Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Đề 3:
Trong lớp tôi có nhiều bạn. Mỗi bạn một tính nết khác nhau: anh thì siêng năng, anh lại làm biếng, anh ưa nghiêm trang, anh lại thích đùa nghịch… Nhưng chỉ có Nhã Nam là học giỏi, được nhiều người quý mến nhất và cũng là người bạn thân của tôi.
Năm nay, Nhã Nam mười hai tuổi. Dáng người ốm, hơi cao, nước da không trắng lắm nhưng hồng hào khỏe mạnh. Vầng trán rộng và cao biểu lộ sự thông minh. Đặc biệt nhất là đôi mắt bạn sáng và đen lay láy. Chiếc mũi thẳng và cao làm tôn thêm khuôn mặt vuông xinh xắn. Có duyên nhất vẫn là cái miệng luôn luôn nở nụ cười của bạn khiến cho mọi người dễ mến. Mỗi khi bạn cười, môi lại nhếch lên để lộ hàm răng trắng đều.
Nhã Nam vui tính, hay hát, đôi khi tinh nghịch. Làm việc gì bạn cũng nhanh nhẹn, gọn gàng, thích đùa. Có bạn là có tiếng nói cười ríu rít. Ít khi thấy bạn đi học với bộ quần áo nhăn nheo, nhàu nát. Nhã Nam đi đứng khoan thai không hấp tấp cũng không chậm chạp, nói năng hòa nhã với mọi người.
Bạn bè ai nấy đều yêu mến vì tính xởi lởi, chan hòa của bạn. Không những chỉ vui tính mà Nhã Nam lại còn hay giúp đỡ bạn bè. Trong học tập, ai không hiểu điều chi nhờ đến, bạn đều chỉ bảo tận tình. Ai thiếu đồ dùng chi bạn cũng đều vui vẻ cho mượn cả.
Trong lớp, Nhã Nam luôn chăm chú nghe thầy giảng bài. Bài tập ở nhà, bạn đều làm đầy đủ và chu đáo. Nhờ đó, Nhã Nam học giỏi. Nhiều lần thầy khen gợi và đem bạn ra làm gương cho cả lớp. Được như vậy nhưng Nhã Nam vẫn một mực khiêm nhường, từ tốn, nhường nhịn mọi người. Chưa lần nào thấy bạn cãi cọ với ai. Tuy vậy, bạn lại tỏ ra rất can đảm mỗi khi bị người hiếp đáp mình hay hiếp đáp bạn mình.
Cũng như bạn bè trong lớp, em rất quý mến Nhã Nam. Chơi thân với bạn, em hiểu được mọi người quý mến là một hạnh phúc. Vì vậy, em thầm hứa sẽ noi gương bạn.
Con của dì em đang trong tuổi tập đi chập chững, bập bẹ tập nói. Và một lần, dì cho bé tới ở nhà em trong một tuần. Trong một tuần cũng không ngắn mà cũng không dài đó, em đã cùng chơi cùng ngủ với bé Bo. Đó là một em bé vô cùng dễ thương và đáng yêu. Nhất là trong độ tuổi tập đi tập nói thì trông bé càng nhí nhảnh hơn bao giờ hết. Em rất quý bé Bo.
Năm nay, bé Bo gần được 2 tuổi và bé đang trong giai đoạn tập đi tập nói. Nhìn bé Bo đáng yêu lắm. Người bé tròn tròn, nho nhỏ trong rất muốn ôm vào lòng. Gương mặt bé bầu bĩnh như trái bầu vậy. Hai cái má thì phúng phính như hai chiếc bánh bao vậy. Đã vậy còn hồng hồng, trông chỉ muốn cắn thôi. Da của bé Bo trắng mịn luôn, sờ rất mát và sướng. Chân và tay thì ngắn cũn cỡn nhưng lúc nào cũng muốn quơ ra ngoài đòi đánh nhau với em cơ. Hàm răng thì chưa mọc đủ trông đến mà hài. Nhưng chính vì vậy lại làm cho bé Bó đáng yêu và ngộ nghĩnh hơn bao giờ hết. Đang trong tuổi ngứa răng ngứa lợi vì học nói nên bé rất thích cắn. Cứ có thứ gì cho vào mồm là chỉ ngồi một chỗ tỉ mẩn cắn mà thôi, bất kể đồ ăn hay là chăn gối gì. Thi thoảng đang ngồi chơi, theo phản xạ tự nhiên, Bo lại bật lên tiếng gọi mẹ “Me ... ẹ... ẹ ...” nghe mà dễ thương muốn xỉu. Bé đi còn chưa vững. Thỉnh thoảng đi được một lúc là lại lăn quay ngã. Có lúc ngã ở nền đất hơi cứng nên bị đau xíu, bé Bo nằm lăn ra mít ướt khóc nhè. Thế là người lớn lại chạy ra đỡ dậy an ủi, vỗ về. Còn khi ngã nhẹ thì Bo tự đứng dậy xong chập chững đi tiếp. Những lúc tự đi được một mình tới đích thì bé Bo cười thích chí, bật cười khanh khách vang cả nhà. Tiếng cười của bé mới thật là đáng yêu biết chừng nào!
Bé Bo trong độ tuổi tập đi tập nói mới thật là dễ thương làm sao! Bất kỳ ai trong số chúng ta đều có những ký ức tuổi thơ đáng nhớ như vậy. Một tuổi thơ nhẹ nhàng nhưng lại đậm sau trong ký ức của mỗi chúng ta.
tham khảo
Chọn một trong các đề sau:1. Tả một em bé đang tuổi tập nói, tập đi.2. Tả một người thân (ông, bà, cha, mẹ, anh, em,…) c... - Hoc24
“Bé bé bồng bông, hai má hồng hồng..”. Đó là tiếng hát ngọng nghịu của bé Bống. Bé đang ở tuổi tập đi, tập nói. Bống là cháu gái gọi em bằng cô.
Bé Bống có thân hình nhỏ nhắn, bụ bẫm rất dễ thương. Bé thích mặc áo đầm. Bé có làn da trắng hồng, nõn nà, để lộ những mạch máu nhỏ li ti trên khuôn mặt. Nhìn bé, ai cũng muốn ôm bé vào lòng mà hôn lên đôi má phúng phính của em.
Đầu bé Bống hơi thon thả, nhỏ như trái dừa xiêm, tóc đen và xoắn tròn. Đôi mắt to đen, tròn như hai hạt nhãn. Mũi bé hơi cao và cái miệng chúm chím rất dễ thương. Chân mày dài, mờ mờ cong cong, cùng với đôi môi đỏ hồng như có ai thoa son. Đôi cánh tay bé tròn tựa như ống chỉ đầy nguyên. Bàn tay, bàn chân năm ngón mũm mĩm xinh xinh. Em thích cầm đôi bàn tay bé vỗ vào má em lúc em bế Bống.
Bé đi chưa vững vậy mà bé rất thích chạy, đôi lúc còn đòi chơi lò cò với chị. Mỗi khi mẹ đi chợ về, bé hay chạy ra đón, chân bước loạng choạng, băng xiên, hai tay vỗ mừng, cười toét miệng gọi mẹ.
Bé Phương hay hát, bạn em đến chơi cùng thường dạy bé hát. Bé hát đôi lần là nhớ được ngay. Nhìn cái miệng duyên dáng hát ca, đôi chân xinh xắn bước chưa vững, em thấy thương bé vô cũng, cứ muốn cắn vào cái miệng bé mỗi lần bé ngồi lên xe gọi “i…o, i… o”.
Bống là niềm vui của gia đình. Vắng bé một buổi là em thấy nhà vắng hẳn đi. Mỗi lần đi học về, em chạy liền đi tìm bé. Em mong bé chóng lớn để được dẫn bé cùng đến trường.
van a! de ot o lop to co 1 ban viet van hay lam ta ve em be dang tuoi tap di tap noi voi lai ngay kia chung to moi hoc bai nay hi hi!
Từ ngày có bé Ngọc, cả nhà em vui hẳn lên. Bé Ngọc là con chị hai em. Bé vừa tròn mười hai tháng tuổi, tuổi tập nói, tập đi. Trông bé rất đáng yêu.
Bé có khuôn mặt bầu bĩnh, nước da trắng hồng như trứng gà bóc. Hai má căng mịn, ai thấy cũng muốn hôn. Đôi mắt tròn đen như hai hạt nhãn. Khi bé Ngọc tập bước đi từng bước nghiêng ngả, thấy cả nhà em reo lên thì thích lắm, miệng cười toe toét để lộ mấy cái răng sữa vừa nhú. Nghe tiếng cười và lời động viên của mẹ “giỏi... giỏi”, bé bước nhanh hơn làm cho thân hình lắc lư như con lật đật. Bé Ngọc thường mặc chiếc áo đầm màu hồng, mang tất màu hồng. Tóc của bé được cột bang chiếc nơ màu hồng nên mọi người thường gọi bé là bé “hồng”. Mỗi lần thấy mẹ đi đâu về là bé gọi “mẹ... mẹ...” nghe không rõ. Nhiều lúc bé nói ngọng làm cả nhà ai cũng cười, bé thích xem phim hoạt hình và ca nhạc. Mỗi lần thấy chương trình ca nhạc của thiếu nhi trên ti vi, bé cùng xoè tay múa theo. Có người nói: “Tuổi thơ là tuổi thần tiên”. Đúng vậy, từ việc nói, đi, ăn, chơi của bé đều thể hiện nét ngây thơ . Bé Ngọc thích chơi búp bê, có lúc ôm cả búp bê lên giường ngủ. Bé lười ăn và còn bú mẹ, nhưng bé ngủ rất nhanh. Mỗi lần bé ngủ, khuôn mặt hiền như vầng trăng của bé trông thật đáng yêu. Mỗi buổi trưa hay tối, mẹ em nằm ôm vào lòng hát ru bé ngủ, bé ngủ nhanh lắm. Giấc ngủ thật ngon lành.
Bé Ngọc là niềm vui của gia đình em, ai cũng cưng bé. Riêng em, em mong bé chóng lớn để cùng em đi học, cùng em xem phim hoạt hình.
đề 2
Nếu có ai đó hỏi tôi rằng đối với tôi ai là người quan trọng nhất thì câu trả lời sẽ là :Mẹ .Dù không phải là người đẹp nhất nhưng trong mắt tôi , mẹ thật hoàn hảo.
Qua bao thời gian, giờ đây, mẹ đã ngoài 30 tuổi nhưng hình như vẫn còn rất trẻ. Mẹ không cao lắm. Dáng người đầy đặn. Cái dáng của mẹ là dáng của người phụ nữ đã qua tuổi đôi mươi , trải qua nhiều năm tháng vất vả. Thời gian thật tốt bụng. Nó đã giữ cho tóc mẹ một màu hạt dẻ , trông rất trẻ trung , năng động . Mái tóc được uốn xoăn gọn gàng , phù hợp với gương mặt mẹ. Da mẹ không trắng nhưng rất ưa nhìn. Chẳng hiểu sao, khuôn mặt trái xoan của mẹ luôn tạo nên sự gần gũi , thân thiện . Bởi vậy , trong công việc, hầu như ai cũng yêu quý mẹ. Nét mặt của mẹ rất hài hòa. Ngay từ lần đầu gặp mặt, bố đã bị thu hút bởi đôi mắt long lanh như biết nói của mẹ. Với đôi lông mày rậm, mẹ thật cá tính, mạnh mẽ. Cùng với đó là đôi mắt to, đen láy như chứa bao điều tâm sự luôn nhìn đàn con với vẻ trìu mến, đầy yêu thương. Đôi môi dày, đỏ thắm lúc nào cũng cười tươi để lộ hàm răng trắng muốt, đều tăm tắp. Cũng không thể quên được đôi bàn tay đầy vết chai sạn; đã dạy cho tôi những nét chữ đầu tiên, dìu dắt tôi bước đầu trên đường đời. Với gia đình, mẹ luôn quan tâm, chia sẻ vui buồn với mọi người.
Khi con ốm, mẹ là bác sĩ. Khi con học, mẹ là cô giáo. Nhiều lúc, con mắc lỗi không những mẹ không quát nạt, mẹ chỉ dạy bảo nhẹ nhàng để tôi dần hiểu ra. Thường ngày, mẹ ăn mặc giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng vốn có. Dù gia đình không giàu sang nhưng mẹ vẫn tạo điều kiện cho tôi bằng bè bằng bạn.
Tôi ước gì, thời gian quay lại để tôi không bao giờ mắc sai lầm, để lỗi buồn không còn hiện trên đôi mắt mẹ yêu. Tôi ước gì, thời gian ngừng lại để mẹ không bao giờ già đi, tôi luôn bé bỏng trong vòng tay đầy tình yêu của mẹ. Tôi ước gì, tôi có đủ sự mạnh mẽ như mẹ để vượt qua mọi chông gai phía trước. Nhưng ước chỉ là ước. Ngay bây giờ, hành động thiết thực để mẹ tự hào về tôi là tôi cố gắng học giỏi, chăm ngoan.
bạn ơi mình lập dàn ý rùi bạn tự viết ra bài văn nhé! chứ viết ra sợ bạn ỷ lải rùi ko chịu động não suy nghĩ bạn đồng ý ko?
tham kháo bài sau và tk mk nha:
Tả một bác sĩ đang chăm sóc người bệnh.
Một hôm, em bị sốt, em được mẹ đưa vào bệnh viện để khám bệnh, em có dịp biết cô Nga, một bác sĩ giỏi của bệnh viện thành phố.
Cô mặc chiếc áo bờ lu màu trắng, quần trắng, mũ trắng... Trước ngực, cô đeo hàng tên màu xanh đậm, ghi dòng chữ: Bác sĩ Nguyễn Phương Nga. Ở cô toát lên vẻ đẹp giản dị, như nhành hoa trắng thanh cao. Người cô mảnh mai, dáng đi nhanh nhẹn, khuôn mặt hình trái xoan trông thật hiền hoà. Đặc biệt là đôi mắt của cô đen láy, trông rất đẹp, nhìn kỹ giống đôi mắt cô giáo em. Em mải mê nhìn cô. Cô nhẹ nhàng đến bên từng bệnh nhân, hỏi thăm việc ăn, ngủ. Cô sờ tay lên trán người bệnh. Đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy làm việc nhanh thoăn thoắt. Cô lấy dụng cụ khám bệnh đo tim mạch, đo huyết áp cho bệnh nhân. Bàn tay cô nhẹ nhàng xắn tay áo bệnh nhân lên và đặt ống nghe rồi quấn cuộn vải dày vào tay họ. Hai ngón tay bóp đều vào ống cao su, kim đồng hồ nhích dần, nhích dần. Cô ghi kết quả vào sổ khám bệnh. Sau đó, cô lấy ống nghe đeo trên cổ ra để kiểm tra tim mạch của từng người. Sau khi khám bệnh xong, cô phát thuốc và tiêm cho người bệnh. Vừa tiêm thuốc, cô vừa động viên người bệnh để họ có thể vơi đi những đau đớn do bệnh tật gây nên. Cô Nga đúng là một “lương y như từ mẫu”.
Em nhớ mãi hình ảnh cô Nga. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt để sau này sẽ trở thành bác sĩ như cô.
Tả thâầy cô giáo
Năm tháng rồi cũng qua đi, chỉ có thời gian là thước đo tình cảm của con người. Bây giờ tuy đã học lớp 5 – lớp cuối cấp của trường tiểu học, sắp sửa phải tạm biệt mái trường, thầy cô, bạn bè để tiếp bước vào bậc trung học . Nhưng quãng thời gian là năm năm học ở trường, em không sao quên được những kỷ niệm về cô giáo đã dạy em những năm đầu chập chững cắp sách tới trường.
Cô có cái tên rất hay và em cũng rất thích đó là Kim Oanh. Cô là người mẹ hiền dịu nhất trong những ngay fem còn học lớp 1. Với dáng người đậm đà, mái tóc xoăn xoăn màu hạt dẻ thì ai cũng nói nhìn cô trông rất xinh. Cô thường mặc những bộ quần áo lịch sự, phù hợp với dáng người của mình. Ngày đó, em cứ nghĩ cô giáo phải dễ sợ lắm. Nhưng không, cô đã làm tan biến những ý nghĩ vẩn vơ đó của em. Cô vẫn là cô giáo hiền lành, tốt bụng. Với khuôn mặt tròn, phúc hậu, hai gò má cao cao, lúc nào cũng ửng hồng. Mắt cô đen láy, long lanh với hàng lông mi cong vút. Nhưng đặc biệt nhất vẫn là ánh mắt nhìn trìu mến, bao dung mà cô dành cho chúng em. Mỗi lần không học bài, chỉ cần nhìn vào đôi mắt buồn buồm của cô là bạn ấy hối hận ngay về việc làm của mình. Có lẽ, chính cô là người khơi dậy lòng hăng say học tập của chúng em. Ẩn dưới vầng trán cao cao thông minh ấy là đôi lông mày vòng nguyệt cân đối tạo cho khuôn mặt vẻ thanh tú.
Cô Oanh là một giáo viên hăng say trong công việc và hết lòng thương yêu học sinh. Tâm hồn cô là cả một khoảng trời chứa chan bao tình yêu cô dành cho chúng em: Nghe cô giảng bài thì thật là thú vị. Cô giảng rất dễ hiểu, dễ nghe nên chúng em luôn tiếp thu được bài. Vào những giờ ra chơi, cô luôn ngồi lại để viết mẫu và chấm bài cho chúng em. Có những hôm cô còn trao đổi cách giảng bài với bạn bè đồng nghiệp. Nếu bạn nào đọc chưa tốt hay viết chưa đúng thì cô luôn sẵn sàng giúp đỡ. Khi cô đã giảng cho bạn nào thì bạn ấy hiểu ngay. Vào những giờ sinh hoạt lớp, cô luôn nhận xét cho từng bạn và nói cho các bạn cách sửa lỗi sai đó. Có hôm cô nhận xét rất tốt về lớp em và em rất nhớ câu: “Tuần qua, các con đã rất cố gắng để nhận cờ Đội. Cô rất vui vì không những các con được nhận cờ tốt mà còn nhận cờ xuất sắc. Cô mong tuần nào các con cũng như vậy”. Và khi đó, lớp em vỗ tay rào rào. Giờ đây khi đã lên lớp năm, mỗi khi có việc cần đi qua lớp cô, cô lại goi em lại hỏi han. Khi đó, em lại nhớ những giây phút khi còn học lớp 1, được cô yêu thương dạy dỗ. Trong em vang lên lời bài hát: “Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương…”.
Vâng! Đúng vậy em sẽ không bao giờ quên cô – người mẹ đã đưa em đón những tia nắng đầu tiên của cuộc đời.
Ba tháng biết lẫy, bảy tháng biết bò, chín tháng lò dò biết đi”. Bà em nói đúng bé Linh Nhi – cháu gọi em bằng cô ruột – vừa chín tháng tuổi đã lẫm đẫm tập đi và bi bô tập nói. Hằng ngày, bé mang lại cho cả nhà em những niềm vui ngộ nghĩnh.
Linh Nhi trông mới thật là xinh xẻo. Bé có thân hình nhỏ nhắn, bụ bẫm, dễ thương. Khuôn mặt bé tròn trặn, nước da hồng hào, bụ sữa. Tay chân no tròn hằn rõ từng ngấn.
Tóc tơ đen nhánh phủ kín trên đầu. Đôi mắt đen láy mở to như đôi hạt nhãn ít khi thấy chớp. Đôi má trắng hồng phúng phính, mỗi khi bé cười, hàn rõ đôi lúm đồng tiền va đế lộ ra hàm răng mới nhú răng ba chiếc ràng sữa tròng ngộ nghĩnh lạ.
Nửa tháng nay, Linh Nhi lon xon tập đi. Đôi chân bé chập chững từng bước ngắn Trông dáng người lắc lư, đầu chúi về trước của bé mới thú vị làm sao. Tuy bị té xuống hoài nhưng không lần nào bé khóc. Bây giờ, trước mặt mọi người, có ai bảo: “Bé Hoà làm ông già đi” là bé đứng lên, lưng cúi lom khom tay vờ chống gậy, bước nghiêng bước ngửa làm ca nhà cười rộ.
Miệng luôn cười tươi, Linh Nhi cũng đang bi bô tập nói. Bé mới nói sõi được vài tiếng: bà, ba. má, măm. Còn các tiếng khác giọng bé nói ngọng nghịu đến buồn cười. Mỗi lần thấy ai trong nhà sửa soạn đi dâu là bé lên tiếng: “Ti, ti” đòi đi theo. Có điều gì không vừa ý là bé lăn ra nằm vạ. Anh chị của em thường tập con mình chào hỏi ông, bà, cô chú và bất cứ người lớn nào đến nhà chơi. Lần nào, bé cũng ngoan ngoãn khoanh tay cúi đầu: “Dạ! Dạ!”. Những lúc đó, được khen bé thích thú lắm. Nhưng thích thú nhứt đối với Linh Nhi là được ẵm đi chơi. Khi ấy, đôi mắt sáng ra, bé nhảy lên sung sướng.
Linh Nhi là niềm vui của cả nhà em. Từ khi có bé, cả nhà em vui nhộn hẳn lên. Trong nhà em, ai cũng cưng chiều bé cũng mong bé ăn no, ngủ ngon, chóng lớn…
Tu nam lop 1 den nam lop 5 , em duoc hoc rat nhieu co giao , nhung nguoi de lai cho em an tuong sau sac nhat chinh la co Tam day em nam lop 4 .
Co la nguoi me hien nhat trong nhung nam em hoc lop 3 . voi dang nguoi nho nhan , mai toc xoan mau hat de nhin co trong rat xinh . Co thuong mac nhung bo quan ao lich su phu hop voi dang nguoi cua minh . Co rat hien lanh , tot bung . Voi khuon mat tron , phuc hau , hai go ma bau bau , luc nao cung ung hong . Doi mat den lay , lonh lanh voi hang lonh mi conh vut . Nhung dac biet nhat van la anh mat triu men , bao dung cua co . Moi lan em khong thuoc bai chi can nhin vao doi mat buon buon cua co la em thay hoi han . Chinh co la nguoi khoi day long hang say hoc tap cua chung em . Co la mot giao vien rat hang say voi cong viec va het long thuong yeu hoc sinh . Nghe co giang bai thi that la thu vi . Co giang rat de hieu , de nghe nen chung em tiep thu bai rat tot .Vao gio ra choi co thuong ke chuyen cho chung em nghe . Ban nao hoc chua tot co luon san san giup do . Vao gio sinh hoat lop co luon nhan xet cho tung ban va noi cho cac ban cach sua sai. Co hom co nhan xet lop rat tot chung em rat vui va ca lop vo tay rao rao .
Gio day , khi da len lop 5 moi khi co viec di qua lop co , co lai goi em hoi han . Khi do em lai nho nhung giay phut khi con hoc co , uoc co yeu thuong day do . Vang ! Dung vay em se khong bao gio quen co . Nguoi me da dua em don nhung tia nang dau tien cua cuoc doi.
đề 2
Người mà hay tâm sự và gần gũi với em nhất chính là mẹ của em.
Mẹ em có thân hình bé nhỏ.Khuôn mặt tròn , đôi mắt của mẹ ánh lên như những vì sao , long lanh như giọt nước . Gò má của mẹ có những vết tàn nhang . Đôi môi của mẹ màu hồng , khi mẹ cười , cả mốt sự ấm áp trong em như trào dâng. Vì dáng mẹ nhỏ nên mẹ mặc gì cũng đẹp , nhất là khi mẹ mặc áo dài . Làn da của mẹ bị sạm nắng do phải ra đồng nhiều. Mái tóc đen óng của mẹ đã có vài sợi bạc vì mẹ luôn phải thức khuya dậy sớm . Đôi bàn tay của mẹ rất dẻo nhưng đã sớm chai sạn . Đôi chân mẹ cưng cỏi đi trên những thửa ruộng gập ghềnh để gieo những hạt ngô , hạt đỗ.
Ở nhà ngoài việc chăm bà mẹ còn chăn nuôi gà , hươu . Những con gia súc qua tay mẹ đều lớn nhanh thư thổi. Tối đến ,khi trời đã khuya , mẹ đi dém chăn cho hai chị em khỏi bị lạnh . Mẹ là người ngủ muộn nhất nhưng cũng là người dậy sớm nhất , mẹ nấu bữa sáng cho gia đình rồi mẹ đi làm đến tận trưa mới về , chiều lại quần quật như vậy cho đến tối.
Mẹ em rất hiền , hệt như một cô tiên vậy , mẹ có những cử chỉ rất ngọt ngào nhưng cũng rất nghiêm khắc khi em phạm lỗi . Tuy vậy mẹ lại rất hay mềm lòng.
Ngườ ta có câu '' ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc''nhưng em đã làm mẹ khóc rất nhiều chỉ vì những huyện cỏn con và mỗi lần như vậy em lại càng hiểu mẹ hơn và mẹ cũng thương em hơn vì em thiếu thốn tình cảm của mẹ từ bé nên mẹ muốn bù đắp vậy mà em lại hay làm mẹ buồn . Nhưng dù thế nào , mẹ vẫn là người em yêu thương và quan trọng nhất trong đời em , người giúp em vượt qua mọi khó khăn . Mẹ ơi con muốn nói rằng : "con yêu mẹ nhiều lắm"
MÌNH SỐNG Ở NÔNG THÔN NÊN VIẾT ĐƯỢC THẾ THÔI . THÔNG CẢM NHÁ!!!!!!!!!!!!!!!!