Chắc hẳn, ai trong số chúng ta cũng biết ngày mà cả dân tộc đứng lên đấu tranh để bảo vệ tổ quốc, ngày mà người dân Việt Nam luôn ghi nhớ đó là ngày 19-8-1945. Ngày chúng tôi, những người lính và cả những người dân đồng lòng đứng lên, dành lại đất nước đầy những kỉ niệm hoài bão.
     Tôi vẫn còn nhớ như in những ngày tôi và hàng ngàn người lính trong tâm chí vẫn thắp lên ngọn lửa rực cháy, những không khí hào hùng, tôi và hàng ngàn người lính đi đến Quảng trường nhà hát lớn từ sáng sớm tôi có niềm hân hoan khó tả.Những tiếng hô,những tiếng trống tiếng kèn vang vọng cả núi rừng cùng với đó là những lá cờ đỏ sao vàng phấp phới trên bầu trời xanh, tôi nhìn những người lính trong hàng ngũ và nhớ lại thời chiến tranh để chống lại thực dân Pháp, tinh thần cố gắng vì nhân dân vì đất nước đó là những động lực để có thể vững vàng trên chiến trường. Để có được ngày hôm nay, ngày nền độc lập dân tộc được giải phóng, ngày tràn ngập những tiếng cười nói vui vẻ, những gương mặt tự hào của đồng đội và người dân .Tôi đã có một suy nghĩ rằng, đây không chỉ là một cuộc mít tinh bình thường mà là cuôc biểu tình nhằm ca ngợi lòng dũng cảm của người dân và các người lính của người Việt Nam đã cống hiến quên cả tính mạng của mình, cố gắng để có thể có được nền độc lập.
      Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn ghi nhớ những hình ảnh đó, chiến thắng này đã viết lên một trang sử hào hùng, cho ta thấy được sự đồng lòng quyết tâm chống giặc ngoại xâm của dân tộc Việt Nam mộc mạc nhưng lại tràn đầy sự uy nghiêm và dũng cảm.