Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Cứ đến mùng tám tháng giêng âm lịch hằng năm, người dân làng em lại nô nức cùng nhau đi chơi hội mừng đầu xuân năm mới. Năm nay là một năm đặc biệt: đình làng được tu sửa mới, làng có nhiều thành tích cao trong hoạt động của xã, tỉnh. Vậy nên nhờ sự tài trợ của một số doanh nghiệp cùng của tỉnh nhà, hội làng năm nay được đón nghệ sĩ Xuân Hinh – người mà em đã hâm mộ bấy lâu. Đây cũng là một người con của quê hương Bắc Ninh khiến ai nấy khi nhắc tới đều quá đỗi tự hào. Điều tuyệt vời nhất với em là được tận mắt nhìn thấy người nghệ sĩ này biểu diễn, sống động và hấp dẫn hơn trên ti vi nhiều.
Từ mấy ngày trước khi đêm hội diễn ra, em và các anh chị trong đoàn thanh niên địa phương đã tấp nập chuẩn bị cho sân khấu. Sân khấu được dựng ngoài trời, ngay sân đình rộng rãi mới được tu sửa đẹp đẽ. Chập tối, những ánh đèn lung linh chiếu từ ngoài cổng vào tới tận sân đình khiến không gian thêm huyền ảo và đậm màu thần bí. Những lá cờ hội mờ mờ dưới ánh đèn, phần phần tung bay trong cơn gió rét còn sót lại của đợt lạnh cuối đông khiến ai nấy bước vào đây vừa thận trọng vì sự trang nghiêm, vừa náo nức vì sắp được xem những tiết mục đặc sắc. Khung cảnh sân khấu thì càng sôi động: những chiếc đèn chuyên dụng to, bộ loa đài hai bên cánh gà cùng những chùm bóng bay được chúng em tỉ mẩn thổi và xếp quanh sân khấu. Tất cả đều long trọng và rực rỡ hơn mọi lần. Trời mới nhá nhem tối mà đã có những gia đình cả đến sớm từ trước để chọn được chỗ ngồi đẹp. Các cụ, các ông, các bà lớn tuổi dường như cũng khỏe ra, xăm xăm đến ngồi cùng lũ trẻ. Thời khắc mong chờ nhất cũng đã đến, nghệ sĩ Xuân Hinh xuất hiện từ phía sau sân khấu làm ồ lên bao tiếng reo hò của bà con. Hôm nay bác diện một bộ áo dài cách tân đỏ rực tràn đầy sức sống, trên đó có thêu cành đào rất đẹp. Thật đúng như không khí Tết vậy! Em xem hài và những ca khúc của bác từ ngày còn bé xíu. Nay được nhìn tận mắt, thấy bác đen hơn trên ti vi, ánh đèn sân khấu rõ nét còn thi thoảng làm lộ ra vài nếp nhăn nơi khóe mắt. Mái tóc được bác cắt cua gọn gàng, làm nổi bật lên khuôn mặt tròn phúc hậu. Hàm răng trắng sáng lúc nào cũng chỉ trực khoe nụ cười thật tươi với khán giả. Hôm nay bác đến hình như không phải với danh hiệu “vua hài đất Bắc” mà đến như một người con trở về quê nhà, như một ca sĩ chỉ hát những bài truyền thống mà làm rung động biết bao người.
Ko coppy trên mạng thì coppy trên cốc cốc
tham khảo
Cả tuần nay, chúng tôi háo hức chờ đến ngày thứ năm. Theo lịch của nhà trường, chúng tôi được đi xem kịch ở Nhà hát Tuổi trẻ. Chương trình biểu diễn đã bắt đầu. Cả rạp hát ồ lên thích thú, tiếng vỗ tay vang dội khi nghệ sĩ hài Minh Vượng - nghệ sĩ vui tính của trẻ thơ - xuất hiện.
Nghệ sĩ Minh Vượng chạy đến gần những hàng ghế của khán giả, miệng tươi cười, cúi chào: “Xin chào các em!” Cả rạp gần như đồng thanh: “Chúng cháu chào cô Minh Vượng ạ!” Chợt nghệ sĩ Minh Vượng quay sang nghệ sĩ Hồng Kỳ - người cùng biểu diễn - mặt buồn xo, hỏi: “Hồng Kỳ này, Hồng Kì thấy Minh Vượng thế nào?” Em thấy nghệ sĩ Hồng Kỳ cũng có vẻ ngạc nhiên, chưa kịp trả lời thì nghệ sĩ Minh Vượng hỏi tiếp: “Vượng chưa già đúng không?” - Nghệ sĩ Hồng Kỳ bật cười trả lời: “Chưa, chưa già tí nào. Đúng không các bạn nhỏ?” Tất cả đồng thanh: “Đúng ạ”. Nghệ sĩ Minh Vượng tươi cười quay xuống phía chúng em: “Chưa già sao gọi là cô, gọi là chị chứ. Nào, các em chào lại đi!”. Tất cả sung sướng: “Chúng em chào chị Minh Vượng ạ!” Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Chị Minh Vượng là một diễn viên hài của Nhà hát Tuổi trẻ. Chị rất nổi tiếng với những pha làm cho khán giả cười ra nước mắt. Chị còn nổi tiếng vì thân hình mập tròn của mình. Em thấy khuôn mặt chị tròn tròn, mắt chị tròn xoe và cái miệng luôn tươi cười nhìn rất xinh. Mũi chị cũng hơi tròn trông hài hòa với khuôn mặt. Chân tay chị Minh Vượng cũng mập tròn. Khi đóng vai Bo-đa chị lại càng tròn hơn.
Chị còn có lúm đồng tiền trên má nên trông vô cùng dễ thương. Khi biểu diễn cho thiếu nhi xem, chị hay mặc áo có in hình những nhân vật hoạt hình trông rất ngộ nghĩnh. Hôm nay, chị mặc áo phông rộng thùng thình có in hình chú mèo máy Đô-rê-mon rất to trước ngực. Chị lại còn đeo khăn quàng đỏ nữa chứ, trông chị mới trẻ trung làm sao. Chị diễn nhộn lắm, cả rạp cứ sôi động lên bởi tiếng vỗ tay.
Chị Minh Vượng là thần tượng của nhiều bạn trong lớp em. Rất nhiều bạn tâm sự sau này cũng muốn trở thành nghệ sĩ hài để mang lại tiếng cười cho mọi người. Em rất yêu quý chị.
Sinh nhật, em được mẹ tặng cho một hộp màu. Lớp vỏ hộp có hình chữ nhật. Bên ngoài in hình chú lợn hồng dễ thương. Bên trong hộp gồm có mười hai màu được xếp ngay ngắn. Mỗi màu lại được bọc bên ngoài bởi một lớp giấy. Hộp màu đã giúp em vẽ được những bức tranh đẹp. Em rất thích món quà này.
Mỗi cuối tuần, bố mẹ thường dẫn em đi chơi công viên. Công viên ngày cuối tuần nhộn nhịp những người là người. Sớm nay, khi đi bộ thể dục cùng ông, tôi mới nhận thấy công viên buổi sáng còn nhộn nhịp gấp bội phần.
Công viên nhộn nhịp nhờ dòng người qua lại tập thể dục, nhờ những thanh âm trong trẻo của buổi ban mai, nhờ cả vẻ tươi mới của thiên nhiên, hoa lá. Phía xa xa, ông trời lười biếng lộ nửa gương mặt sau đám mây trắng xốp bồng bềnh và không quên gửi nắng xuống nhân gian. Nắng xuân ấm áp lắm. Muôn tia nắng ấm dệt cho công viên một màu áo mới. Thảm cỏ xanh mướt còn đọng long lanh những giọt sương mai. Dưới nắng, chúng càng đẹp, phát sáng lấp lánh như những viên kim cương tí xíu. Hàng phượng, bằng lăng, hoa sữa,... xào xạc trên vòm lá những bản nhạc vui nhộn với gió. Gió vẫn còn chút hơi lạnh. Nhưng mọi người chẳng ngại điều đó, vẫn miệt mài với bài tập của mình. Ở khoảnh sân rộng, một nhóm cụ già tập dưỡng sinh, một nhóm khác múa bài thể dục nhịp điệu, mấy anh chị lại chơi đá cầu. Tôi cùng ông hòa vào dòng người trên con đường đi bộ. Những bước chân cứ đều đặn bước. Tôi ấn tượng nhất là những em bé nhỏ mũm mĩm đang ngồi trên chiếc xe đẩy của mẹ, của bà. Chà, các em cũng đi vãn cảnh, đi rèn sức khỏe đây mà. Các em cứ tròn xoe đôi mắt, ngơ ngác nhìn, miệng ê a chẳng rõ nói gì.
:)))
Trong gia đình em có rất nhiều thành viên đó là ông, bà, cha, mẹ, anh, chị và em. Ai em cũng yêu cũng quý nhưng có lẽ người em yêu quý và kính trọng nhất đó chính là bà nội của em.
Bà em đã cao tuổi rồi, năm nay bà đã ngoài tám mươi. Bà có dáng người nhỏ nhắn với tấm lưng đã dần còng xuống theo thời gian năm tháng. Nước da bà nhăn nheo nổi rõ những đường gân xanh và sạm đen vì nắng. Đôi bàn tay bà thô ráp chai sạn vì cả đời chăm sóc nuôi nấng cho con cho cháu nên người. Mái tóc của bà vẫn óng vẫn mượt nhưng đã bạc trắng như cước. Bà có khuôn mặt hiền từ phúc hậu với nước da nhăn nheo. Bà luôn nở nụ cười khi thấy em làm việc tốt. Hàm răng bà đen bóng như hạt na vì bà rất thích nhai trầu. Hàm răng ấy không còn nguyên vẹn mà đã rụng đi mấy chiếc. Giọng nói của bà rất trầm ấm. Đôi mắt bà không còn tinh anh như trước nữa mà đã mờ dần. Khi muốn tìm vật gì bà phải dùng đến kính.
Mặc dù tuổi đã cao sức đã yếu nhưng bà không bao giờ nhờ vả ai, cái gì bà cũng tự làm hết sợ phiền hà đến người khác. Bà luôn dạy em những điều hay lẽ phải. Em còn nhớ có lần có ăn mày đến xin gạo mà nhà chỉ còn một ít bà cũng cho người ta hết. Bà bảo người ta khó khăn mình giúp được bằng nào thì giúp. Bà có một kho tàng thức, có điều gì thắc mắc em hỏi, bà đều trả lời hết. Bà rất đọc thơ văn cho em nghe. Buổi tối đến em được bà ôm vào lòng được nghe bà kể chuyện cổ tích được bà ru ngủ. Đến ngày sinh nhật em bà còn tự tay may cho em con búp bê nhỏ nhắn xinh xắn mà em rất thích.
Em rất yêu quý bà nội của em. Em mong bà sống lâu hơn trăm tuổi.
vui
;-;