Viết bài...">
K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

1 tháng 10 2023

Tác giả An-phông-xơ Đô-đê với tác phẩm “Buổi học cuối cùng” đã khắc họa những suy nghĩ hồn nhiên và tâm sự còn ngây thơ nhưng vô cùng xúc động của một chú bé vùng An-dát. Diễn biến trong buổi học cuối cùng đã để lại những dấu ấn sâu đậm trong lòng người đọc.

Câu chuyện bắt đầu bằng việc Phrăng đi học muộn. Tác giả đã khắc họa ngoại cảnh tươi đẹp với bầu trời xanh, tiếng chim hót như đang níu kéo bước chân của cậu bé, khiến cho Phrăng muốn trốn học buổi hôm ấy. Thế nhưng cậu đã cưỡng lại được mãnh lực đó, chạy tới trường. Trên đường tới trường, Phrăng cảm nhận được tin chẳng lành, bằng hiểu biết của mình cậu đã tự hỏi “Lại có chuyện gì nữa đây?”. Đến khi tới trường, không khí trường học khác lạ đã tác động mạnh đến tâm hồn nhạy cảm của Phrăng “tiếng ồn ào như chợ vỡ vang ra tận ngoài phố…” đã thay bằng sự vắng lặng đến phát sợ, ai nấy đều đã yên trong vị trí. Đặc biệt là khi Phăng đi học muộn nhưng thầy Ha-men lại rất ân cần thay vì giận dữ: “Phrăng, vào chỗ nhanh lên con, lớp học sắp bắt đầu mà không có con”.

Trong bộ dạng ăn vận đẹp đẽ, sự xuất hiện của những người lớn tuổi, thầy Ha-men nhẹ nhàng thông báo về buổi học Pháp văn cuối cùng. Từng lời thầy nói trong nghẹn ngào khiến Phrăng đã hiểu ra tất cả những điều bất thường và khác lạ trong ngày hôm nay. Ban đầu, cậu cảm thấy choáng váng, xúc động vô cùng. Và rồi không kìm được dòng cảm xúc mà bật lên câu nguyền rủa “A! Quân khốn nạn…”. Có thể hiểu, đó không còn là lời của một cậu bé ngây thơ nữa, mà đó là lời của một con người yêu nước, trong giây phút ấy Phrăng đã vô cùng hối hận vì những lần trốn học, bỏ bài, sự lãng quên những lần thầy thầy mắng mỏ.

Những lời bộc bạch của thầy Ha-men chạm tới trái tim mọi người, thể hiện thầy là một người rất yêu nghề, và có lòng yêu nước nồng nàn. Trong buổi học cuối cùng này, ai cũng chăm chú lắng nghe trong nghẹn ngào, khắc ghi vào lòng lời thầy căn dặn “tiếng Pháp là ngôn ngữ hay nhất thế giới… nắm được chìa khóa chốn lao tù”. Dòng chữ cuối cùng trên bảng “Nước Pháp muôn năm” đã kết thúc buổi học và là lời thúc giục hành động đấu tranh của mỗi người, hãy đứng lên đấu tranh để đem tiếng Pháp trở lại với đất nước này.

Tác phẩm “Buổi học cuối cùng” của An-phông-xơ Đô-đê được viết ở ngôi thứ nhất. Điều đó khiến nó giống như là một cuốn tự truyện của cậu bé Phrăng. Những suy nghĩ và cảm nhận của cậu bé đã tạo nên tính chân thật và giàu cảm xúc cho truyện. Bằng ngôn ngữ giản dị, cách diễn đạt lôi cuốn, truyện đã đặt ra vấn đề có ý nghĩa muôn đời đó chính là lòng yêu nước gắn liền với tình yêu tiếng mẹ đẻ.

Bài này cô lớp mình cho viết nếu hay bạn tham khảo nhé!

Biểu cảm và cảm nghĩ cũng gần giống nha,nhưng :

 Biểu cảm là dạng văn viết bộc lộ tâm tư tình cảm của người viết về một sự vật sự việc hoặc về người, sự đánh giá của con người đối với thế giới xung quanh...

Cảm nghĩ là nêu cảm nghĩ của mik về 1 sự vật,sự việc hay 1 người

Bn dựa vào đây tl nhá

 - giống nhau :+ cùng đánh giá sự việc khách quan của mình và người đọc

+thể hiện tư tưởng tình cảm của mình vs sự việc hiện tượng nói đến

-khác :

+cảm nghĩ : có hình thức trái chiều yêu -ghét , xúc động -dửng dưng,ưa thích -không ưa thích .. 

+biểu cảm:khi viết văn biểu cảm chỉ chọn những đặc điểm ,sự việc thuộc tính nào đó có khả năng gợi cảm ,biểu hiện tư tưởng tình cảm của mình

Trong gia đình, người tôi mà tôi yêu quý nhất là mẹ. Mẹ là người đã chăm sóc và lo lắng cho tôi từ nhỏ đến lớn, người đã dành cả cuộc đời vì tôi, yêu thương tôi nhất trên đời . Mẹ ơi, liệu trong trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con như mẹ, có ai sẵn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng coni như mẹ không? Vâng! Mẹ, tình mẹ, đó là những thứ quý giá và...
Đọc tiếp

Trong gia đình, người tôi mà tôi yêu quý nhất là mẹ. Mẹ là người đã chăm sóc và lo lắng cho tôi từ nhỏ đến lớn, người đã dành cả cuộc đời vì tôi, yêu thương tôi nhất trên đời . Mẹ ơi, liệu trong trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con như mẹ, có ai sẵn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng coni như mẹ không?

Vâng! Mẹ, tình mẹ, đó là những thứ quý giá và thiêng liêng nhất trên đời,là sự bao la mà không từ ngữ nào có thể diễn tả hết được. Mỗi tôi người chúng ta ai sinh ra cũng đều có mẹ. Mẹ là người đã chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau sinh ra ta, cho ta cuộc sống này.

Cuộc đời của mẹ đã cực khổ nhưng khi hai chị em tôi ra đời,mẹ còn khổ hơn.

Từ khi chào đời, cất tiếng khóc đầu tiên, tôi đã may mắn nhận được vòng tay che chở, âu yếm của mẹ. Mẹ luôn là người dành cho tôi nhiều tình yêu thương nhất. Thời gian mới đó mà trôi nhanh quá, xuân này mẹ đã bước vào tuổi 50 rồi. Những nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ giờ đang dần hiện ra. Có thể với ai đó, mẹ không phải là người đẹp “nghiêng nước nghiêng thành”, nhưng với tôi, mẹ là đẹp nhất! Mẹ không cao, không có khuôn mặt trái xoan và đôi mắt bồ câu như người khác mà mẹ chỉ có vẻ đẹp của trí tuệ,của tâm hồn. Đôi bàn tay của mẹ gầy guộc, nổi đầy những gân xanh. Nhưng cũng nhờ đôi bàn tay ấy mà tôi có được những giấc ngủ ngon, có những bữa ăn ngon lành… Mỗi khi cầm đôi bàn tay mẹ, lòng tôi lại cảm thấy thương mẹ vô cùng!
Trong mắt của một đứa tôi nít như tôi, thì mẹ sinh ra là để chăm sóc cho tôi. Tôi chưa bao giờ tự hỏi lòng mình rằng tại sao mẹ lại hy sinh vì tôi nhiều như thế, tại sao mẹ lại làm tất cả vì tôi, tại sao mẹ lại không lo cho cuộc sống riêng của mình…? Có lẽ vì mẹ là mẹ của tôi!. Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng,. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận, hối hận vì những lần mình đã làm mẹ buồn,mẹ khóc, mẹ lo lắng cho tôi đến bạc cả tóc.

Giờ tôi đã là cô nữ sinh trung học ,Tôi cứ ngỡ kể từ bây giờ mẹ sẽ đỡ khổ nhọc hơn ngày nào. Tôi cứ ngỡ rằng mẹ sẽ không còn khổ nữa, sẽ không còn cảnh mẹ đi khâu vá từng cái áo cho tôi, viết thật đẹp những cái nhãn vở để tôi đi khoe với bạn bè,…. ., thế nhưng tôi vẫn nhận được sự chăm sóc, yêu thương của mẹ như ngày còn thơ bé. Mẹ vẫn chăm lo cho tôi từng chút một, từ bữa ăn cho đến việc học hành. Mẹ luôn an ủi, ở bên động viên tôi mỗi khi tôi vấp ngã; chia sẻ niềm vui cùng tôi những lúc tôi đạt được thành công. Tôi thấy mình thật hạnh phúc và may mắn làm sao khi luôn có mẹ kề bên . Ngày ngày, tôi lại lớn lên nhưng tính cách của tôi vẫn ko thay đổi. Mổi lần hai chị em tôi nạnh nẹ nhau công việc nhà, mẹ lại âm thầm làm những việc ấy mà ko than phiền gì. Tôi biết những lúc như thế mẹ rất buồn vì tụi tôi ko hoàn thuận, ko ngoan.

Khi tôi lớn lên, mẹ sẽ vất vả hơn, vì mẹ sẽ phải dạy cho tôi nhiều thứ để tôi trưởng thành hơn và hoàn thiện mình hơn. Mẹ dạy tôi đọc thật rõ ràng, viết sao cho thật thẳng hàng vì người ta nói “nét chữ nết người”. Mẹ dạy tôi sắp xếp sách vở, quần áo gọn gàng ngăn nắp để khi cần sẽ tìm thấy ngay. Mẹ dạy tôi gái mẹ phải đi đứng và nói chuyện với người lớn tuổi như thế nào cho đúng lễ nghĩa. Mỗi khi mẹ vào bếp, mẹ thường bảo tôi vào cùng để mẹ dạy tôi nấu các món ăn. Mẹ bảo “là người phụ nữ thì phải biết nấu những món ăn ngon cho gia đình”, mẹ tôi nấu ăn ngon lắm, ngon mà ai cũng phải ấm tắt khen.

Hồi đó tôi rất hay làm mẹ buồn. Lần mà tôi nhớ nhất là khi tôi biết được mật khẩu ổ khóa tủ của mẹ, tôi hay lén mở tủ khi mẹ đi làm để xem đồ trang điểm hay lấy tiền mua quà vặt. Mẹ thường để tiền trong một cái bóp rồi cất trong tủ để tiết kiệm. Vì không sống chung với bố nên mẹ trở thành trụ cột tài chính của gia đình, số tiền lương ít ỏi của mẹ đủ để nuôi ba mẹ con còn dư ra một ít mẹ để dành tiết kiệm vậy mà tôi đã lấy đi biết bao nhiêu tờ tiền từ mồ hôi nước mắt của mẹ. Mỗi ngày tôi một lớn, tôi lại biết suy nghĩ hơn và không lập lại hành động xấu hổ đó nữa nhưng tôi vẫn chưa đủ dũng cảm để nhận lỗi với mẹ.

Từ trước đến giờ mẹ luôn là người hy sinh cho con, mẹ chưa hề nghĩ gì đến bản thân mình cả, mẹ cũng chưa bao giờ đòi tôi phải trả công. mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu! Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: “ Con yêu mẹ! ” thôi cũng được. Mẹ ơi có lẽ con là người hạnh phúc nhất trên đời khi có mẹ là mẹ của con. Con cảm ơn mẹ rất nhiều vì những điều tốt đẹp nhất mẹ đã dành cho con. Mặc dù con chưa được việc gì lớn cho mẹ ngoài cố gắng học tốt nhưng Mẹ ơi,con sẽ ngoan hơn, con không làm mẹ buồn nữa đâu.

< Các bạn nhận xét, cho điểm giúp mình nghen!!!>

3
27 tháng 12 2016

Bài của bạn mình thấy có rất nhiều ý hay. Tuy nhiên, lối hành văn của bạn còn hơi cứng. Câu văn cũng chưa được mượt mà, chưa bộc lộ được nhiều cảm xúc. Nếu đề bài là: "Kể về mẹ". Thì mình sẽ cho bài của bạn 9đ. Nhưng đề TLV số 3 của lớp 7 là "Biểu Cảm về mẹ", vậy nên bài văn của bạn phải chú trọng về biểu cảm chứ đừng kể nhiều quá. Vì đề là biểu cảm nên mình chỉ cho bạn 7,5 (bài văn của cậu có nhiều ý hay lắm! Chỉ cần cậu chú trọng và bộc lộ một tí cảm xúc nữa mình chắc cậu sẽ được điểm 9 >_^)

27 tháng 12 2016

Bài viết khá tốt thanghoa 9 điểm

21 tháng 12 2021

thể thơ lục bát ,ptbđ là biểu cảm

chủ đề là thể hiện tình cảm của người đi xa quê

thành ngữ là dãi nắng dầm mưa,thể hiện sự vất vả khó khăn

Đọc đoạn trích sau và trả lời câu hỏi: “...Đồng bào ta ngày nay cũng rất xứng đáng với tổ tiên ta ngày trước. Từ các cụ già tóc bạc đến các cháu nhi đồng trẻ thơ, từ những kiều bào ở nước ngoài đến những đồng bào ở vùng tạm bị chiếm, từ nhân dân miền ngược đến miền xuôi, ai cũng một lòng nồng nàn yêu nước, ghétgiặc. Từ những chiến sĩ ngoài mặt trận chịu đói mấy...
Đọc tiếp

Đọc đoạn trích sau và trả lời câu hỏi: “...Đồng bào ta ngày nay cũng rất xứng đáng với tổ tiên ta ngày trước. Từ các cụ già tóc bạc đến các cháu nhi đồng trẻ thơ, từ những kiều bào ở nước ngoài đến những đồng bào ở vùng tạm bị chiếm, từ nhân dân miền ngược đến miền xuôi, ai cũng một lòng nồng nàn yêu nước, ghétgiặc. Từ những chiến sĩ ngoài mặt trận chịu đói mấy ngày để bám sát lấy giặc đặng tiêu diệt giặc, đến những công chức ở hậu phươngnhịn ăn để ủng hộ bộ đội, từ những phụ nữ khuyên chồng con đi tòng quân mà mình thì xung phong giúp việc vận tải, cho đến các bà mẹ chiến sĩ chăm sóc yêu thương bộ đội như con đẻ của mình. Từ những nam nữ công nhân và nông dân thi đua tăng gia sản xuất, không quản khó nhọc để giúp một phần vào kháng chiến, cho đến những đồng bào điền chủ quyên đất ruộng cho Chính phủ,...Những cử chỉ cao quý đó, tuy khác nhau nơi việc làm, nhưng đều giống nhau nơi lòng nồng nàn yêu nước.

Có ý kiến cho rằng: Doạn vCó ý kiến cho rằng: Doạn văn trên là mẫu mực về lập luận ( trình bày, sắp xếp luận điểm, luận cứ khoa học hợp lý). Em có đồng tình với ý kiến này ko?Nếu có, hãy chỉ rõ

 

0
23 tháng 4 2016

"Sống chết mặc bay " quên đóng ngoặc kép kìa bạn.hihi

23 tháng 4 2016

Huệ ơi! mình không biết sửa đâu.khocroihuhu

Câu 1:

a. Nhan đề: Sông núi nước nam ( Nam quốc sơn hà )

- Thể thơ: Thất ngôn tứ tuyệt.

b. Nội dung: Văn bản thễ hiện niềm tin về sức mạnh của chính nghĩa và được xem là bản tuyên ngôn độc lập đầu tiên. Khẳng định chủ quyền về lãnh thổ của đất nước và nêu cao ý chí quyết tâm bảo vệ chủ quyền đó trước mọi kẻ thù xâm lược. Nhưng qua từng câu chữ, ta vẫn bắt gặp những dòng cảm xúc, tâm trạng của tác giả. Đó là 1 niềm tự hào, tự tin, nỗi tức giận.

Bài 2:

Từ ghép đẳng lập : sơn hà, xâm phạm, giang sơn.

Từ ghép chính phụ: thiên thư

Bài 3:

Thiên địa: trời đất

Thiên niên kỉ: 1000 năm

Năm nay tôi học lớp 6 có biết bao thầy giáo, cô giáo đã dạy cho tôi biết cảm nhận cái đẹp, những góc nhìn cuộc đời dưới nhiều con mắt khác nhau mà tôi đều vô cùng ghi nhớ, mang ơn. Nhưng có lẽ người giáo viên mà tôi cảm thấy gần gũi, yêu thương như có sợi dây đồng cảm vô hình liên kết giữa tôi và cô chính là cô Nguyễn Thị Minh Hằng – cô giáo chủ nhiệm của tôi. Ngày đầu tiên bước chân vào lớp 6, biết tin giáo viên chủ nhiệm là một cô giáo giảng dạy bộ môn tiếng anh, tôi hơi hồi hộp, tò mò và có cảm giác thinh thích là lạ như linh cảm về một cô giáo mà sau này với tôi là một người mẹ hiền từ, tình cảm.

Cô có dáng người dong dỏng cao. Em cũng không biết chính xác cô cao bao nhiêu, chỉ đoán chừng một mét sáu mươi trở lên. Nước da cô trắng hồng, mái tóc đen mượt óng ả luôn được buông xuống quá vai. Thỉnh thoảng, những làn gió mát thổi qua làm những gợn mây trên mái tóc ấy bồng bềnh nhấp nhô như sóng gợn. Đôi mắt cô to và đen lay láy ẩn dưới cặp lông mày thanh mịn. Em cứ tưởng như lúc nào cô cũng trang điểm nhưng kì thực không phải. Khuôn mặt cô trắng mịn như được thoa một lớp phấn hồng. Nụ cười luôn nở trên đôi môi hồng tươi mỗi khi tiếp xúc với mọi người, càng tôn thêm vẻ đẹp lộng lẫy của cô. Mỗi lúc cô nói chuyện, hay giảng bài trên lớp thì giọng cô phát ra âm hơi khàn khàn rất thu hút người nghe.

Mỗi ngày đến trường đối với tôi là một ngày vui, niềm vui ấy khó để diễn tả được. Tôi được đi học, được vui chơi với bạn bè, được cô giáo quan tâm chăm sóc. Cô giáo như người mẹ thứ hai của tôi, người mẹ hiền từ phúc hậu, dạy tôi những điều hay lẽ phải, biết cố gắng học tập, biết yêu thương mọi người. Đối với mọi học sinh dù là ngoan ngoãn hay nghịch ngợm cô đều dành tình cảm quan tâm sâu sắc. Suốt cả năm học cô tận tâm dạy dỗ chúng tôi. Có những bài giảng rồi mà chưa hiểu, cô từ từ giảng lại chậm và kĩ hơn cho đến khi chúng tôi thực sự hiểu rồi mới chuyển sang phần luyện tập. Người mẹ hiền từ ấy, đôi khi cũng rất nghiêm khắc răn dạy chúng tôi. Đó là khi chúng tôi sai, là khi lười biếng không học bài hay chưa ngoan. Những lúc như thế, tôi hiểu rằng, vì cô muốn chúng tôi tốt hơn, ngoan hơn mà thôi. Tấm lòng của cô dành cho chúng tôi thật không có lời nào tả hết được.

Ngày 20/11 đang đến gần, trong lòng tôi với biết bao cảm xúc: là sự trân trọng đối với những người mẹ hiền từ, 2000 những người suốt cả cuộc đời chở hết lứa học sinh này đến lứa học sinh khác đến bến bờ tương lai. Tôi cũng có một người mẹ hiền – đó là cô giáo tôi. Tôi muốn gửi thật nhiều lời tri ân, lời cảm ơn chân thành, tình cảm gắn bó của tôi đến với cô. “ Cô ơi, con xin hứa sẽ cố gắng học tập ngoan ngoãn để không phụ công cha mẹ thầy cô. Cuối cùng con xin chúc cô và gia đình mạnh khỏe hạnh phúc, thành đạt trong cuộc sống và cô trò mình mãi gắn bó thân thiết, cô nhé!!”

27 tháng 8 2021

Tham khảo nha

Trong cuộc đời mỗi con người, để thành công thì không thể nào thiếu đi những bóng dáng người thầy. Người xưa đã có câu: “Không thầy đố mày làm nên”. Trong tim em cũng có một người thầy cho riêng mình. Đó chính là thầy Minh - thầy giáo dạy môn Toán của tôi.

Thầy năm nay cũng đã gần bốn mươi. Thầy rất cao, khoảng 1m75. Khuôn mặt đầy nét cương nghị. Thầy thường mặc áo sơ mi trắng khi đi dạy, quần âu, dép xăng đan đơn giản. Mùa đông, thầy mặc một cái áo gió bên ngoài nữa là ổn. Tóc thầy còn đen, chưa bạc cái nào. Thầy quanh năm chỉ để một kiểu tóc, không hề thay đổi. Thầy có nụ cười rất duyên. Mỗi khi thầy cười, cả lớp cũng muốn cười theo. Em chưa thấy thầy bật cười thành tiếng bao giờ, chỉ là một nụ cười mỉm nhẹ. Mỗi lần cười, ánh mắt và gương mặt thầy đều bừng sáng. Làn da trắng cũng ửng đỏ lên trên gương mặt thầy mỗi khi cười. Thầy rất tâm huyết với học sinh. Thầy luôn cố gắng tìm tòi những bài toán hay, lạ để thúc đẩy sự phát triển về toán học của chúng em.

Từ ngày thầy mới tiếp nhận dạy môn Toán của lớp, em yêu Toán hẳn. Thầy đã truyền được cái lửa, cái tình yêu toán học của mình cho chúng em. hàng ngày thầy đến lớp, bước vào với một tâm thế đầy lửa của một người thầy yêu học trò. Cái thước dài để thầy vẽ hình lúc nào cũng có mặt. Tay thầy cầm phấn rất đẹp. Những nét chữ uyển chuyển được viết lên bảng một cách nhanh chóng. Chữ thầy rất rõ ràng, thầy vẽ hình, viết con số cũng rất đẹp.

Em rất yêu quý thầy bởi cái tâm thế của người dạy học. Những tâm huyết của thầy luôn là món quà vô giá mà thầy đã dành cho chúng em.

21 tháng 10 2021

câu 1 

a / Đoạn trích đc trích từ vb '' Bánh trôi nước'' . Tác giả là Hồ Xuân Hương

b/ Đối tượng biểu cảm là : Người phụ nữ trong xã hội xưa chịu nhiều áp bức

21 tháng 10 2021

Câu 2 : Nội dung bài thơ : 

      Bài thơ vừa miêu tả hình ảnh cái bánh trôi nước vừa trắng, vừa tròn, khi sống thì chìm, chín thì nổi. Dù sao, bánh vẫn giữ chất lượng tốt. Qua phép ẩn dụ, bài thơ còn miêu tả về người phụ nữ xã hội phong kiến xinh đẹp nhưng không tự chủ được bản thân, phải lệ thuộc hoàn toàn vào lễ giáo phong kiến. Bài thơ là một lời tự hào về vẻ đẹp người phụ nữ nhưng cũng là một lời đồng cảm, xót thương cho số phận người phụ nữ.

10 tháng 6 2017

Riêng cá nhân em thì em sẽ tâm sự với En ri cô thế này: En ri cô à, chúng mình đều lớn cả rồi tuy không hiểu biết rộng lắm nhưng chắc chúng mình nói riêng và mọi người nói chung đều cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng. Đó là một tình cảm cao đẹp mà người mẹ đã phải đổ ra rất nhiều công sức, mang nặng đẻ đau, sinh ra một hài nhi bé nhỏ. Đó là tình cảm vô cùng thiêng liêng và thật đáng xấu hổ nếu ai không cảm nhận được điều đó.Mẹ bạn là một người mẹ có tình thương con vô cùng mãnh liệt. Và khi ta lớn lên, đến trường thì cũng gặp một người mẹ thứ 2 đó là cô giáo. Cô giáo cũng là một người mẹ chứa chan tình yêu thương của mình với những học trò như những đứa con bé nhỏ. Đối với bạn mình nghĩ cô giáo sẽ là hình ảnh tượng trưng, khắc họa sâu sắc chân dung người mẹ mến thương của bạn. Vậy nên mình mong rằng bạn hãy đừng buồn mà nỗ lực, cố gắng học tập tốt để bố mẹ vui lòng.Đừng nhìn lại quá khứ, đó là lí do vì sao kính trước ô-tô bao giờ cũng lớn hơn kính chiếu hậu.

10 tháng 6 2017

En - ri -cô ! Chúng ta đều là những đứa con được ba mẹ yêu thương, che chở nhất đúng không? Ở độ tuổi như chúng ta đủ hiểu được tình yêu thương của cha mẹ dành cho chúng ta cũng như là sự lo lắng của cha mẹ.Tình yêu của cha mẹ là thiêng liêng, tình yêu thương ấy sẽ chẳng có gì so sánh bằng. Và tình yêu thương của cha mẹ không giống nhau, cha yêu ta qua hành động qua việc làm, còn mẹ thì yêu chúng ta bằng cái ôm ấm áp,...Mẹ sinh chúng ta ra dù đau đớn nhưng mẹ vẫn vui, mẹ vui vì mẹ được đón đứa con mà yêu nhất, được bồng đứa con mà mẹ đợi mong từ lâu rồi. Mẹ dạy chúng ta về cách làm người, mẹ là người mở đường đi cho chúng ta vậy lí do đâu mà chúng ta vì những chuyện không đáng có mà làm mẹ buồn, nỡ nhìn khóe mi của mẹ rơi...Mẹ hi sinh cho chúng ta thầm lặng, không như cha , cha yêu ta qua hành động của cha và tiếng quát, mắng... Mẹ cha luôn là những người sẵn sàng làm tất cả vì chúng ta vì cho tương lai của chúng ta, vậy chúng ta phải cùng nhau cô gắng đừng làm cha mẹ buồn đúng không En - ri - cô ? Thay vì làm cha mẹ buồn vậy chúng ta hãy cùng cố gắng trở thành những người con có hiếu, trở thành những người con để cha mẹ tự hào về mình. Nếu bạn còn cha mẹ, thì xin đừng làm cha mẹ phải khóc...