Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Mk cũng mún giúp lắm những mà mk ko biết. Mk ko giỏi văn đâu. XIn lỗi bạn.
Thời gian thấm thoát trôi đi, đã ba năm rồi, tôi vẫn còn nhớ. Hồi học lớp Hai, tôi và Quỳnh rủ nhau ra vườn hoa trong trường chơi vào giờ giải lao.
Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, không khí ấm áp, chúng tôi tha hồ hít thở bầu không khí trong lành. Vườn trường có nhiều sắc hoa. Tôi thích nhất là cây hoa cúc vàng. Nó nhiều cánh, nhị ở giữa, cánh hoa mềm mại xếp đều vào nhau; hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật dễ thương, sắc hoa màu vàng rực rỡ. Tôi nói:
- Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm sao!
Quỳnh bĩu môi:
- Ờ đẹp thật! Nhưng làm sao đẹp bằng hoa hồng. Hoa hồng là bà chúa của các loài hoa.
Tôi và Quỳnh mải tranh cãi với nhau, ai cũng cho ý mình là đúng và có lí cả. Suốt thời gian đầu Quỳnh vẫn bảo vệ ý đúng của mình. Quỳnh giận tôi thật rồi! Từ góc vườn, bác bảo vệ lại gần chúng tôi:
- Này hai cháu, từ nãy đến giờ bác đã nghe hai cháu tranh cãi với nhau việc hoa nào đẹp hơn rồi. Bây giờ bác nói cho hai cháu nghe nhé: "Hoa nào cũng đẹp, mỗi hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết chăm sóc cho hoa đẹp hơn, tươi hơn và đâm chồi để nở ra nhiều hoa khác". Tôi và Quỳnh nghe bác nói mới hiểu ra. Lúc bấy giờ chúng tôi nhìn nhau với ánh mắt vui vẻ như ban đầu. Vườn hoa trước mắt chúng tôi lúc bấy giờ như đẹp hơn.
Bây giờ chúng tôi đã lớn. Ba năm qua, kỉ niệm thời thơ ấu vẫn đọng mãi trong tôi: Một tình bạn đẹp, một kỉ niệm khó quên.
bạn ơi là bài văn và là một trải nghiệm giãn cách xã hội nhé
Tôi may mắn được sinh ra ở trên đời này thì đó không chỉ là sự tồn tại mà là sống có ý nghĩa. Ấy là khi tôi biết yêu thương và hy sinh cho người khác, biết trân trọng, nâng niu những điều xung quanh. Và gia đình- hai tiếng gọi thân thương mà trìu mến chính là tổ ấm mà tôi luôn ấp ủ một tình yêu tha thiết đến mãnh liệt. Giờ đây, khi đã đi một chặng đường 15 năm, nhìn lại quá khứ, tôi càng thêm trân trọng những kỉ niệm với các thành viên trong gia đình.
Tôi nhớ ngày ấy mình là một đứa con trai học lớp 5, mười tuổi- cái tuổi mà cũng không còn quá ngây thơ, trong sáng nhưng cũng không hoàn toàn trưởng thành. Ở độ tuổi ấy, tôi khá khó dạy bảo, thường xuyên không chịu nghe lời bố mẹ. Khi đó, gia đình tôi sống ở một vùng quê thanh bình yên ả, nhà chỉ có ba thành viên: tôi và bố mẹ. Hằng ngày, bố mẹ tôi thường bận bịu với công việc đồng áng và ruộng vườn nên tôi hay ở nhà chơi cùng bọn trẻ trong xóm. Tôi tự thấy mình lá một đứa trẻ hiếu động và nghịch ngợm.
Buổi trưa, tôi trốn bố mẹ đi ra đường chèo thuyền ra sông bắt cá, vào vườn vặt trộm quả xoài chùm nhãn, thậm chí là còn nghịch tới mức đi trêu chó hay cắt mào gà của nhà người ta... Vài lần không may bị bắt được, tôi không chỉ bị mắng mà khi bố mẹ biết còn đánh cho một trận. Đau, khóc mếu là thế, tôi vẫn chứng nào tật đấy. Phải chăng khi ấy tôi là một đứa trẻ quá ư ương bướng và khó dạy bảo? Có những hôm đi học, tôi còn rủ vài thằng bạn trốn tiết để đi lên bãi cát chơi. Đôi lúc, cả thầy cô và bố mẹ cũng phải đến "bó tay" với tôi. Và có lẽ, tôi sẽ mãi hư đốn và khó dạy bảo như thế nếu không có kỉ niệm ấy- một kỉ niệm như một liều thuốc thần dược khiến tôi ngoan ngoãn và yêu thương bố mẹ nhiều hơn.
Kì nghỉ hè đến, tôi có một thời gian dài để nghỉ ngơi và thư giãn sau khi đã hoàn thành kì thi chuyển cấp đầy căng thẳng. Những ngày hè vui chơi cùng lũ bạn đồng quê thật vui vẻ. Bọn bạn tôi, đứa nào cũng sắm cho mình vài ba chiếc cần câu để đi câu cá hết từ ao này đến hồ nọ. Là một thằng con trai, tôi cũng ao ước được mua một cái. Thế nhưng tôi làm gì có tiền. Băn khoăn, nghĩ ngợi một lúc, trong đầu tôi đã nảy sinh ra ý tưởng. Chiều hôm ấy, tôi không đi chơi mà ở nhà dọn dẹp và nấu cơm từ rất sớm. Bố mẹ về thấy rất ngạc nhiên với tôi, vì từ trước tới giờ chưa bao giờ tôi tự giác đến thế. Trong bữa cơm, giọng nhỏ nhẹ và lễ phép cất lên:
- Bố mẹ cho con tiền mua chiếc cần câu giống thằng Hùng, thằng Khánh đi ạ. Với cả mua cho con một cái súng để chơi bắn trận giả mới hay.
Gương mặt bố mẹ nhăn lại, tỏ vẻ không hài lòng, bố nói:
- Không mua mấy thứ đấy, tốn tiền lắm. Mày còn sắp vào trường mới, lớp mới nên bố mẹ đi làm bục mặt để kiếm tiền đây.
Mặt tôi tối sầm lại, buồn và ấm ức, thậm chí là giận dỗi. Với bản tính trẻ con, tôi bỏ bát đũa xuống, chạy lên phòng đóng rầm cửa lại. Trong đầu tôi thầm nghĩ "Không hiểu sao mà bố mẹ lại không cho tiền mình. Chỉ có một số tiền nhỏ thôi mà, bọn bạn mình nó có hết rồi". Vậy là cả ngày hôm ấy, tôi chỉ ở trong phòng, ai gọi cũng không chịu thưa. Với tính cách ương bướng, muốn có được những thứ mình thích nên tôi quyết định bằng mọi cách phải mua được cái cần câu với khẩu súng kia. Không có nó thì mùa hè này chán chết mất, khi đi chơi với lũ bạn lại thấy lạc lõng thế nào.
Nằm suy nghĩ một hồi lâu, tôi đã nghĩ ra một cách. Đợi bố mẹ đi làm hết, tôi nhẹ nhàng lén xuống phòng, cẩn thận mở chiếc tủ ra. Lục lọi khắp nơi, cuối cùng tôi cũng thấy chỗ mẹ để tiền. Trong đầu lóe lên ý nghĩ :"Thôi đã chót thì lấy nhiều nhiều tí, có gì mua thêm đồ chơi với đi ngao du cùng bọn bạn một tí chẳng hạn". Nghĩ vậy và chẳng hề băn khoăn, tôi lấy hai đồng là ba trăm nghìn. Có tiền rồi, tôi tung tăng rủ bọn bạn đi mua các thứ. Có tiền cái là tôi đi chơi cả buổi chiều không về nhà. Vui đùa, thích thú cùng chiếc súng, chiếc cần câu mới... tôi không hề suy nghĩ và băn khoăn về hành động mình vừa làm. Buổi tối về tới nhà cũng là lúc bố mẹ tôi đang dọn cơm. Khác mọi lần, bố mẹ không mắng tội đi chơi muộn mà im lặng khiến tôi phần nào thắc mắc. Trong đầu lại hiện lên bao câu hỏi :"hay bố mẹ biết chuyện rồi nhỉ?", " không biết mình có bị làm sao không nữa?"... Bố mẹ gọi tôi ngồi vào bàn, giọng đầy nghiêm túc:
- Có phải con lấy tiền trong tủ không,
- Không, con làm gì có lấy, con không biết tiền bố mẹ để đâu cả.
- Con có nói thật không. Vậy thì tại sao 300 nghìn đồng lại không cánh mà bay và con có súng mới, cần câu mới....
- Con không lấy, con không biết... mấy đồ kia con mượn của bạn.
Sự ương bướng và dối gạt của tôi làm bố tức giận không kìm nén nổi mình đã tát tôi 2 phát. Vừa đau vừa giận, tôi chạy một mạch ra đường. Đi lang thang, thơ thẩn khắp nơi. Đi mãi, đi mãi mà trời thì ngày càng tối, bụng thì sôi réo vì đói. Tôi lại muốn trở về nhà, ăn một bữa cơm cùng gia đình và xin lỗi. Bởi vì khi ấy tôi mới hiểu được giá trị của mái ấm gia đình, nơi duy nhất có những người luôn yêu thương, chở che và đùm bọc. Khi ấy, đi lang thang giữa đường phố nhộn nhịp và xa hoa, liệu có ai dừng lại mà hỏi rằng cháu đi đâu đấy, cháu có cần giúp gì không, bố mẹ cháu đâu? Tuyệt nhiên không có, bởi họ có cần quan tâm tôi là ai và tôi như thế nào đâu. Đi mãi như vậy, tôi nhận ra hình như mình đã lạc tới một nơi nào đó, nơi có những tòa cao ốc và con đường tráng lệ. Thế rồi, những giọt nước mắt vì sợ, vì đói, vì rét lăn dài trên má.
Tôi thiếp đi tự lúc nào không biết. Và khi tỉnh dậy tôi đã thấy mình nằm ở nhà, trong vòng tay âu yếm của mẹ cha. Đôi mắt tôi vừa mở thì đã nhận ra đôi mắt thâm quầng vì thức đêm của bố và những giọt nước mắt của mẹ. Chỉ từng ấy thôi ít nhất cũng làm thay đổi một đứa trẻ như tôi. Hình ảnh đầy xúc động đã đánh thức trong tôi tình yêu thương, lòng biết ơn sâu sắc với bậc sinh thành. Cha mẹ luôn yêu thương con cái đến nhường nào!
Trong cuộc sống, chúng ta sẽ có rất nhiều những trải nghiệm đáng nhớ. Đối với tôi, trải nghiệm bên cạnh những người thân trong gia đình là đẹp đẽ và đáng quý nhất.
Gia đình em có bốn thành viên: bố, mẹ, em và em trai. Bố mẹ lúc nào cũng yêu thương và lo lắng, chăm sóc cho em. Nhưng mẹ là người dạy cho em rất nhiều điều bổ ích. Chủ nhật tuần trước là ngày sinh nhật của bố. Em đã giúp mẹ lên kế hoạch để tổ chức sinh nhật cho bố. Anh trai sẽ phụ trách trang trí nhà cửa, chuẩn bị quà. Còn em và mẹ sẽ phụ trách chuẩn bị các món ăn. Chiều hôm đó, bác Hoàng - hàng xóm của gia đình đã giúp em rủ bố đi chơi đá bóng. Mọi người trong gia đình sẽ có khoảng ba tiếng để chuẩn bị.
Anh trai đã dọn dẹp và trang trí nhà cửa. Em đã cùng với mẹ nấu một bữa ăn thịnh soạn. Em giúp mẹ một số công việc vặt như: nhặt và rửa rau, băm thịt. Sau hơn một tiếng đồng hồ bận rộn trong căn bếp của mẹ. Em và mẹ đã nấu được một bàn ăn thật hấp dẫn. Rất nhiều món ăn mà bố thích như sườn xào chua ngọt, thịt bò xào măng, cua rang me… Đặc biệt là món trứng rán nhồi thịt - món ăn bố thích nhất do chính tay em làm. Tất nhiên mẹ đã ở bên cạnh để hướng dẫn em hoàn thanh. Một bàn ăn hấp dẫn đã được sắp xếp đâu vào đây. Em cảm thấy để nấu được một bữa ăn thịnh soạn thật sự rất kì công. Nhờ vậy, em hiểu rằng mẹ đã vất vả như thế nào.
Khi bố trở về nhà, bố đã cảm thấy rất bất ngờ khi nhận được món quà đặc biệt từ ba mẹ con. Gia đình em đã có một bữa ăn vui vẻ, ấm áp. Ăn cơm xong, em cùng với anh trai dọn dẹp, rửa bát. Sau đó, cả nhà cùng ngồi trò chuyện với nhau ở phòng khách. lâu lắm rồi, em mới cảm thấy hạnh phúc như vậy.
à các bạn đừng có chép mạng nha, chép mạng là mik ko k cho đâu
Ai cũng có một kỉ niệm đáng nhớ của mình. Tôi cũng vậy, kỉ niệm đáng nhớ của tôi là đi du lịch tại Nha Trang.
Tôi cùng mẹ đi du lịch ở Nha Trang vào tháng 10 năm ngoái. Khi ra sân bay, tôi ở đó nằm nghỉ và thư giãn. Mẹ dẫn tôi đi bằng máy bay tên là Viet Nam Airlines. Trong máy bay tôi đọc sách, ăn uống và thỉnh thoảng tôi ngắm bầu trời bao la, bát ngát. Khi đến nơi, tôi rất háo hức, phấn khởi và mẹ tôi cũng thế. Có rất nhiều trò chơi nổi bật, ấn tượng khiến tôi rất thích, đó là bơi lội, ăn hải sản, tối đến tôi và mẹ đạp xe ở gần bãi biển, mẹ vô cùng ân cần, chăm sóc và khuyên nhủ: “Là con gái phải mạnh mẽ, con phải tự đứng dậy từ những lần vấp ngã”. Mẹ chăm sóc tôi từ những bữa ăn ngon cho tới giấc ngủ. Gương mặt lo lắng mỗi khi tôi ốm. Chính vì thế, mẹ tôi chuẩn bị rất kĩ, đó là thuốc dự phòng, đồ ăn, thức uống. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi có mẹ bên cạnh, mẹ luôn là số một trong trái tim tôi.
Mẹ là người có tấm lòng nhân ái, cao cả, tốt đẹp, luôn động viên, truyền cảm hứng cho mọi người. Tôi mong dịch Covid sớm qua đi để tôi lại có thêm nhiều trải nghiệm thú vị cùng với mẹ yêu dấu.
Bài này mik tự viết từ lâu rồi, nó hơi ngắn nên mong bn thông cảm!
Mỗi người đều có một nơi để sinh ra, lớn lên, trưởng thành và đi xa thì luôn nhớ về. Nơi đó chính là quê hương. Em cũng có một nơi luôn ở trong trái tim, là mảnh đất này, có ba mẹ, có ông bà, có bạn bè và có cả tuổi thơ tràn đầy những kỉ niệm đáng nhớ nhất. Em yêu quê em, yêu những con người nơi đây đậm nghĩa đậm tình.
Trong suy nghĩ của em thì mỗi một vùng quê đều có một nét riêng đặc trưng không thể lẫn lộn. Con người ở miền quê đó cũng vậy, có tính cách và tình cảm riêng.
Quê hương em có cánh đồng lúa bao la, chạy dài bạt ngàn mà em chưa đi hết. Mẹ bảo đi hết cánh đồng lúa này còn xa lắm nên em chưa dám đi bao giờ. Vào mùa lúa chín màu vàng ươm của lúa khiến cho em có cảm giác như một tấm thảm màu vàng bất tận. Có những chú trâu cần mẫn gặm cỏ trên những triền đê cao và dài. Nơi đó chúng em có thể nằm im và ngắm bầu trời có mây trôi, ngắm mặt trời lặn mỗi khi mặt trời đổ xuống dãy núi cao cao kia.
Quê em còn nghèo nên những con đường bằng bê tong vẫn còn rất ít, phổ biến nhất vẫn là những con đường bằng đất quanh co. Mùi sỏi đá bốc lên hòa vào gió cứ xông thẳng vào sống mũi khiến em cảm thấy quá than thuộc, dù sau này lớn lên nó cũng không thể xa lạ được.
Mọi người ở quê em ai cũng chăm chỉ làm ăn, quanh năm họ bán mặt cho đất bán lung cho trời để nuôi con nên người. HỌ là những người nông dân chất phác, hiền lành và hiếu khách. Họ luôn quan tâm đến những người xung quanh. Em từng nghe mẹ bảo rằng người dân quê coi trọng tình hàng xóm, chứ không như trên thành phố nhà nào biết nhà đấy. Mẹ bảo bởi vậy mẹ mới thích cuộc sống bình dị ở nông thôn.
Em vẫn thích ngắm nhìn quê em mỗi khi bình mình và khi mặt trời lặn. Vì đây là hai khoảnh khắc đáng nhớ đánh dấu sự bắt đầu một ngày và sắp kết thúc một ngày. Nó khiến cho mỗi người cảm nhận sự thanh bình, không hối hả, chậm rãi và yên tĩnh đến lạ lung.
Có rất nhiều người đi xa vẫn bảo rằng dù có đi đến bất cứ nơi nào thì quê hương vẫn là nơi mong muốn tìm về nhất. Vì nơi đó có gia đình, có ba mẹ, có tuổi thơ. Và em cũng vậy, em luôn thấy yêu quê hương em rất nhiều.
Nhớ nhất
_ Cánh đồng lúa bao la
_ Kỉ niệm tuổi thơ dạt dào
_ Người dân quê thân thiện
Đề 1:(mik k chép lại đề)
Tham khảo:
“Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình, dạt dào vô tận. Tình mẹ trong suốt như dòng suối ngọt…” Mẹ luôn là người yêu thương, quan tâm lo lắng cho ta trong mọi hoàn cảnh, luôn bên cạnh ta dù trong những phút yếu lòng. Nhất là khi chứng kiến cảnh mẹ chăm sóc tôi ốm, tôi càng thấm thía hơn điều ấy.
Công việc của mẹ tôi bận bịu lại càng bận hơn khi tôi bị ốm. Cơn sốt kéo dài do tôi bị cảm nắng, người mệt lả, toàn thân nóng ran, miệng khô đắng lại…Tôi nằm rên ừ ừ…còn mẹ thì hai chân như đánh ríu vào nhau. Mẹ vo gạo bắc lên bếp chút cháo, rồi chườm túi đá cho tôi. Sau đó mẹ giúp tôi đo nhiệt độ.
Chốc chốc, mẹ lại đến sờ vào trán tôi. Đôi tay nhẹ nhàng và ấm áp. Cái khô ráp chai sạn biến đâu cả rồi,tôi chỉ thấy dường như đôi bàn tay ấy có sức mạnh diệu kỳ khi chạm vào da thịt tôi. Mẹ đỡ tôi ngồi dậy, kê đầu tôi vào cánh tay, mẹ chăm cho tôi từng viên thuốc. Thấy tôi uống có vẻ khó khăn mẹ tôi lại động viên: “Ráng uống cho mau lành bệnh rồi còn đến trường với thầy cô, bạn bè, còn nghe mẹ kể chuyện, dạy con học nữa chứ?”
Dù mệt nhưng tôi vẫn nhìn thấy nếp quầng thâm trên mắt mẹ,tóc lòa xòa dính bết vào trán với những giọt mồ hôi nhễ nhại. Trong đôi mắt dịu hiền ấy như ngân ngấn nước mắt.Mẹ cho tôi nằm xuống gối, vừa thổi cháo, vừa đút cho tôi. Cái hương vị quen thuộc của bàn tay nội trợ thường ngày lại ùa về trong tôi. Tay mẹ luồn chiếc khăn lau mồ hôi dọc sống lưng cho tôi. Gió từ tay mẹ lại làm hạ nhiệt cho tôi.
Lúc này, tôi mong mình chóng khỏe để ánh mắt mẹ lại cười thật vui mỗi khi tôi đi học về, mỗi khi tôi “khoe” với mẹ được thầy cô khen. Nhà tôi nghèo, mẹ lại phải thức khuya dậy sớm tảo tần nên tôi ốm mẹ vất vả nhiều hơn. Mẹ xanh xao và hao gầy nhiều hơn.
Tôi lớn khôn từ đôi tay của mẹ, tấm lòng yêu thương và chở che của mẹ. Sự ấp ủ yêu thương của mẹ để lại cho tôi bao nghĩ suy về cái mênh mông, bao la của tình mẹ! Tôi lại cầu mong mẹ tôi mãi bình an. Và, tôi cũng mong mình khỏe mạnh để mẹ bớt vất vả vì tôi.
Không hẳn ai trong số chúng ta cũng đều được mẹ chăm sóc, đó là một thiệt thòi rất lớn. Vì vậy hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên cạnh mẹ khi ta còn có thể bạn nhé.