Ngày 19 tháng 8 năm 1945, một ngày mà tôi và hàng triệu người dân Việt Nam sẽ không bao giờ quên. Đó là ngày chúng tôi, những người dân bình thường, đã cùng nhau đứng lên, đoàn kết dưới lá cờ đỏ sao vàng để đòi lại độc lập cho dân tộc, để giành lại quyền làm chủ đất nước từ tay kẻ thù.
Sáng hôm đó, bầu trời Hà Nội như sáng rực lên một cách khác thường, nhưng lòng người dân chúng tôi thì còn rực cháy hơn thế. Tôi nhớ như in cảm giác phấn khởi, hào hứng khi cùng với đoàn người hùng hậu tiến về Quảng trường Nhà hát Lớn thành phố. Những con phố mà chúng tôi đi qua đông nghẹt người. Ai cũng mặc quần áo đơn sơ, nhưng trên gương mặt ai cũng tràn đầy khí thế, sự quyết tâm và lòng tự hào.
Từ xa, tôi đã nhìn thấy lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới giữa quảng trường. Tiếng trống, tiếng kèn vang dội khắp nơi, xen lẫn là những tiếng hô hào mạnh mẽ: “Đả đảo thực dân Pháp!”, “Độc lập muôn năm!”, “Hồ Chí Minh muôn năm!”. Những khẩu hiệu này cứ vang lên dồn dập, lan tỏa sự nhiệt huyết đến từng trái tim. Tôi cảm thấy mình như là một phần của lịch sử, một phần của cuộc cách mạng vĩ đại này.
Cuộc mít tinh diễn ra trong không khí hào hùng và trang nghiêm. Người đứng trên lễ đài, lãnh đạo cách mạng, phát biểu với giọng nói rõ ràng và kiên quyết, khẳng định quyết tâm giành lại độc lập của dân tộc. Từng lời nói của họ như truyền lửa vào tim chúng tôi, khiến ai nấy đều nắm chặt tay, quyết tâm chiến đấu đến cùng vì độc lập, tự do của Tổ quốc.
Khi bài quốc ca vang lên, tôi và mọi người đứng nghiêm trang, ánh mắt hướng về lá cờ Tổ quốc. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy dòng máu Việt Nam trong tôi như đang sôi sục, như đang hòa cùng với dòng máu của hàng triệu người Việt Nam khác. Lúc ấy, tôi biết rằng, không một thế lực nào có thể ngăn cản được sức mạnh của dân tộc Việt Nam.
Cuộc mít tinh hôm đó không chỉ là một cuộc biểu tình, mà còn là một cuộc tuyên thệ của toàn dân, một lời hứa rằng chúng tôi sẽ chiến đấu đến cùng, dù phải hy sinh tất cả để bảo vệ nền độc lập mà chúng tôi vừa giành được.
Ngày hôm đó, chúng tôi đã thực sự làm nên lịch sử. Tôi biết rằng, từ đây, một trang sử mới của dân tộc Việt Nam đã bắt đầu, và tôi, một người dân bình thường, đã may mắn được góp mặt trong ngày trọng đại đó.