Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Bài làm
Đặt câu theo mẫu: Ai thế nào ?
- Một đêm trăng tuyệt đẹp. ( Một đêm trăng thế nào ? )
- Bạn ấy ngốc nghếch. ( Bạn ấy thế nào ?
# Học tốt #
Bạn Nen-li thân mến!
Mình được biết bạn qua bài tập đọc, mình còn biết bạn là người Ý. Hôm nay, mình viết thư để làm quen với bạn.
Mình tên là Vũ Phương Thảo, học sinh trường tiểu học Cát Linh, hiện nay mình đang học lớp 3D. Cô giáo lớp mình rất quan tâm đến học sinh, còn các bạn mình thì rất chan hoà với mình. Mình biết bạn bị tật từ nhỏ, nhưng không vì vậy mà bạn nản chí. Hình ảnh bạn leo lên được cái xà làm mình rất khâm phục. Chúng mình sẽ cùng nhau học thật tốt các môn để không phụ lòng cha mẹ và thầy cô nhé.
Hẹn gặp bạn ở bức thư sau.
Giét-xi- ca thân mến!
Chắc bạn sẽ rất ngạc nhiên vì không biết mình là ai, phải không? Còn mình, mình biết bạn qua bài tập đọc: “Gặp gỡ ở Luc-xem-bua”. Thấy bạn biết Tiếng Việt và có những tranh ảnh về Việt Nam, mình rất vui và tự hào. Mình xin tự giới thiệu, mình là Hương Trà, học sinh lớp 3G, trường tiểu học Cát Linh. Dạo này bạn có khoẻ không? Tình hình học tập của bạn thế nào, có tốt không? Còn mình thì vẫn tốt. Qua bài tập đọc mình biết bạn có thể nói được Tiếng Việt, mình rất mến bạn và muốn được làm quen với bạn. Vì vậy, khi nào rảnh mời bạn sang nước mình chơi, mình sẽ đưa bạn đi thăm cảnh đẹp đất nước mình.
Cuối thư mình xin chúc bạn mạnh khoẻ, học thật giỏi, nghe lời ông bà, cha mẹ. Thôi mình dừng bút đây.
Bạn mới của cậu
Lê Hương Trà
Chào Nen-li!
Bạn có khoẻ không? Mình là Trang học sinh lớp 3G trường tiểu học Cát Linh, Việt Nam. Mình may mắn biết bạn qua bài tập đọc “Buổi học thể dục”. Mình thấy Nen-li rất đáng khen: dù bị tật từ nhỏ nhưng bạn vẫn cố xin thầy cho học thể dục như các bạn. Mà bài thể dục lần này khó như vậy, nhưng với lòng quyết tâm cậu đã thành công.
Mình viết bức thư này muốn làm quen với Nen-li, chúng ta kết bạn nhé. Mình còn biết đất nước của bạn là xứ sở sương mù và có rất nhiều cảnh đẹp. Nếu có dịp cậu hãy đến thăm Việt Nam mọi người ở đây rât mến khách và có nhiều món ăn ngon lắm đấy.
Chào cậu. Hẹn gặp lại ở thư sau!
Thành phố XXX ,ngày XX tháng X năm 20XX
Bạn XX thân mếm!
Chắc bạn rất ngạc nhiên khi nhận được bức thư này vì bạn chưa biết mình một người Việt Nam nhưng mình lại biết bạn qua xem chương trình truyền hình về nước Nga. Chính vì thế mà mình muốn viết thư làm quen với bạn.
Mình tự giới thiệu nhé: Mình tên là XXX, học lớp XX trường Tiểu học XXX ở Thành phố XXX, nước Việt Nam. Mình viết thư này để mong bạn cho mình biết về bạn: bạn năm học lớp mấy? Học giỏi môn nào? Thích chơi môn gì? Gia đình bạn ra sao?… Mình còn muốn biết thêm về đất nước xinh đẹp bạn đang sống,về cuộc sống của người dân Nga có khác với người dân nước mình không? … Được như thế, mình và bạn trên thế giới sẽ được cùng chung sống hạnh phúc trong ngôi nhà chung: trái đất này là của chúng mình …
Chúc bạn luôn học giỏi và tràn đầy sức khỏe, mong bạn sẽ viết thư hồi âm cho mình nhé!
Từ người bạn Việt Nam
XXX
Lưu ý: XX là bạn tự điền nha, chúc bạn học tốt!!
Anh trai tớ tên Thượng. Năm nay anh 18 tuổi.Ổng cao 1m79.Nặng 63kg. Rất 'hiền lành'' ''tốt tính'' . Nhưng đôi lúc cũng tốt thật. Châm ngôn : Sống sạch sẽ,tiết kiệm,giản dị. Là Mĩ nam an tĩnh của nhà, chuyên gia giải quyết mọi vấn đề.Là niềm tự hào và là mặt trời nhỏ của tớ
Có một lần tôi đã không hoàn thành tốt nhiệm vụ trực nhật của mình, ấy vậy mà tôi không những không bị phê bình mà còn được biểu dương nữa. Chắc hẳn các bạn rất tò mò “tại sao lại thế?”, phải không nào? Tôi sẽ kể các bạn nghe.
Hôm ấy, thứ năm, trời mưa dầm dề. Tôi thấy thật xui xẻo vì đúng hôm tôi phải đến sớm trực nhật. Tôi mặc áo mưa, xắn quần đến đầu gối, chần thấp chân cao bước trên con đường nhão nhoét đầy bùn đất, ổ voi ổ gà sũng nước. Chợt tôi nhìn thấy từ xa một bà cụ gầy yếu xiêu vẹo chống chiếc gậy dò dẫm từng; bước một, người như muốn đổ. Tôi vội đi lại chỗ cụ, lễ phép hỏi:
– Thưa bà, bà có việc gì mà lại đi giữa trời mưa thế này ạ?
Bà cụ nhìn tôi, móm mém cười:
– À, đứa con gái của bà ở làng bên bị ốm. Bà lo quá nên sang xem sao.
Đúng như mẹ tôi dạy, hạnh phúc luôn đến khi ta làm việc tốt
Tôi ái ngại nhìn con đường phía trước. Từ đây sang làng bên dễ đến hai cây số, liệu bà cụ có thể sang tới nơi? Ngần ngại một lúc, tôi nói với bà:
– Bà ơi, đường từ đây sang làng bên xa lắm. Hay bây giờ, bà vịn vào tay cháu, cháu đưa bà sang làng bên nhé!
Bà cụ mừng rỡ:
– Bà cũng đang lo, đường trơn quá, lỡ ngã thì khổ lắm. May quá, có cháu giúp bà rồi.
Thế là hai bà cháu tôi, bà vịn cháu, cháu đỡ bà cùng “dắt” nhau đi. Trời sáng dần, một số anh chị học sinh cũng đang trên đường tới trường. Có anh chị còn vô lễ, lấn đường của bà cháu tôi. Trời mỗi lúc một mưa to, gió mỗi lúc một thổi mạnh. Thấy bà cụ co ro, răng đập vào nhau lập bập, tôi biết là bà đang lạnh. Bà lẩm bẩm: “Thời tiết thế này chỉ tội con người thôi”. Tôi vội dừng lại, cởi áo khoác của mình ra choàng lên người bà cụ. Bà tấm tắc khen:
– Cháu thật ngoan ngoãn, hiếu hạnh.
Dần dần, hai bà cháu cũng tới được làng bên. Bà cảm ơn tôi mãi. Đợi bà vào làng rồi, mặc trời mưa, tôi ba chân bốn cẳng chạy tới lớp. Muộn gần nửa tiếng. May quá, bạn Hà cùng bàn đã trực nhật giúp tôi, Cô giáo phê bình:
1234567890
cô ấy thật đáng yêu . mẹ tớ nấu ăn rất ngon . ánh rất ngoan .