Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Tham khảo
Em hiểu là: không thấy lung lay cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Tinh thần nao núng và thế lực nao núng.
VD:"Dù ai nói ngả nói nghiêng
Lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân"
" Cây ngay không sợ chết đứng"
- ''Không hề nao núng'' là không thấy lung lay cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.
- 2 câu ca dao,tục ngữ có nội dung tương tự :
+ Chớ thấy sóng ngã mà ngã tay chèo.
+ Ai ơi giữ chí cho bền
Nao núng là bắt đầu thấy lung lay, không còn vững vàng tinh thần nữa
Còn ca dao thì mình ko biết
Đề 2 : Đoạn trích trên là một đoạn trích tiêu biểu nằm trong phần cuôi truyền thuyết Sơn Tinh-Thủy Tinh . Đây là văn bản đặc sắc nhất của dân tộc ta . Đoạn văn trên kể về trận chiến quyết liệt giữa 2 vị thần , nổi bật lên là hình ảnh vẻ đẹp của Sơn Tinh . Hình ảnh Sơn Tinh hiện lên thật oai phong , lầm liệt , không hề nao núng . Trước sức mạnh tấn công của Thủy Tinh , chàng bình tĩnh , vững vàng chống trả " bốc đồi , dời núi , ngăn chặn dòng nước lũ khiến thần nước đành phải rút lui . Một loạt động từ mạnh như " bốc , dời , dựng , chặn , dâng , đánh " đã giúp cho người đọc hình dung cụ thể rõ nét hơn sự gay go , quyết liệt của trận chiến . Đoạn văn thành công nhất bởi chi tiết " Nước sông dâng lên bao nhiêu , đồi núi cao lên bấy nhiêu " bởi đây là chi tiết hấp dẫn và giàu ý nghĩa . Chi tiết hình tượng hóa , cụ thể hóa cuộc chiến dai dẳng giũa Sơn Tinh và Thủy Tinh . Cuối cùng , Sơn Tinh thắng , Thủy Tinh thua . Chi tiết còn gợi ra chiến công của người Việt cổ trong công cuộc đấu tranh chế ngự thiên tai , đồng thời thể hiện ước mơ chinh phúc , chiến thằng thiên tai của ông cha ta . Qua đoạn trích chúng ta đã hiểu rõ hơn hiện tượng bão lũ thiên tai và công cuộc đấu tranh chống thiên tai của người Việt cổ .
Bình minh má ửng đào phơn phớt,
Ngọc đỏ rung trên đầu lá xanh.
Ngọn liễu chim vàng ca thánh thót,
Ngự giá Hùng Vương lên mặt thành.
Mỵ Nương bên lầu son tựa cửa,
Rèm ngọc lơ thơ phủ áo hồng.
Cánh nhạn long lanh vờn ánh lửa,
Mê nàng, chim ngẩn lưng giời đông.
Rừng xanh thả mây đào man mác,
Sơn Tinh ngồi bạch hổ đi đầu
Mình phủ áo bào hồng ngọc dát,
Tay ghì cương hổ, tay cầm lau.
Theo sau năm chục con voi xám
Hục hặc, lưng cong phủ gấm điều,
Tải bạc, kim cương, vàng lấp loáng,
Sừng tê, ngà voi và sừng hươu.
Hùng Vương trên mặt thành liễu rủ,
Hớn hở thần trông, thoáng nụ cười.
Thần suốt đêm sao dài không ngủ,
Mày ngài, mắt phượng vẫn còn tươi.
Sơn Tinh đến lạy chào bên cửa,
Vua thân ngự đón nàng Mỵ Nương.
Lầu son nàng ngoái trông lần lữa,
Mi xanh lệ ngọc mờ hơi sương.
Quỳ lạy cha già lên kiệu bạc,
Thương người, thương cảnh xót lòng đau.
Nhìn quanh, khói toả buồn man mác,
Nàng kêu: "Phụ vương ôi! Phong Châu!"
Kiệu nhỏ đưa nàng đi thoăn thoắt,
Hùng Vương mơ, vịn tay bờ thành.
Trông bụi hồng tuôn xa, xa lắc,
Mắt nhoà lệ ngọc ngấn đầm quanh...
Thoảng gió vù vù như gió bể,
Thuỷ Tinh ngồi trên lưng rồng vàng.
Yên gấm tung dài bay đỏ choé,
Mình khoác bào xanh da giời quang.
Theo sau cua đỏ và tôm cá,
Chia đội năm mươi hòm ngọc trai,
Khập khiễng bò lê trên đất lạ,
Trước thành tấp tểnh đi hàng hai.
Hùng Vương mặt rồng chau ủ rũ,
Chân trời còn phảng bóng người yêu,
Thuỷ Tinh thúc rồng đau kêu rú,
Vừ uất vì thương, vừa bởi kiêu.
Co hết gân, nghiến răng, thần quát:
"Giết! Giết Sơn Tinh hả hờn ta!"
Tức thời nước sủi reo như thác,
Tôm cá quăng ngọc trai mà hoa.
Chúc bn học tốt nha !!!!
Bình minh má ửng đào phơn phớt,
Ngọc đỏ rung trên đầu lá xanh.
Ngọn liễu chim vàng ca thánh thót,
Ngự giá Hùng Vương lên mặt thành.
Mỵ Nương bên lầu son tựa cửa,
Rèm ngọc lơ thơ phủ áo hồng.
Cánh nhạn long lanh vờn ánh lửa,
Mê nàng, chim ngẩn lưng giời đông.
Rừng xanh thả mây đào man mác,
Sơn Tinh ngồi bạch hổ đi đầu
Mình phủ áo bào hồng ngọc dát,
Tay ghì cương hổ, tay cầm lau.
Theo sau năm chục con voi xám
Hục hặc, lưng cong phủ gấm điều,
Tải bạc, kim cương, vàng lấp loáng,
Sừng tê, ngà voi và sừng hươu.
Hùng Vương trên mặt thành liễu rủ,
Hớn hở thần trông, thoáng nụ cười.
Thần suốt đêm sao dài không ngủ,
Mày ngài, mắt phượng vẫn còn tươi.
Sơn Tinh đến lạy chào bên cửa,
Vua thân ngự đón nàng Mỵ Nương.
Lầu son nàng ngoái trông lần lữa,
Mi xanh lệ ngọc mờ hơi sương.
Quỳ lạy cha già lên kiệu bạc,
Thương người, thương cảnh xót lòng đau.
Nhìn quanh, khói toả buồn man mác,
Nàng kêu: "Phụ vương ôi! Phong Châu!"
Kiệu nhỏ đưa nàng đi thoăn thoắt,
Hùng Vương mơ, vịn tay bờ thành.
Trông bụi hồng tuôn xa, xa lắc,
Mắt nhoà lệ ngọc ngấn đầm quanh...
Thoảng gió vù vù như gió bể,
Thuỷ Tinh ngồi trên lưng rồng vàng.
Yên gấm tung dài bay đỏ choé,
Mình khoác bào xanh da giời quang.
Theo sau cua đỏ và tôm cá,
Chia đội năm mươi hòm ngọc trai,
Khập khiễng bò lê trên đất lạ,
Trước thành tấp tểnh đi hàng hai.
Hùng Vương mặt rồng chau ủ rũ,
Chân trời còn phảng bóng người yêu,
Thuỷ Tinh thúc rồng đau kêu rú,
Vừ uất vì thương, vừa bởi kiêu.
Co hết gân, nghiến răng, thần quát:
"Giết! Giết Sơn Tinh hả hờn ta!"
Tức thời nước sủi reo như thác,
Tôm cá quăng ngọc trai mà hoa.