Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Hmmmm.....theo mình thì nó vốn là để nhắc nhở chúng ta hãy chung tay bảo vệ mtrường trước khi quá muộn
Đây ạ :
Bài thơ thể hiện sâu sắc tình cảnh đáng thương của ông đồ đúng không?
*Tham khảo
Hồng là một cậu bé đáng thương trong xã hội phong kiến, cậu bé sống trong sự ghẻ lạnh của họ hàng bên nội và nhất là người cô. Người cô luôn muốn xóa đi tình cảm trong sáng về người mẹ của cậu bé đáng thương nhưng không, cậu vẫn luôn tin vào mẹ của mình, bảo vệ mẹ và tình yêu mẹ lại càng mãnh liệt hơn nữa. Tình yêu đó đủ đánh tan đi mọi ranh giới của sự cay nghiệt mà người cô đặt ra và tình yêu đối với mẹ đã làm cậu bé Hồng vượt qua tất cả và còn lại nơi đây chỉ là tình mẫu tử thiêng liêng, dạt dào dù trong hoàn cảnh nào cũng không bao giờ mất.
1, Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu.
`-` Đặc điểm hình thức : Than ôi
`-` Cảm xúc : Nhung nhớ, tiếc nuối về thời oanh liệt của hổ khi ở chốn rừng xanh.
2, Ôi ! Hàng tre xanh xanh Việt Nam
`-` Đặc điểm hình thức : Ôi
`-` Cảm xúc : cảm thán trước hàng tre xanh của Việt Nam, cho dù như thế nào cũng hiên ngang, đứng thẳng hướng về cội nguồn.
3, Hỡi ơi ! Lão Hạc!
`-` Đặc điểm hình thức : Hỡi ơi
`-` Cảm xúc : lời gọi với Lão Hạc, nói lên sự tiếc thương với Lão.
4, Chà !....
`-` Đặc điểm hình thức : Chà
`-` Cảm xúc : cảm thán trước việc gì đó
5, Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá !
`-` Đặc điểm hình thức : quá
`-` Cảm xúc : nhớ thương về quê hương mình, sự mặn nồng của biển cả.
Câu ghép: Điều đó giúp Giôn-xi có lại sức sống, giúp một người không có quan hệ thân thít, máu mủ sống lại, và Giôn-xi cũng lại có niềm tin vào cuộc sống.
Câu bị động: Cụ Bơ-men trong văn bản "chiếc lá cuối cùng" là một người có tình yêu thương sâu sắc đã được tác giả chứng minh.
ko bt đúng ko có j coi lại nha
Tham khảo:
Nhân vật lão Hạc trích trong truyện ngắn cùng tên của nhà văn Nam Cao là một ông lão nông dân giàu lòng nhân hậu. Vợ mất sớm, lão chỉ còn lại 1 người con trai, một con chó vàng và một mảnh vườn nhỏ. Do không đủ tiền cưới vợ cho con, người con trai lão phẫn chí, bỏ đi làm đồn điền cao su. Còn lại mình lão Hạc sống thui thủi một mình với con chó, ông Lão yêu thương chăm sóc nó như một thành viên trong gia đình (âu yếm gọi nó là "cậu Vàng"; cho nó ăn trong bát như của nhà giàu; Lão Hạc cứ ăn một miếng thì lại gắp cho nó một miếng; rồi tắm rửa, bắt rận cho nó; mắng yêu nó...). Khi hoàn cảnh quá khó khăn, lão bị ốm một trận dài làm sức khỏe giảm sút, bao nhiêu tiền bạc đổ hết vào thuốc men, lão không kiếm được việc làm, bao nhiêu việc nhẹ đàn bà con gái trong làng tranh nhau làm hết, đắn đo mãi, Lão Hã buộc lòng phải bán cậu Vàng mặc dù vô cùng đau khổ, thương xót nó vì lão đã quá nặng lòng yêu thương nó, nhất là lão đã tự dằn vặt, tự trách mình, day dứt, ấn hận tự cho là mình đã lừa một con chó (gọi nó về ăn cơm để cho thằng Mục, thằng Xiên đến bắt nó đi giết thịt) và lão khóc vô cùng đau khổ: "Những nếp nhăn xô vào nhau ép cho nước mắt chảy ra". Nói tóm lại, lão Hạc tuy chỉ là một lão nông dân nghèo khổ, hiền lành chất phác song ở lão có một tấm lòng nhân hậu đáng quý. Tình cảm của lão dành cho con chó Vàng khiến cho người đọc phải xúc động tận đáy lòng