Nhận xét và chấm điểm giùm mik nha nếu cần sửa giùm nữa (văn tự làm nên ko đc hay)
Chủ đề "Người truyền cảm hứng cho em"
Guồng quay của cuộc sống đã vô tình cuốn con người đi mất, cuốn theo những xô bờ khiến con người ta vô tâm hơn vì vậy cũng vội quên đi những tình cảm chân quý.Và cái guồng quay nghiệt ngã ấy đã lấy đi tất cả của tôi...những gì mang tên "yêu thương". Áp lực cuộc sống đã nuốt chửng cả tâm hồn và thể xác, một cái tôi hoàn toàn mới, thờ ơ cảm xúc của người khác, không quan tâm đến gia đình, bạn bè...chỉ biết làm sao có thêm nhiều thành tích, có cái danh người ta gọi là "thần đồng"...Cho đến khi tôi đọc cuốn sách "Những câu chuyện về Bác" tôi đã thay đổi.
Vì sao ư?
Vì Bác! Bác đã thắp lên trong tôi ngọn lửa tâm hồn - ngọn lửa mang tên "yêu thương, đồng cảm và sẻ chia". Một con sóng nhỏ dạt dào trào dâng như ban mai chói lọi, tôi xúc đông khi đọc về Bác và lời nhận xét chân thành in mờ hình bóng vị lãnh tụ thật vĩ đại :
"Bác sống như trời đất của ta,
Yêu từng ngọn lúa, mỗi nhành hoa.
Tự do cho mỗi đời nô lệ,
Sữa để em thơ, lụa tặng già.
Như đỉnh non cao tự giấu hình,
Trong rừng xanh lá, ghét hư vinh.
Bác mong con cháu mong khôn lớn,
Tiếp bước cha anh, tiến kịp mình."
(Theo chân Bác - Tố Hữu)
Thế đấy, dòng máu đỏ da vàng mà tôi mang vẫn chảy đều trong huyết quản. Tôi thuộc về nơi ấy, về Việt Nam thân yêu, nơi của những câu chuyện đấu tranh hào hùng chống giặc ngoại xâm, nơi có Bác...Tôi từng nghe nội kể về Bác, Người một đời bôn ba vì độc lập tự do của dân tộc, Người một đời vì dân vì nước, giản dị, nồng ấm tình người...
"Người là Cha, là Bác, là Anh
Quả tim lớn lọc trăm dòng máu nhỏ."
(Theo chân Bác - Tố Hữu)
Bác sinh ngày 19/5/1890 ở xã Kim Liên, huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An và mất ngày 2/9/1969 tại Hà Nội. Người sinh ra trong một gia đình nhà nho yêu nước Người sinh ra trong một gia đình nhà nho yêu nước, lớn lên ở một địa phương có truyền thống yêu anh dũng chống giặc ngoại xâm. Sống trong hoàn cảnh đất nước chìm dưới ách đô hộ của thực dân Pháp, thời niên thiếu và thanh niên của Người đã chứng kiến nỗi khổ cực của đồng bào và những phong trào đấu tranh chống thực dân. Người sớm có chí đuổi thực dân, giành độc lập cho đất nước đem lại tự do, hạnh phúc cho đồng bào như sự cảm thông sâu sắc cuộc sống khổ cực của nhân dân lao động và các dân tộc thuộc địa cũng là nguyện vọng thiêng liêng của họ...
Khi nghe về đức Vua trong những câu chuyện cổ, ta thường nhớ đến những cung điện nguy nga tráng lệ, bên cạnh là hàng trăm tùy tùng hiến dâng vô vàn món ngon, vật lạ. Nhưng Bác lại hoàn toàn khác. Tôi có thể tưởng tượng một cụ già mặt hiền từ, phúc hậu bước ra từ những trang giấy. Mái tóc lớt phớt màu cước trắng và vầng trán cao, bộ râu bạc chính là tình yêu của Bác. Tôi yêu cái đôi désp "cà tàng" mà bôn ba cả thế giới, khiến bè bạn năm châu nể phục vì sự giản dị, đơn sơ. Tôi yêu cái sự hòa bình trong Bác, yêu cả cái chất Việt thuần khiết mang lại cho nhân dân tình yêu và hi vọng. Chẳng bao giờ Người đồng ý việc mình được đối đãi đặc biệt như một vị lãnh tụ mà mong được bình đẳng như mọi người. Đọc tôi mới biết...cuối năm 1961, khi về thăm xã Vĩnh Thành, huyện Yên Thành, tỉnh Nghệ An, Bác đứng nói chuyện với đồng bào giữa cái nắng gay gắt, đồng chí chủ tịch huyện tìm mượn chiếc ô cho Bác, thì Người quay lại hỏi “Thế chú có đủ ô để cho tất cả đồng bào không?”. Cái tôi cá nhân trong con người một vĩ nhân luôn đứng sau cái chung của quần chúng. Bác bình đẳng, quan tâm đến mọi giai cấp. Từ cụ già đến em bé, từ dân tộc đến miền xuôi, mỗi tầng lớp như nằm riêng một ngăn nơi trái tim mà Người yêu thương hơn cả bản thân mình. Hình ảnh Bác ngồi quạt cho những thương bệnh binh hay Người ra đồng làm ruộng với nông dân hiện lên trong tôi đầy xúc động. Những mẩu chuyện về Bác là một chuỗi bài học về đạo làm người mà tôi không tìm thấy được trong sách vở nhà trường.
Tôi đã không còn có cơ hội để được “Bàn tay còn nắm tay Cha/ Bàn tay Bác ấm vào da, vào lòng” nhưng tôi biết Bác sẽ mãi là tấm gương tôi noi theo. Bác đã cho tôi niềm tin, cho tôi thấy sự yêu thương chân thật trong cái guồng quay nghiệt ngã mang tên "cuộc đời".Nếu cha mẹ là biển cả rộng lớn thì Bác là suối nguồn đưa yêu thương đến biển cả ấy!!
"Bác ơi sao tim Bác mênh mông thế
Ôm cả non sông, mọi kiếp người."
(Theo chân Bác - Tố Hữu)
Được nhưng còn có lỗi
8,5 điểm
Van hay thiet