Ngày 19 tháng 8 năm 1945, tôi hòa mình vào dòng người từ khắp nơi đổ về Quảng trường Nhà hát Lớn Hà Nội. Cả bầu không khí hôm ấy như bùng nổ với những tiếng hô vang "Độc lập! Tự do!" và những lá cờ đỏ sao vàng tung bay rực rỡ giữa bầu trời xanh. Tôi, một người dân bình thường, nhưng hôm đó cảm thấy mình như một phần của lịch sử. Mọi người xung quanh đều có chung một niềm tin mãnh liệt vào một tương lai tươi sáng, nơi chúng tôi sẽ được sống trong một đất nước độc lập, tự do và hạnh phúc.
Trời hôm ấy trong xanh, như đồng cảm với niềm vui và hi vọng của hàng vạn con người đổ về từ khắp mọi ngả đường. Những lá cờ đỏ sao vàng phấp phới tung bay trên đầu, trong khi tiếng trống, tiếng chiêng vang dội như muốn xé tan cả bầu trời. Khắp nơi, từ người già đến trẻ em, tất cả đều chung một nụ cười rạng rỡ, nhưng trong ánh mắt ai cũng ngời lên sự kiên quyết, sẵn sàng đứng lên bảo vệ những gì họ đã và đang giành được.
Giữa biển người đông đúc, tôi cùng những người đồng bào kề vai sát cánh, tiến về phía trước như một dòng chảy không thể ngăn cản. Tiếng hô vang "Độc lập! Tự do!" rền vang khắp nơi, lan tỏa như một ngọn lửa cháy rực trong lòng mỗi người. Tôi nhớ như in hình ảnh những người phụ nữ giản dị với áo dài trắng, những người nông dân trong trang phục đơn sơ, cùng các thanh niên trai tráng tràn đầy sức sống. Tất cả chúng tôi cùng nhau hô vang, lòng tự hào dân tộc dâng trào như một cơn sóng mạnh mẽ.
Khi tôi tiến đến gần hơn, tôi thấy rõ trên khuôn mặt mọi người không chỉ là niềm vui mà còn là sự quyết tâm sắt đá. Tôi nhìn thấy các lãnh đạo cách mạng đứng trên khán đài, giọng nói hào hùng của họ cất lên, kêu gọi mọi người đoàn kết, cùng nhau đứng lên để lật đổ ách thống trị của thực dân, phong kiến. Từng lời nói, từng tiếng hô hào như thấm sâu vào trái tim tôi, khơi dậy trong tôi một niềm tự hào chưa từng có về tổ quốc.
Cả quảng trường như bùng nổ khi nghe tin từ các chiến khu khác báo về, khẳng định rằng cuộc tổng khởi nghĩa đã thành công trên toàn quốc. Mọi người ôm chầm lấy nhau trong niềm vui sướng tột độ. Nước mắt lăn dài trên má, không phải vì đau khổ, mà vì hạnh phúc khi biết rằng mình đang chứng kiến sự thay đổi lịch sử của dân tộc.
Khi buổi mít tinh kết thúc, tôi vẫn còn đứng lặng giữa quảng trường, trái tim còn rung động bởi những gì vừa trải qua. Tôi hiểu rằng, ngày hôm đó không chỉ là ngày chúng tôi đòi lại quyền làm người, mà còn là ngày mở ra một trang sử mới cho đất nước, ngày mà Việt Nam đã thực sự trở thành một quốc gia độc lập và tự do. Từ giây phút ấy, tôi đã nguyện rằng, dù có khó khăn đến đâu, tôi cũng sẽ cống hiến hết mình để bảo vệ và xây dựng tổ quốc, để những thế hệ sau này có thể tự hào về những gì chúng tôi đã làm trong cuộc cách mạng Tháng Tám năm 1945.
Bình luận (0)