Viết bài văn kể chuyện sáng tạo (Sự tích cây Thì Là
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Bài văn mẫu:
Em yêu bài thơ "Tuổi Ngựa" của Xuân Quỳnh bởi nó đã vẽ nên một bức tranh thật đẹp về tuổi thơ và tình mẫu tử. Hình ảnh chú ngựa con rong ruổi khắp nơi, khám phá những miền đất mới lạ, mang đến cho em cảm giác thích thú và háo hức. Em như được cùng chú ngựa phi nhanh qua những cánh đồng hoa, ngửi thấy hương thơm ngọt ngào của hoa huệ, cảm nhận được gió mát rượi thổi vào mặt.
Điều làm em xúc động nhất chính là tình yêu thương mà chú ngựa dành cho mẹ. Dù đi đâu, làm gì, chú ngựa vẫn luôn nhớ về mẹ. Những bông hoa dại, những ngọn gió của trăm miền đều là những món quà mà chú ngựa mang về tặng mẹ. Tình cảm đó thật ấm áp và khiến em cảm thấy yêu thương gia đình mình hơn.
Qua bài thơ, em hiểu rằng tuổi thơ là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của cuộc đời. Đó là lúc chúng ta được tự do khám phá, học hỏi và trải nghiệm những điều mới lạ. Và tình yêu thương của gia đình luôn là động lực lớn nhất để chúng ta vững bước trên con đường đời.
Em rất thích câu thơ: "Ngựa con vẫn nhớ đường". Câu thơ ấy như một lời nhắc nhở em luôn phải nhớ về gia đình, về những người thân yêu. Dù có đi đâu, làm gì, em cũng sẽ không bao giờ quên cội nguồn của mình.
Bài thơ "Tuổi Ngựa" không chỉ là một bài thơ hay mà còn là một bài học ý nghĩa về tình yêu thương, về tuổi thơ và về cuộc sống. Em sẽ luôn trân trọng và ghi nhớ những cảm xúc mà bài thơ này mang lại.
m yêu bài thơ "Tuổi Ngựa" của Xuân Quỳnh bởi nó đã vẽ nên một bức tranh thật đẹp về tuổi thơ và tình mẫu tử. Hình ảnh chú ngựa con rong ruổi khắp nơi, khám phá những miền đất mới lạ, mang đến cho em cảm giác thích thú và háo hức. Em như được cùng chú ngựa phi nhanh qua những cánh đồng hoa, ngửi thấy hương thơm ngọt ngào của hoa huệ, cảm nhận được gió mát rượi thổi vào mặt.
Điều làm em xúc động nhất chính là tình yêu thương mà chú ngựa dành cho mẹ. Dù đi đâu, làm gì, chú ngựa vẫn luôn nhớ về mẹ. Những bông hoa dại, những ngọn gió của trăm miền đều là những món quà mà chú ngựa mang về tặng mẹ. Tình cảm đó thật ấm áp và khiến em cảm thấy yêu thương gia đình mình hơn.
Qua bài thơ, em hiểu rằng tuổi thơ là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của cuộc đời. Đó là lúc chúng ta được tự do khám phá, học hỏi và trải nghiệm những điều mới lạ. Và tình yêu thương của gia đình luôn là động lực lớn nhất để chúng ta vững bước trên con đường đời.
Em rất thích câu thơ: "Ngựa con vẫn nhớ đường". Câu thơ ấy như một lời nhắc nhở em luôn phải nhớ về gia đình, về những người thân yêu. Dù có đi đâu, làm gì, em cũng sẽ không bao giờ quên cội nguồn của mình.
Bài thơ "Tuổi Ngựa" không chỉ là một bài thơ hay mà còn là một bài học ý nghĩa về tình yêu thương, về tuổi thơ và về cuộc sống. Em sẽ luôn trân trọng và ghi nhớ những cảm xúc mà bài thơ này mang lại.
Nếu xếp vào nhóm từ đơn và từ phức thì ta sắp xếp các từ in đậm trên vào như sau:
→Từ đơn: hè, thu, nắng, gió, lá, bố, mẹ, bàn, ghế
→Từ phức: học sinh, thầy giáo, cô giáo, bạn bè, hôm nay, năm học
Các sự vật được so sánh là
A) "trời đỏ rực" với "quả cầu lửa"
B) "trời nóng" với " đổ lửa"
c) "Mẹ em" với " hoa hậu "
d) "trời mưa" với " trút nước"
Ngày xưa, các loài cây đều chưa có tên. Một hôm, Trời tập hợp chúng lại để ban cho mỗi loài một cái tên. Các loài cây đều đến thật sớm. Ai ai cũng hớn hở mong chờ được Trời đặt cho một cái tên thật đẹp. Mỗi loài cây đều diện bộ trang phục xinh đẹp nhất và khoe điểm nổi bật nhất của mình.
Cây có hương thơm dịu được Trời đặt tên là lan. Cây có điệu múa nhịp nhưng được đặt là tóc tiên. Loài cây có dáng đứng hiên ngang được gọi là thông. Các loại rau có cũng có mặt đông đủ để xin Trời những cái tên thật đẹp như quế, tía tô, húng,...
Đến cuối ngày, khi Trời đã mệt, một nhành cây nhỏ mới vội vã chạy đến. Nó thở hổn hển, nói:
- Con xin lỗi vì bận chăm sóc bà đang bị bệnh nên con đã đến muộn. Xin Trời hãy thương tình đặt cho con một cái tên.
Cảm động trước lòng hiếu thảo của cây nên Trời không trách phạt mà thương vô cùng. Nhưng lúc này, Trời chưa nghĩ ra được tên gì hay. Ông suy nghĩ mãi rồi ngập ngừng:
– Tên của con... thì là... thì là...
Nhành cây nghe vậy mừng quá, hét toáng lên:
– Tôi có tên rồi! Tên tôi là "thì là”!
Nó vội vàng cảm ơn Trời rồi chạy về nhà khoe với bà của mình. Nó đâu biết rằng “thì là” không phải là tên Trời đặt cho, mà chỉ là lời nói ngập ngừng của ông khi chưa nghĩ ra cho nó một cái tên. Bà khen cậu:
- Con có một cái tên thật đặc biệt!
Muôn loài đều rất yêu thích tên của cậu.
Từ đó, muôn loài gọi nó là cây thì là.