Viết bài văn biểu cảm về cha, trong đó kết hợp tự sự và miêu tả.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Học tập là một hành trình gian nan và đầy thử thách, đòi hỏi sự kiên trì, nỗ lực không ngừng. Vậy mà, có những lúc chúng ta lại chùn bước, lười biếng, bỏ bê việc học. Phải chăng ta đã quên mất công ơn dưỡng dục, tần tảo sớm hôm của cha mẹ? Họ vất vả làm lụng, chắt chiu từng đồng, mong muốn lớn nhất chỉ là con cái được học nhành nên người. Mỗi giọt mồ hôi của cha mẹ rơi xuống đều là vì tương lai cuẩ chúng ta. Lười học chẳng khác nào ta đang lãng phí những hy sinh thầm lặng ấy, phụ lòng mong mỏi của bậc sinh thành. Hơn thế nữa, lười học còn là tự mình đánh mất cơ hội phát triển của bản thân, khép lại cánh cửa mở một tương lai tươi sáng. Tri thức là sức mạnh, là hành trang vững chắc giúp chúng ta bước lên đường đời. Khi lười biếng, ta không chỉ tự chôn vùi tiềm năng mà còn đánh mất cơ hội trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình. Hãy nhớ rằng, mỗi ngày trôi qua là một cơ hội để học hỏi, để trưởng thành. Đừng để sự lười biếng cướp đi những điều quý giá ấy. Hãy học tập chăm chỉ, không chỉ vì cha mẹ, mà còn vì chính bản thân mình.
Chúc chị học tốt!
Câu trả lời hơi dài nên bạn vào trang này đi:
-http://thcsnguyenthiluu.edu.vn/tin-tuc-su-kien/hoat-dong-phong-trao/cam-nhan-cuon-sach-totto-chan-ben-cua-so-.html
“Đời cần một tấm lòng…” – đó là lời bài hát “Để gió cuốn đi” của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Lời bài hát gửi gắm bài học về lòng nhân ái trong cuộc sống.
Mọi người đã làm một việc tốt. Mới đây, người dân miền Trung lại phải hứng chịu trận lũ lụt kinh hoàng. Nhà cửa, đồ đạc của họ… bị hư hại nặng nề. Để đạt được mục tiêu này, trường chúng tôi đã phát động chương trình “Vì miền Trung du thân yêu”. Tất cả giáo viên và học sinh đều nhiệt tình hưởng ứng. Chúng ta có thể quyên góp sách vở, quần áo, đồ dùng học tập hoặc một số tiền nhỏ. Thống kê lớp, sắp xếp lại trường.
Sau khi nghe giám thị thông báo, tất cả học sinh trong lớp đều rất phấn khởi. Tôi cũng thế. Khi về đến nhà, tôi về nói với bố mẹ và nhờ họ quyên góp một số sách vở và quần áo mà tôi không dùng nữa. Không nghĩ ngợi gì cả, bố mẹ tôi đã đồng ý. Tôi chọn những bộ quần áo không còn mặc vừa nhưng vẫn còn mới, gấp cẩn thận và cho vào một chiếc túi gọn gàng. Nói xong, tôi bước đến tủ sách, lấy những cuốn sách của những năm trước ra, cho vào hộp và gửi đi. Mẹ tôi cũng giúp tôi gấp quần áo, và bố tôi cho tôi 100.000 đồng để hỗ trợ.
Mãi đến chín giờ rưỡi tối, mọi công việc mới xong xuôi. Sáng hôm sau, tôi mang tất cả những gì đã mang vào. Điều tương tự cũng xảy ra với tất cả các thành viên khác trong lớp. Giáo viên phân công người theo dõi và phó người theo dõi kiểm tra và liệt kê các đồ dùng đã thu. Sau một tuần hỗ trợ, chuyến xe Ơn giời của trường đã lên đường, mang những phần quà đến với đồng bào miền Trung, đặc biệt là các em học sinh.
Khi tôi làm được điều gì đó tốt, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Không những thế, em còn tự hứa với bản thân sẽ cố gắng làm nhiều việc thiện hơn nữa, trở thành người có ích cho xã hội.
Trong buổi thảo luận nhóm về việc sự việc và con người trong văn bản "Bạch tuộc" của Véc-nơ và "Chất làm gỉ" của Brét-bơ-ry có thực hay không, tôi xin nêu một số ý kiến như sau:
-
Khía cạnh hư cấu và thực tế: Cả hai tác phẩm đều thuộc thể loại văn học hư cấu, nơi mà tác giả có thể sáng tạo ra những nhân vật và sự kiện không có thật. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là chúng không thể phản ánh những khía cạnh của thực tế. Các tác giả có thể lấy cảm hứng từ những sự kiện, con người có thật để xây dựng nên câu chuyện của mình.
-
Ý nghĩa biểu tượng: Dù các nhân vật và sự kiện có thể không có thật, nhưng chúng thường mang ý nghĩa biểu tượng sâu sắc. Chẳng hạn, những câu chuyện này có thể phản ánh những vấn đề xã hội, tâm lý con người, hoặc các giá trị nhân văn mà chúng ta có thể cảm nhận và liên hệ trong cuộc sống thực.
-
Sự tưởng tượng và sáng tạo: Văn học là một lĩnh vực cho phép sự tưởng tượng tự do. Việc sáng tạo ra những nhân vật và tình huống không có thật là một phần quan trọng của nghệ thuật. Nó khuyến khích người đọc suy nghĩ, cảm nhận và mở rộng tầm nhìn về thế giới xung quanh.
-
Tính khả thi của các sự kiện: Mặc dù có thể có những yếu tố không thực tế trong các tác phẩm, nhưng một số chi tiết có thể được xây dựng dựa trên các sự kiện hoặc hiện tượng có thật trong tự nhiên hay xã hội. Điều này có thể khiến cho người đọc cảm thấy gần gũi hơn với câu chuyện, dù nó có phần hư cấu.
-
Đánh giá từ góc độ cá nhân: Cuối cùng, việc nhận định các sự việc và nhân vật trong hai tác phẩm này có thực hay không cũng phụ thuộc vào góc nhìn cá nhân của mỗi người. Một số người có thể cảm nhận được giá trị và ý nghĩa của câu chuyện mà không cần xác định chúng có thật hay không.
Tóm lại, tôi cho rằng dù các nhân vật và sự kiện trong hai tác phẩm này có thể không có thật, nhưng chúng vẫn có giá trị nghệ thuật và ý nghĩa sâu sắc trong việc phản ánh đời sống và tâm tư con người. Việc thảo luận về tính thực tế của chúng cũng giúp mở rộng hiểu biết và khơi dậy trí tưởng tượng của chúng ta.
Khi nghĩ về cha, lòng con trào dâng biết bao cảm xúc. Cha không chỉ là người luôn đứng sau chăm lo cho con, mà còn là người thầy, người bạn, và đôi lúc, là người hùng trong mắt con.
Con vẫn nhớ những buổi chiều hè oi ả, cha đạp xe chở con đi qua cánh đồng xanh mướt. Ánh nắng chói chang hắt lên lưng áo đẫm mồ hôi của cha, nhưng cha vẫn vui vẻ trò chuyện, kể cho con nghe những câu chuyện giản dị mà thấm đẫm tình yêu thương. Tiếng cười của cha vang lên, làm mát cả lòng con, như thể cái nắng hè cũng dịu lại. Đôi bàn tay chai sạn của cha, dù chẳng bao giờ mềm mại như của mẹ, lại là nơi con tìm thấy sự vững chãi và an toàn nhất.
Có những hôm trời mưa tầm tã, cha vẫn đội mưa về nhà, tay xách túi đồ ăn cho cả nhà. Dáng cha gầy gò, nhưng mạnh mẽ biết bao. Con còn nhớ ngày con bị ngã xe, cha đã vội vàng bế con lên, vừa dỗ dành vừa lau vết thương. Ánh mắt cha đầy lo lắng, nhưng lời cha nói luôn nhẹ nhàng: "Không sao đâu, có cha đây rồi." Lúc ấy, con cảm nhận rõ hơn bao giờ hết rằng cha chính là điểm tựa vững chắc nhất trong cuộc đời con.
Cha không nói nhiều lời yêu thương, nhưng mọi hành động của cha đều tràn đầy tình cảm. Những ngày con ốm, cha thức cả đêm, lặng lẽ ngồi bên giường, thay khăn lạnh và nhắc con uống thuốc. Có lẽ cha nghĩ con không để ý, nhưng từng cử chỉ ấy đã khắc sâu vào trái tim con.
Cha ơi, con biết cuộc sống không dễ dàng, và cha đã gánh trên vai biết bao nỗi lo toan để con có một tuổi thơ trọn vẹn. Con yêu những ngày cha dạy con sửa chiếc xe đạp cũ, yêu những buổi cha dắt con ra vườn, chỉ cho con từng loại cây trái. Cha không chỉ cho con một mái nhà, mà còn dạy con những giá trị quý báu trong cuộc đời: lòng kiên trì, sự chân thành, và trách nhiệm.
Dẫu thời gian trôi đi, tóc cha có bạc, lưng cha có còng, thì trong lòng con, cha vẫn mãi là người hùng thầm lặng. Con chỉ mong mình có thể làm cha tự hào, giống như cách cha luôn âm thầm tự hào về con.
Cha ơi, cảm ơn cha vì tất cả. Con yêu cha nhiều hơn những lời con có thể nói.