Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
- Hình hình đất nước: cuộc kháng chiến chống Mỹ đang diễn ra vô cùng khốc liệt ở chiếc trường miền Nam
- Lựa chọn của tác giả: từ một chàng sinh viên trẻ tuổi trở thành một bộ đội, tham gia cuộc kháng chiến chống Mỹ.
- Điều kiện viết-sáng tác: trong một buổi đêm nơi chiến trường miền Nam, trước khung cảnh đêm tĩnh mịch, thanh bình, tác giả nhớ về những người đồng đội mà viết thư để chia sẻ những trải nghiệm của bản thân.
- Hình hình đất nước: cuộc kháng chiến chống Mỹ đang diễn ra vô cùng khốc liệt ở chiếc trường miền Nam
- Lựa chọn của tác giả: từ một chàng sinh viên trẻ tuổi trở thành một bộ đội, tham gia cuộc kháng chiến chống Mỹ.
- Điều kiện viết-sáng tác: trong một buổi đêm nơi chiến trường miền Nam, trước khung cảnh đêm tĩnh mịch, thanh bình, tác giả nhớ về những người đồng đội mà viết thư để chia sẻ những trải nghiệm của bản thân.
- Tâm trạng băn khoăn, lo lắng và khát khao đem đến một cuộc sống ấm no, sung túc, đủ đầy cho dân tộc:
“Lẽ có Ngu cầm đàn một tiếng
Dân giàu đủ khắp đòi phương”
Về cuộc đời, Nguyễn Trãi đã dành cả đời mình cho sự nghiệp đấu tranh giành độc lập, tự do cho dân tộc. Ngay cả khi đã rút về ở ẩn, nhà thơ vẫn dành một tình cảm sâu đậm đối với đất nước.
Anh sợ quốc cấm, nên voi không bàn.
Dẫn trâu, sợ họ máu hàn,
Dẫn bò, sợ họ nhà nàng co gân.
Miễn là có thú bốn chân,
Dẫn con chuột béo, mời dân, mời làng.
Chàng dẫn thế em lấy làm sang,
Nỡ nào em lại phá ngang như là…
Người ta thách lợn thách gà,
Nhà em thách cưới một nhà khoai lang:
Củ to thì để mời làng,
Còn như củ nhỏ, họ hàng ăn chơi.
Bao nhiêu củ mẻ, chàng ơi!
Để cho con trẻ ăn chơi giữ nhà;
Bao nhiêu củ rim, củ hà,
Để chò con lợn, con gà nó ăn…
Anh sợ quốc cấm, nên voi không bàn.
Dẫn trâu, sợ họ máu hàn,
Dẫn bò, sợ họ nhà nàng co gân.
Miễn là có thú bốn chân,
Dẫn con chuột béo, mời dân, mời làng.
Nhà em thách cưới một nhà khoai lang.
Để cho người yêu an tâm không còn băn khoăn gì nữa, cô gái giải thích cặn kẽ:
Còn như củ nhỏ họ hàng ăn chơi.
Lo cho làng và họ hàng xong, cô gái mới quay về với gia đình mình:
Để cho con trẻ ăn chơi giữ nhà.
Cách suy tính của cô gái thật cụ thể, kĩ càng:
Để cho con lợn, con gà nó ăn…
Tấm lòng chân thành của cô gái dành cho làng, họ hàng, con trẻ và còn cho cả con lợn, con gà nữa. Dường như cô muốn tất thảy đều vui vẻ chia sẻ với hạnh phúc của cô.
Còn kiếm đâu ra được cô gái chu đáo, đảm đang như cô gái này nữa ? Chàng trai chắc không còn băn khoăn, lo lắng. Đám cưới của hai người sẽ thuận buồm xuôi gió, Mối tơ vò của chàng trai đã được cô gái nhẹ nhàng, khéo léo tháo gỡ, họ thong dong đi vào cuộc sống lứa đôi hạnh phúc trăm năm. Kết thúc cuộc tình thật có hậu!
Gợi ý :
1.MỞ BÀI:
Giới thiệu nhân vật tôi-Đăm Săn nhười đứng đầu một cộng đồng, dân tộc.
2.THÂN BÀI:
Nghe tin vợ bị bắt tôi iền đến nhà Mtao Mxây để đòi lại vợ.
Diễn biến trận đánh:
Đăm Săn thách đấu Mtao Mxây không dám xuống nhưng khi ĐăM Săn đe dọa thì bắt buộc phải xuống.
Hai người múa khiên và phần thắng nghiêng về Đăm Săn.
Khi mệt vừa đi vừa ngủ Đăm Săn gặp ông Trời và có sự giúp đỡ của ông Trời mà Đăm Săn đã thắng Mtao Mxây.
Đăm Săn thu phục tôi tớ nhà Mtao Mxây và ăn mừng chiến thắng.
3.KẾT BÀI:
Khẳng định giá trị của cuộc chiến thắng đem lại niềm tự hào cho dân tộc.
Tham khảo:
Chào các bạn tôi là Đăm Săn và vừa trải qua cuộc chiến với Mtao Mxây để dành lại vợ. Cuộc chiến đối với tôi nó vô cùng ý nghĩa bởi đó là danh dự của cả cộng đòng dân tộc mình. Sau đây tôi xin kể lại cuộc chiến thắng đó cho các bạn cùng nghe.
Tôi cùng tôi tớ lên nương làm rẫy thì lại nghe được tin Mtao Mxây kéo người sang để bắt Hơ Nhị vợ tôi đi. Để dành lại vợ và đem lại danh dự cho dân tộc tôi đã một mình sang nhà Mtao Mxây để khiêu chiến mà trong lòng đầy tức giận. Vừa đến nhà hắn tôi đã nói đầy thách thức:
-Ơ diêng, ơ diêng, xuống đây! Ta thách nhà ngươi đọ dao với ta đây!
Hắn ở trên nói vọng ra:
- Ta không xuống đâu, diêng ơi! Tay ta còn bận ôm vợ hai chúng ta ở trên nhà này cơ mà.
Nghe hắn nói thế tôi càng bực và quát lớn:
- Xuống, diêng! Xuống, diêng! Ngươi không xuống lí? Ta sẽ lấy cái sàn hiên của nhà ngươi ta bổ đôi, ta sẽ lấy cái cầu thang của nhà ngươi ta chẻ ra kéo lửa, ta hun cái nhà của nhà ngươi cho mà xem!
Vừa nghe tôi nói dứt lời hắn đã sợ chết khiếp mà nói với giọng thật đáng khinh:
-Khoan, diêng, khoan ! Để ta xuống. Ngươi không được đâm ta khi ta đang đi xuống đó, nghe !
Thấy thế tôi liền nói:
- Sao ta lại đâm ngươi khi ngươi đang di xuống nhỉ? Ngươi xem, đến con lợn nái của nhà ngươi dưới đất, ta cũng không thèm đâm nữa là.
Hắn cuối cùng cũng phải đi ra với cái khiên tròn như đầu cú, gương hắn óng ánh như cái cầu vồng. Trông hắn dữ tợn như một vị thần. Hắn đóng một cái khố sọc gấp bỏ múi, mặc một áo dài nút với dáng tần ngần do dự. Thật đáng xấu hổ cho một người đứng đầu một cộng đồng dân tộc.
Tôi nhường cho hắn múa khiên trước. Lúc hắn múa kêu lạch xạch như quả mướp khô. Tôi đứng im không nhúc nhích. Tôi nói:
- Ngươi múa một mình, khiên kêu lạch xạch như quả mướp khô. Miếng múa ấy, ngươi học ai vậy? Ngươi múa chơi đấy phải không, diêng?
Hắn đáp:
- Có cậu, ta học cậu. Có bác, ta học bác. Có thần Rồng, ta học thần Rồng.
Tôi liền mỉa mai:
- Thế ư? Ta thì đâu có cậu mà học cậu, đâu có bác mà học bác! Chỉ có hai ta đây, ngươi múa đi ta xem nào
Nghe thế hắn chắc hẳn rất tức:
- Thế ngươi không biết ta đây là một tướng đã quen đi đánh thiên hạ, bắt tù binh, đã quen đi xéo nát đất đai thiên hạ hay sao?
Tôi bắt đầu múa khiên. Một lần xốc tới, tôi vượt một đồi tranh. Một lần xốc tới nữa, tôi vượt một đồi lồ ô. Tôi chạy vun vút qua phía đông, vun vút qua phía Tây. Còn hắn đứng bước cao bước thấp chạy hết bãi tây sang bãi đông. Hắn vung dao chém phật một cái, nhưng chỉ vừa trúng một cái cột trâu. Tôi liền nói:
- Sao ngươi lại chém cái chão cột trâu? Còn khoeo chân ta, ngươi dành làm gì?
Tôi lại múa. Múa trên cao gió như vũ bão, múa dưới thấp gió như lốc. Chòi lẫm đổ lăn lóc. Cây cối chết rụi. Khi tôi múa thấp vang lên tiếng đĩa khiên đồng. Múa cao vang lên tiếng đĩa khiên kênh. Đến lúc tôi thấm mệt, vừa chạy vừa ngủ thôi gặp ông Trời:
- Ôi chao, chết mất thôi, ông ơi! Cháu mệt quá! Tại sao cháu đâm mãi mà không thủng hắn.
-Thế ư, cháu ? Vậy thì cháu lấy một cái chày mòn ném vào vành tai hắn là được.
Tôi bừng tỉnh, chộp ngay một cái chày mòn, ném trúng vành tai kẻ địch. Cái giáp của Mtao Mxây rơi loảng choảng, hắn tháo chạy. Hắn chạy quanh chuồng lợn, tôi phá tan chuồng lợn. Hắn chạy quanh chuồng trâu tôi phá tan chuồng trâu. Cuối cùng hắn ngã lăn quay ra đất. Lúc đó hắn còn xin tôi tha mạng nhưng tôi khẳng khái trả lời:
- Sao người còn cúng trâu cầu phúc cho ta? Chẳng phải vợ ta người đã cướp, đùi ta ngươi đã đâm rồi sao?
Nói thế tôi đâm phật một cái cắt đầu hắn đem bêu bên đường. Khi đã xong tôi nói với tôi tớ Mtao Mxây, tất cả họ đều đi theo tôi và ăn mừng chiến thắng. Tôi mở tiệc linh đình tiếp đãi mọi người tôi tớ trong nhà, dân làng. Các tù trưởng phương xa, khách khứa từ khắp nơi nghe tin tôi chiến thắng đều ùn ùn kéo về ăn mừng chiến thắng của tôi. Nhà tôi đông nghịt khách, tôi tớ chật ních cả nhà ngoài. Tôi sai giết nhiều lợn, mổ nhiều trâu, đánh lên các chiêng, các trống to, hòa nhịp cùng chùm chọe sao cho kêu lên rộn rã. Tiệc tùng linh đình ăn uống kéo dài suốt mùa khô.
Tôi rất vui khi mình giành chiến thắng khi đem về danh dự cho cộng đồng mình, xây dựng một cộng đồng đoàn kết vững mạnh. Và từ đó trở đi danh tiếng của tôi vang khắp muôn nơi.