K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

15 tháng 11 2021

Cứ mỗi lần tháng 11 ùa về, đến cái ngày mà cả một năm mới có một lần để nhắc học trò nhớ về thầy cô của mình, nhắc đến ngày Nhà Giáo Việt Nam thì mọi ký ức của thời học sinh lại ùa về. Nhớ những lời căn dặn, những cái vỗ vai, hay cả những lời răn đe nghiêm khắc của thầy cô khi học trò mắc phải lỗi.

Thầy cô là người luôn dành tất cả mọi yêu thương cho đứa học trò của mình, kể cả những đứa học trò mà luôn làm mình phát bực la lớn lên và mời đi ra khỏi lớp. Thậm chí có thể là đình chỉ học môn đó một tuần cũng có. Thầy cô là người luôn phải chịu đựng bởi bao trò tai quá mà những đứa học trò gây ra, hay thường là những vị cứu tinh của những học sinh bị bắt nạt. Có thể nói thầy cô như là những thần tượng của học trò, là người cha, người mẹ thứ hai vậy.Thầy cô là người đã dạy con nét chữ đầu tiên để rồi sau này, khi con lớn hơn một chút, con mới hiểu sự ân cần của cô, khi cầm tay con uốn từng nét chữ không chỉ đơn thuần là dạy con biết viết, mà nết người của con cũng bắt đầu từ những nét chữ A,B,C. Là người mà phải thức cả đêm để viết lại và cảm nhận bài văn thầy phê “cảm nhận còn hời hợt” bằng tất cả tình cảm, vốn sống của mình. Tất cả những gì thầy cô làm là chỉ mong học sinh của mình sẽ tốt hơn, trưởng thành hơn.

Nhớ ngày 20/11 năm xưa chắc ai cũng trải qua cái thời mà đòi mẹ phải mua quà để đi tặng thầy cô cho bằng được nhưng nỗi khổ là không dám đi một mình, lần nào cũng phải mẹ kè kè đi ,lúc đó nhỏ có biết nói gì đâu thấy bạn đi mình cũng đi cho bằng được. Quà 20/11 lúc xưa cũng chỉ là dầu gội, bột ngọt, sữa hay cuốn sổ và cái bút, nhà có điều kiện hơn thì xấp vải cho thầy cô may đồ để đi dạy. Lớn lên chút thì đã biết đường đi mua quà cho thầy cô, nhưng đến lúc tặng thì run cầm cập, gặp thầy cô ở trường suốt không sao cả nhưng mà gặp riêng thầy cô thì không dám đến. Nhớ lúc đi tặng quà thì vừa vào phòng, thấy thầy cô là tặng cho thầy cô rồi nói một câu ngắn gọn: "Mừng Cô (Thầy) 20 tháng 11" rồi chạy cái vèo ra ngoài, để thầy cô phải chạy ra gọi học trò quay trở lại ngồi chơi, nhưng cũng chỉ ngồi được 5 phút rồi "Cô (Thầy) cho em xin phép". Đến hôm sau vẫn còn không dám gặp thầy cô.

Lớn lên rồi học cấp 3, ngày 20/11 được xem như là một ngày học nhẹ nhõm của học sinh thì phải - theo tôi nghĩ như thế. Vì ngày 20/11 thường thì thầy cô khuyến mãi không dò bài, học sinh cũng không phải thấp thỏm vì cái giờ dò bài như thường ngày. Đôi khi thì còn được nói chuyện phiếm và nghỉ học luôn môn đó, thường thì lớp trường đại diện lớp tặng hoa cho thầy cô rồi thôi, xong cái ngày 20/11. Nhưng cái ngày 20/11 không phải thầy cô vui vì được nhận hoa và quà của học trò thôi, thầy cô vui vì thấy rằng những đứa học trò của mình đã lớn khôn hơn, thầy cô khi thấy những thành quả của mình tốn bao công sức tâm huyết đạt được thành quả, đó là điều mà làm cho thầy cô tự hào nhất trong đời làm nhà giáo của mình.

Không biết ngày 20/11 của bạn như thế nào nhưng của tôi là một ngày đầy cảm xúc, tuy đi làm xa không thể tới thăm thầy cô được, nhưng không khi nào thầy cô không nhớ tới tôi. Lúc tôi gọi điện thoại chưa kịp nói tên mình thì thầy cô đã nhận ra tôi trước ,tôi vui mừng và đôi khi là bật khóc, cho dù lúc đi học tôi có phá, có quậy nhất lớp thì thầy cô vẫn nhớ và cười phì nói: "Thằng học trò phá nhất lớp của cô nay làm ở đâu rồi, có khỏe không? Năm nay cho gọi điện thoại nhưng năm sau phải về nhà thăm cô đấy nhé!!!". Trải qua biết bao lứa học trò, bao nhiêu năm nhà giáo mà thầy cô vẫn nhớ học trò của mình chứng minh một điều là thầy cô luôn dành mọi tâm huyết cho những đứa học trò nhỏ bé, dù có hay nghiêm khắc với mình đi chăng nữa thì cũng dễ hiểu là thầy cô chỉ muốn điều tốt nhất cho mình mà thôi. Chắc điều đó ai cũng cảm nhận được như tôi, vì nếu không có những điều như thế thì bạn có thể thành công hay sống tốt hơn như hiện nay để còn ngồi đọc những dòng tôi viết đây.

Lúc ngồi viết những dòng này thì nhớ lại những trò tai quái của mình đã mang đến cho thầy cô... Sao có thể làm những trò ấy nhỉ, nhưng mà thôi "Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò" mà, nhưng dù gì thì cũng mong ngày 20/11 sắp đến, hãy bỏ một chút thời gian nếu như được hãy đến thăm thầy cô, thầy cô sẽ không quên bạn đâu, nhưng nếu không được thì hãy dành cho một cuộc điện thoại chỉ năm, mười phút thôi. Đừng chỉ gửi một cái hình lên mạng Xã hội cho thầy cô và kèm theo dòng ngắn ngủn: "Mừng 20/11, chúc Thầy (Cô) có ngày lễ vui vẻ" là thôi. Xin cảm ơn những thầy cô đã dìu dắt con từ những ngày đầu tiên học lễ, hậu học văn. Những yêu thương, trân trọng và thành kính nhất là tất cả những gì con muốn những người cô thầy đã dạy dỗ con nên người. Chúc các thầy cô luôn mạnh khỏe, hạnh phúc để mãi mãi vun đắp cho sự nghiệp trồng người.

BẠN THAM KHẢO NHÉ

- HT -

NHỚ K CHO MIK NHA

THANKS

15 tháng 11 2021

hahahahahahahahahahahaahahahahahahahahaha

15 tháng 11 2021

tày

đúng ko?

HT

Học thầy không ......học bạn.

Trl :

"tày"

#Jun'z

~ HT ~

"Hương" là chủ ngữ
15 tháng 11 2021
Từng đợt nhé bạn. K cho mình nha.
"Gió" là chủ ngữ
15 tháng 11 2021
Từng đợt là chủ ngữ nhé bạn.
15 tháng 11 2021

cự li chạy 500m
tìm việc
chạy nợ
chạy bộ
chuyển tiền

15 tháng 11 2021
Vận động viên chạy cự li 500m. Cả dân làng chạy lũ. Người ta chạy thóc vào kho. Bác ấy phải đi chạy tiền để trả nợ cho người ta. Máy chạy bộ giúp chúng ta có sức khỏe tốt. K cho mình nha bạn.
15 tháng 11 2021

Bé bé bồng bông, hai má hồng hồng..”. Đó là tiếng hát ngọng nghịu của bé Bống. Bé đang ở tuổi tập đi, tập nói. Bống là cháu gái gọi em bằng cô.

Bé Bống có thân hình nhỏ nhắn, bụ bẫm rất dễ thương. Bé thích mặc áo đầm. Bé có làn da trắng hồng, nõn nà, để lộ những mạch máu nhỏ li ti trên khuôn mặt. Nhìn bé, ai cũng muốn ôm bé vào lòng mà hôn lên đôi má phúng phính của em.

Đầu bé Bống hơi thon thả, nhỏ như trái dừa xiêm, tóc đen và xoắn tròn. Đôi mắt to đen, tròn như hai hạt nhãn. Mũi bé hơi cao và cái miệng chúm chím rất dễ thương. Chân mày dài, mờ mờ cong cong, cùng với đôi môi đỏ hồng như có ai thoa son. Đôi cánh tay bé tròn tựa như ống chỉ đầy nguyên. Bàn tay, bàn chân năm ngón mũm mĩm xinh xinh. Em thích cầm đôi bàn tay bé vỗ vào má em lúc em bế Bống.

Bé đi chưa vững vậy mà bé rất thích chạy, đôi lúc còn đòi chơi lò cò với chị. Mỗi khi mẹ đi chợ về, bé hay chạy ra đón, chân bước loạng choạng, băng xiên, hai tay vỗ mừng, cười toét miệng gọi mẹ.

Bé Phương hay hát, bạn em đến chơi cùng thường dạy bé hát. Bé hát đôi lần là nhớ được ngay. Nhìn cái miệng duyên dáng hát ca, đôi chân xinh xắn bước chưa vững, em thấy thương bé vô cũng, cứ muốn cắn vào cái miệng bé mỗi lần bé ngồi lên xe gọi “i…o, i… o”.

Bống là niềm vui của gia đình. Vắng bé một buổi là em thấy nhà vắng hẳn đi. Mỗi lần đi học về, em chạy liền đi tìm bé. Em mong bé chóng lớn để được dẫn bé cùng đến trường.                                                                                                                                                                       T I C K CHO MK NHA HT

Bn tham khảo nha :

Hè năm nay, cô chú tôi có về quê và cho cả em Bông về nữa. Tôi thích lắm vì tôi rất quý Bông, rất muốn được chơi cùng em.

Em Bông năm nay đã được một tuổi rưỡi. Trông em đáng yêu lắm. Hai bím tóc tơ suôn mượt lúc nào cũng được buộc chổng lên, ngoe nguẩy theo mỗi bước đi của em. Khuôn mặt em tròn với nước da căng mịn, trắng hồng như búng ra sữa. Tôi nhìn rất muốn vuốt ve khuôn mặt đáng yêu ấy. Đôi mắt em to, tròn, hai mí với lông mi cong cong. Một vẻ đẹp rất cuốn hút mà vẫn rất tự nhiên. Cái miệng em nhỏ nhắn, phớt hồng, lúc nào cũng chúm chím như nụ hồng e ấp chỉ chờ dịp khoe nở. Tôi rất thích bé Bông cười. Em cười tươi và duyên lắm, để lộ ra hai răng sữa mới mọc trông đáng yêu như búp bê vậy.

Hè năm nay, em ở lại nhà tôi một tuần, tôi có dịp chơi với em Bông nhiều hơn. Bông rất thích chơi búp bê. Hai chị em tôi thường ngày ngày đem búp bê ra chơi với nhau. Ở quê vốn nuôi rất nhiều gà con. Bông lại cũng rất thích gà con. Tôi thường xin mẹ bắt gà con lên hiên để cho em vuốt ve. Ánh mắt em tròn xoe, nụ cười khúc khích, tay vuốt vuốt mỗi khi tôi để gà con cạnh em. Mỗi buổi chiều, cu Bin hay mang bóng sang nhà tôi đá. Bông thường chạy theo quả bóng của cu Bin. Đôi chân non nớt với những bước đi chưa vững chãi, nhiều lúc em không giữ được thăng bằng, suýt ngã nhưng lại vẫn tiếp tục giữ thăng bằng để chạy tiếp. Hình như Bông mạnh mẽ lắm, rất ít khi em khóc. Mấy lần tập đi, chẳng may bị va vào cái ghế nhựa, em chỉ cười rồi lại lon ton đi tiếp. Những ngày mẹ sang thăm nhà các bác, em cũng không khóc khi phải xa mẹ mà ngoan ngoãn ở nhà nghe tôi dạy nói. Cái giọng trong trẻo mỗi khi em nói : "Con yêu mẹ! " dù ngọng líu nhưng nghe vẫn đáng yêu lắm.

Tôi thích Bông cũng bởi sự ngây ngô, dễ thương như thế. Hi vọng em mau ăn chóng lớn để những năm sau em về, tôi sẽ dẫn em đi chơi khắp làng quê thân yêu này.

~ HT ~