Tháng 8 năm 1945, dưới sự lãnh đạo của Đảng và chủ tịch Hồ Chí Minh, theo lời kêu gọi của Bác “Giờ định vận mệnh dân tộc ta đã đến. Toàn quốc đồng bào hãy đứng dậy đem sức ta mà tự giải phóng cho ta”, dân tộc ta muôn người như một, nhất tề đứng lên giành chính quyền. Trong quá trình tổng khởi nghĩa để giành thắng lợi hoàn toàn thì ngày 19/8 là một dấu mốc không thể nào quên được đối với người dân như tôi nói riêng và toàn thể dân tộc Việt Nam ta nói chung. Đến tận bây giờ hình ảnh toàn thể nhân dân tiến về Quảng trường Nhà hát Lớn mít tinh, biểu tình và Cuộc tổng khởi nghĩa đã giành thắng lợi ở thủ đô Hà Nội. 

  Ngày hôm ấy, chỉ mới tờ mờ sáng thôi mà cả thành phố Hà Nội như rung chuyển trong những tiếng hô vang, biểu tình. Tôi cũng hòa vào đoàn người xuống phố cùng hô vang khẩu hiệu “Ủng hộ Việt - Minh, đả đảo các cuộc xâm lăng”. Dòng người càng ngày càng đông, khí thế hừng hực tiến về Nhà hát lớn. Đúng mười một giờ trưa, gần 20 nghìn người đã tập trung trước nhà hát lớn. Ngay sau khi Ủy ban khởi nghĩa đọc lời kêu gọi khởi Nghĩa, cuộc mít tinh đã trở thành cuộc biểu tình vũ trang giành chính quyền. Tôi trên tay cầm một chiếc vũ khí thô sơ chạy theo một cánh của đơn vị tự vệ vũ trang dẫn đầu đi chiếm các vị trí trọng yếu. Trước sức mạnh áp đảo từ vị trí của quân và dân ta, hầu hết các công sở chính của chính quyền địch đều nhanh chóng về tay nhân dân. 

   Đến gần cuối ngày, cuộc khởi nghĩa đã kết thúc thành công mỹ mãn, quân và dân ta đã giành được chính quyền ở Hà Nội - một bước ngoặt quan trọng mở ra kỉ nguyên mới cho dân tộc Việt Nam. Dù đã kiệt sức sau một ngày chiến đấu mệt mỏi nhưng chúng tôi - những người đã tham gia vào cuộc khởi nghĩa giành chính quyền hôm nay ai nấy đều sắc mặt hồng hào vui vẻ trao nhau những cái ôm thắm thiết và những cái nắm tay thật chặt, thậm chí có người không thể che giấu được giọt nước mắt hạnh phúc trước sự thành công này của Cách Mạng. Âm thanh của những bài hát cách mạng vang vọng từ các loa phát thanh hòa quyện với tiếng reo hò cổ vũ từ đám đông tạo nên một bản giao hưởng đầy cảm xúc. Chúng tôi ăn mừng trong niềm vui sướng tự hào không thể nào kể xiết. Trong mắt ai cũng lấp lánh một niềm tin sâu sắc và bền vững vào độc lập dân tộc, ngày thoát khỏi những xiềng xích nô lệ đã không còn xa nữa. Một bầu không khí hòa bình, đoàn kết và yêu thương bao trùm khắp mọi ngóc ngách tại mảnh đất Hà Nội này. Niềm hạnh phúc của ngày 19/8/1945 đến tận bây giờ không thể xóa nhòa trong trái tim tôi cũng như là vạn người dân Việt Nam. 

  Mỗi dịp tháng 8 về, Hà Nội lại khoác lên mình một màu đỏ thắm - màu của Tổ quốc và của những ngày tháng lịch sử. Và cũng dịp này, tôi lại lật tìm ký ức về ngày 19/8 đặc biệt - dấu mốc ngời sáng nhất của Cách mạng Việt Nam. Tôi mong rằng tôi có thể truyền lại câu chuyện này cho thế hệ tương lai để mỗi người đều hiểu rằng độc lập, dân tộc ngày hôm nay không phải là dễ dàng, hãy trân trọng lịch sử và sống với lòng biết ơn thế hệ cha ông đã đổ máu cho cuộc sống hạnh phúc ngày hôm nay. “Dân ta phải biết sử ta, cho tường gốc tích nước nhà Việt Nam”.