Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Thiên nhiên quanh ta rất đa dạng và phong phú, mẹ thiên nhiên đã ban tặng cho chúng ta rất nhiều những nguồn tài nguyên lớn và có giá trị, rất nhiều cây cối xung quanh,..... Nhưng rồi chính con người chúng ta lại phá hủy nó. Nó cho chúng ta bóng mát, cho chúng ta oxi để hít thở và còn rất nhiều những thứ tuyệt vời mà nó cho chúng ta...... NÓ LÀ CÂY CỐI, LÀ RỪNG. Hiện nay, rừng đang bị phá hủy nghiêm trọng. Những con người vô ý thức đã làm tổn hại đến sự sống của rừng. Họ đốt cây trên rừng làm rẫy, chătj cây lấy gỗ buôn bán. Họ chr vì lợi ích riêng của mình mà gây ra bao nhiêu tai họa do phá rừng. Vì vậy, mỗi chúng ta phải có ý thức bảo vệ rừng và tuyên truyền mọi người phải biết trồng cây, tạo ra màu xanh cho trái đất. Trước khi chặt một cây hãy trồng 1 rừng cây
Chúc bạn học tốt
Với mỗi người trong số tất cả chúng ta, hẳn ai cũng có cho mình một quê hương. Nhìn nhận về quê hương của mỗi con người hẳn cũng có nhiều điểm khác nhau, nhưng tôi tin tất cả mọi người đều có một niềm tự hào về quê hương mình và với tôi cũng vậy.
Quê hương Hà Tĩnh của tôi nghèo lắm và cũng xa xôi, cách trở những chốn đô thị hào nhoáng và phồn hoa tại các thành phố lớn. Không chỉ nghèo, Hà Tĩnh còn là nơi gánh chịu hậu quả nặng nề nhất của những cơn bão lớn, những đợt gió lào nóng cháy da, cháy thịt… Nhưng không vì vậy mà người dân mất hết đi niềm tin trong cuộc sống mà trái lại càng khiến tình yêu quê hương trong họ ngày càng da diết và cháy bỏng hơn bao giờ hết. Dù không có sự ưu ái từ thiên nhiên nhưng người dân Hà Tĩnh vẫn vượt qua những gian nan cách trở, chịu thương, chịu khó và điều đó khiến họ trở nên mạnh mẽ hơn.
Tình yêu quê hương đất nước của con người Hà Tĩnh được gây dựng từ một lịch sử hào hùng, đầy bi tráng. Từ những cuộc khởi nghĩa nổi tiếng như Khởi nghĩa Hương Khê hay đỉnh cao của phong trào cách mạng 1930 - 1931 Xô Viết Nghệ Tĩnh và rất nhiều cuộc đấu tranh nổi dậy khác nữa. Nổi bật lên là những tấm gương như Lý Tự Trọng, Phan Đình Phùng, Hà Huy Tập… Qua những cuộc đấu tranh, những tấm gương anh hùng như vậy có thể thấy được tinh thần đoàn kết son sắt, sự dũng cảm, hy sinh khi Tổ quốc cần, sự yêu thương đùm bọc nhau trong hoạn nạn… Đến nay truyền thống đó vẫn được nối tiếp bằng những con người luôn chịu khó học tập, lao động tăng gia sản xuất làm giàu cho quê hương đất nước.
Hà Tĩnh là một mảnh đất nghèo nhưng đầy thơ mộng, ai có dịp qua Hà Tĩnh sẽ được nghé qua những bãi biển trải dài cát trắng, những đồi núi xanh bên những con sông xanh, những di tích lịch sử gắn bó qua một quãng thời gian dài dựng nước và giữ nước như: Ngã ba Đồng Lộc... Bên cạnh đó những vùng quê mang vẻ đẹp đắm say với những con người chất phác, thân thiện và gần gũi khiến ai qua cũng thấy trở nên thoải mái trong lòng.
Hà Tĩnh luôn tạo cho mình một hình ảnh đẹp trong mắt mọi người, trong những câu hát thì tha thiết và đắm say:
“ Chứ đi mô rồi cũng nhớ về Hà Tĩnh, nhớ dòng sông La, nhớ biển rộng mà quê ta, những cánh đồng muối trắng…”
“ Nay anh trở về bên dòng sông la, con đò vẫn nguyên, dòng sông còn đó, câu hò quê mình mộc mạc mà thương….”
Đó là những vẻ đẹp rất chân quê và rất đời thường và cũng rất Hà Tĩnh, đó là dòng sông La chảy vào hồn người như tắm mát cho cuộc đời bao nhiêu thế hệ, ngọn núi Hồng bên sông vươn tận bầu trời, những điệu hò ví dặm ngân lên như muốn gọi những người xa xứ trở về với Hà Tĩnh…và nhẹ lòng mình ôm chặt vào đất quê hương để thấy được chữ yêu hai tiếng nhẹ nhàng Hà Tĩnh.
Hà Tĩnh trong trái tim những người con đi xa là những nỗi nhớ da diết. Đến những vùng đất xa xôi, những thành phố lớn để học tập, làm việc và lập nghiệp, biết bao trái tim đã thổn thức hướng về Hà Tĩnh. Nhớ về Hà Tĩnh là nhớ về nơi chôn rau, cắt rốn, nhớ những lần thả diều bên bờ đê, tắm mát dưới sông quê, những lần bị mẹ đánh đòn vì những trò nghịch dại… vì hai chữ Hà Tĩnh đã ăn sâu trong tầm hồn mỗi con người từ hình ảnh giản dị như vậy nên làm sao có thể nguôi được nỗi nhớ. Nhắc đến quê hương tôi cảm thấy tâm đắc với những dòng thơ mà nhà thơ Hoàng Trung Quân đã viết:
Quê hương là gì hả mẹ
Mà cô giáo dặn phải yêu
Quê hương là gì hả mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều.
Có thể có nhiều người sẽ đưa ra được một định nghĩa về quê hương, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ đúng và đủ. Quê hương thực sự mang nghĩa rộng với bao ký ức, bao dòng cảm xúc thực sự lắng đọng mà mỗi người sẽ diễn giải theo nhiều cách khác nhau. Với Hà Tĩnh cũng vậy, nỗi nhớ đong đầy với nhiều cảm xúc không thể diễn tả hết qua những dòng bút. Khi đi xa biết nhớ đến Hà Tĩnh, thì đó là những con người yêu quê hương da diết, bỏ qua những thực tại lao động, học tập vất vả để hướng về những giá trị địch thực không có gì có thể mua được.
Xã hội ngày càng phát triển hẳn không ít người sẽ quên đi những giá trị nhân văn đích thực. Không có tình yêu quê hương đất nước, cuộc sống mỗi con người trở nên thực dụng, đi theo những lợi ích mang tính thời đại, một vòng xoáy của tiền bạc và danh vọng. Hướng về quê hương đất nước nói chung và Hà Tĩnh nói riêng, cho tôi dòng ký ức thuở xưa và đó là chốn yên bình nhất trong mỗi con người.
Cuộc sống của mỗi con người sẽ tẻ nhạt biết bao, nếu cạnh ta không có những “người bạn bé nhỏ dễ thương”: có thể là một chú chó, một chú thỏ, một chú chim... hay một chú mèo xinh xắn. Tôi đã có một người bạn nhỏ như thế: chú mèo Mi Mi của gia đình tôi do bố tôi mua về.
Mi Mi của chúng tôi có bộ lông ba màu: vàng, đen, trắng. Người ta gọi là mèo tam thể. Mảng đen trên bộ lông của chú lại rơi đúng vào cái mũi, nên trông rất ngộ. Bố tôi bảo bộ râu của Mi Mi dài và trắng như cước thế kia chính là trợ thủ đắc lực giúp chú bắt chuột. Ban ngày, khi mọi người trong nhà đi làm, thì Mi Mi lại cuộn tròn ngủ, hoặc lang thang đi chơi. Ban đêm, khi cả nhà đã yên ắng trong giấc ngủ, Mi Mi ta lại trở dậy làm nhiệm vụ diệt chuột của mình. Nghe tiếng lạch cạch trong đêm khuya, bao giờ tôi cũng lay gọi bố. Bố lại bảo: “Con Mi Mi tìm chuột đấy. Kệ nó, ngủ đi con!
Mi Mi rất tinh. Có lần tôi thấy Mi Mi nằm ngủ, tôi đi rất nhẹ nhàng, chậm chạp quanh chú ta, thế mà chú ta nhổm dậy, lại còn “meo” chứ lị. Bố tôi giải thích, khi ngủ, Mi Mi cài tai vào chân trước vừa để bảo vệ tai, vừa lắng nghe những âm thanh xung quanh.
Mi Mi thích ngủ ở những nơi ấm áp. Mùa đông, chú ta thường lên giường, chui vào chăn ngủ ngon lành. Hoặc để làm nũng, Mi Mi hay lên nằm cuộn tròn trong lòng bố tôi hoặc nằm sát bên tôi. Tôi cảm nhận cả cái thân mềm, ấm ấm của chú dựa bên. Mùa hè lại thấy Mi Mi chọn những chỗ có nắng để nằm sưởi như nóc nhà, mái bếp.
Tuy Mi Mi nhà tôi chưa đẻ lứa nào, nhưng bố luôn bảo: “Tình mẫu tử của mèo thật đáng quý. Nó thương con hết lòng, nuôi và bảo vệ con rất cẩn thận”. Mi Mi thường biểu lộ tình cảm bằng cách dụi đầu vào chân tôi. Khi tôi âu yếm vuốt ve, nựng nó thì Mi Mi tỏ ra rất sung sướng.
Mi Mi là người bạn nhỏ, dễ thương, không thể thiếu của gia đình tôi. Đặc biệt trông thấy Mi Mi, tôi lại nhớ những kỉ niệm về bô", vì tôi yêu bố vô cùng. Bố là người rất yêu thương loài vật. Chính bố đã đưa Mi Mi vào gia đình tôi, vào tuổi thơ ấu của tôi, dạy tôi hiểu biết về Mi Mi và tình yêu thương trong tôi cứ lớn dần lên theo năm tháng.
Thời gian cứ thế mà trôi đi,thấm thoát cũng đã 1 tháng kể từ lần cuối tôi và em ở cùng nhau.Vẫn không thể nào quên đi được ngày hôm đó,tôi quyết định tự bắt xe buýt trở về quê thăm bà ngoại,mẹ và đứa em gái bé bỏng của mình...và mang theo con Em Nhỏ và Vệ Sĩ như một món quà cảm ơn em.Nhà bà ngoại cách đây không xa lắm nhưng tôi cảm thấy đây như một quãng đuờng rất dài.Trong lòng có một cảm xúc khó tả,vừa buồn mà lại vừa háo hức.Đến điểm đỗ,tôi xuống xe và đến nhà bà ngoại.Nhưng có một chuyện bất ngờ đã xảy ra,tôi lại gặp đứa em của mình ở chợ với một thùng xốp đầy những quả cam vàng óng.Em tôi khác rất nhiều,làm da xạm đi,chắc vì vất vả lăn quật ở khu chợ.Nó cất giọng nói ngây thơ nhưng yếu ớt chào hàng nhưng thứ nó nhận lại là ánh mắt coi thuờng của những nguời đi qua.Tôi đã phải rất cố gắng để nứơc mắt không tuôn ra.Trời lạnh mà em tôi chỉ mặc một cái áo cánh mỏng đã bạc màu.Nhìn thấy tôi,nó vội chạy ra,nuớc mắt đầm đìa.Ôm nó vào trong lòng,tôi hốt hoảng khi thấy nó gầy hơn rất nhiều...Anh em tôi dẫn nhau đi ra ruộng lúa,tôi không muốn chào mẹ vì trong lòng đang rất giận và có gặp thì cũng chẳng biết nói gì.Ngồi lên suờn đồi ngắm lúa trổ bông,tôi lấy hai con búp bê từ cặp ra đưa cho em:"Anh không cần chúng nữa,em giữ lấy mà chơi".Nó không nói gì,nuớc mắt chảy ra.Rồi với giọng nghẹn ngào:"Uớc gì anh em mình là hai con búp bê này".Đến đây tôi không thể nén cảm xúc của mình,cúi xuống mái tóc em,thút thít.Rồi nó kể:"Em ở đây vui lắm anh à,có nhiều bạn mới,nhưng...nhưng"."Nhưng sao"."Chỉ buồn vì không có anh" Nó nói.Tôi cũng buồn lắm chứ,chẳng đêm nào ngủ ngon mặc dù đã con con Vệ Sĩ.Trưa bao trùm vùng quê bằng những tia nắng ấm áp,giống so với ngày tôi dắt em đi thăm phố lần cuối."Anh thì thế nào"Nó hỏi với ánh mắt trìu mến."Anh bình thường."Tôi đưa nó lại về khu chợ vì cũng muộn rồi,tôi phải đón xe về thành phố.Nó đặt hai con búp bê cạnh cái ghế ngồi rồi ra tiến tôi, bằng bóng em tôi nhạt dần,rồi biến mất giữa buổi trưa vùng quê
Bạn bổ sung thêm cho mình nhé