Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
-Lúc đầu chú định trốn học đi chơi vì sợ bị thầy quở mắng nhưng vẫn đến trường.
-Lúc vào lớp chú sợ hãi và xấu hổ khi thấy mọi người đã ngồi yên trong lớp.
-Khi nghe thầy thông báo đây là buổi học cuối cùng, chú tự giận mk về việc đã bỏ phí thời gian, đã lơ là trong việc học tiếng mẹ đẻ (tiếng Pháp).
-Khi Prăng đọc bài mà cậu ko thuộc chút nào thầy cũng chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo.
-Thầy Ha-men là 1 người thầy yêu nghề và yêu nước sâu xắc.............
Khi nghe tin đây là buổi học tiếng Pháp cuối cùng, Phrăng ban đầu cảm thấy hối hận vì bỏ phí thời gian, không chịu học tiếng Pháp một cách nghiêm túc.
Sau đó, Phrăng cảm thấy vô cùng rầu rĩ vì bản thân không thể đọc bài rành rọt bằng tiếng mẹ đẻ.
Cuối cùng, tâm trạng Phrăng rơi vào sự đau lòng, nuối tiếc.
-Trước khi biết đó là buổi học cuối cùng: Cậu bé Phrăng ham chơi, lười học.
-Nghe thầy thông báo đây là buổi học tiếng Pháp cuối cùng: tiếc nuối, ân hận vì mình đã lười học.
-Thầy gọi lên đọc bài: xấu hổ, ân hận, ước mình có thể đọc bài to, rõ và không bị lỗi.
-Kết thúc buổi học: buồn bã, xúc động trước thầy giáo. Thêm tình yêu với tiếng Pháp.
Hành động và cảm xúc của Phrăng khi không học thuộc bài:
- Ước "Giá mà tôi đọc được trót lọt cái quy tắc về phân từ hay ho ấy, đọc thật to, thật dõng dạc, không phạm một lỗi nào"
- Lúng túng ngay từ đầu, cứ đứng đung đưa người trước chiếc ghế dài, lòng rầu rĩ, không dám ngẩng đầu lên.
=> Hối hận, hiếu động, ham chơi nhưng có ý thức, hiểu và thương thầy.