Ngày 19 tháng 8 năm 1945, cả Hà Nội như vỡ òa trong niềm hân hoan chưa từng thấy. Tôi, một người dân bình dị, đã tham gia vào cuộc mít tinh lịch sử tại Quảng trường Nhà hát Lớn với trái tim rạo rực và niềm tin mãnh liệt vào một tương lai mới cho đất nước. Chúng tôi không phải là những chiến binh dạn dày nơi chiến trận, nhưng tinh thần và khát vọng tự do đã biến mỗi người trong chúng tôi thành một chiến sĩ kiên cường.

Từ mọi ngả đường, dòng người tiếp tục đổ về quảng trường. Tiếng trống, tiếng chiêng và tiếng kèn đồng vang lên, thúc giục lòng người thêm sục sôi. Trong bầu không khí ấy, tôi nghe thấy những lời kêu gọi hào hùng của các lãnh đạo cách mạng, khơi dậy trong lòng mỗi người dân niềm tự hào dân tộc và sự quyết tâm đứng lên giành lấy quyền tự do.

Khi buổi mít tinh lên đến cao trào, tôi không thể kìm nén được cảm xúc. Tất cả mọi người cùng nhau giơ cao nắm tay, đồng lòng quyết tâm xóa bỏ sự áp bức của thực dân Pháp, lật đổ chế độ phong kiến đã tồn tại hàng nghìn năm. Chúng tôi biết rằng đây không chỉ là một cuộc biểu tình, mà là khởi đầu cho một kỷ nguyên mới – kỷ nguyên của độc lập và tự do. Và hôm đó, tôi đã thấy mình thực sự là một phần của cuộc cách mạng vĩ đại, là một trong những người góp phần xây dựng nên nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa.