Ngày 19 tháng 8 năm 1945 là một ngày mà tôi không thể nào quên. Tôi, một người lính cách mạng, đã tham gia vào cuộc mít tinh lịch sử tại Quảng trường Nhà hát Lớn ở Hà Nội, nơi mà toàn thể nhân dân và các đồng chí của tôi đã tụ họp để đánh dấu sự thành công của Cách mạng Tháng Tám.

   Sáng sớm hôm đó, bầu không khí ở Hà Nội thật đặc biệt. Khắp nơi tràn ngập tinh thần hân hoan, phấn khởi. Người dân từ các ngõ hẻm, làng mạc kéo về Quảng trường trong trang phục giản dị nhưng ánh mắt ai nấy đều sáng ngời niềm tin và hy vọng. Những lá cờ đỏ sao vàng phấp phới bay trên đầu, giữa tiếng hô vang “Độc lập, Tự do” từ hàng ngàn người. Tôi đứng giữa dòng người, cảm nhận được sự đoàn kết mạnh mẽ chưa từng thấy.

   Khi đoàn người tiến vào Quảng trường, tôi thấy lòng mình như trào dâng một niềm xúc động mãnh liệt. Chúng tôi đã chiến đấu, đã hy sinh biết bao nhiêu để có được ngày hôm nay – ngày mà nhân dân ta giành lại quyền tự do, độc lập. Quảng trường hôm đó đông nghẹt người, nhưng không hề có sự hỗn loạn. Tất cả đều tập trung, nghe rõ từng lời hô hào, kêu gọi từ các lãnh đạo. Tôi nhớ như in lời của đồng chí Trần Huy Liệu, một trong những lãnh đạo của cuộc tổng khởi nghĩa, đã dõng dạc tuyên bố thành lập nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Đó là giây phút mà lòng tôi nghẹn ngào, không thể diễn tả thành lời.

   Cuộc mít tinh đã kết thúc bằng một cuộc diễu hành qua các con phố lớn của thủ đô. Dù trời đã về chiều, nhưng dòng người vẫn không ngớt, tiếng hô vang vẫn còn vang vọng mãi trong lòng tôi. Chúng tôi - những người lính cách mạng - đã sẵn sàng hy sinh để bảo vệ độc lập, tự do mà dân tộc vừa giành được.

   Ngày 19 tháng 8 năm 1945 sẽ mãi là ngày tôi tự hào nhất trong cuộc đời mình, một dấu mốc lịch sử đánh dấu sự chấm dứt của chế độ thực dân và phong kiến, mở ra một kỷ nguyên mới cho dân tộc Việt Nam.