Em vẫn còn nhớ như in ngày 19/8/1945, ngày mà cuộc Cách mạng Tháng Tám đã thành công vang dội, mang lại hy vọng mới cho cả dân tộc. Lúc đó, em đang là một thanh niên Hà Nội, lòng tràn đầy nhiệt huyết và niềm tin vào tương lai tươi sáng của đất nước.

 

Sáng hôm đó, em cùng với hàng ngàn người dân từ khắp các con phố đổ về Quảng trường Nhà hát Lớn. Quảng trường hôm ấy đông nghịt người, ai nấy đều mang theo trong mình một khí thế quyết tâm và hào hứng chưa từng có. Những tiếng hô vang "Việt Nam độc lập!" hòa cùng tiếng trống, tiếng kèn rộn rã khắp nơi.

 

Những lá cờ đỏ sao vàng tung bay phấp phới trên đầu mọi người, như thể hiện khát vọng tự do của cả dân tộc. Em nhớ rõ hình ảnh những người lính, cũng như em, đứng trong hàng ngũ, gương mặt rạng ngời, ánh mắt tràn đầy niềm tự hào. Chúng em đã trải qua biết bao khó khăn, gian khổ để có được ngày hôm nay, và giờ đây, khi đất nước đã thoát khỏi xiềng xích áp bức của thực dân Pháp và chế độ phong kiến, em cảm thấy mọi nỗ lực đều xứng đáng.

 

Cuộc mít tinh hôm đó không chỉ là một cuộc biểu tình, mà còn là biểu tượng của sự đoàn kết, quyết tâm và khát vọng cháy bỏng của cả dân tộc. Khi tiếng nói của em cùng với hàng vạn người khác vang lên, em cảm thấy như cả đất trời cùng hòa nhịp với nhịp đập của trái tim chúng em, những con người đã chiến đấu vì độc lập, tự do.

 

Sau cuộc mít tinh, em cùng các đồng chí bước vào giai đoạn mới của cách mạng, giai đoạn xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Nhìn lại ngày hôm đó, em vẫn cảm thấy niềm tự hào ngập tràn trong tim, vì em đã được sống, chiến đấu và góp phần vào một trong những thời khắc quan trọng nhất của lịch sử dân tộc.