K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

26 tháng 1

tôi là không khí

 

26 tháng 1

tôi là hơi thở đúng ko bạn . Nếu đúng cô và các bạn tick hộ em với ạ

dưới đây là những câu đố hại não ,ban có thể giải được tất cả??chúc bạn may mắn. những bạn nào trả lời nhanh mình sẽ tk và nhớ kb với mình nha. đáp án mình sẽ đăng sau.1.Những gì đã được phá vỡ trước khi bạn có thể sử dụng nó?2.Ba người đàn ông đã ở trong một chiếc thuyền. Nó bị lật, nhưng chỉ có hai người bị ướt tóc. Tại sao?3.Bobby ném một quả bóng hết sức có...
Đọc tiếp

dưới đây là những câu đố hại não ,ban có thể giải được tất cả??chúc bạn may mắn. những bạn nào trả lời nhanh mình sẽ tk và nhớ kb với mình nha. đáp án mình sẽ đăng sau.

1.Những gì đã được phá vỡ trước khi bạn có thể sử dụng nó?

2.Ba người đàn ông đã ở trong một chiếc thuyền. Nó bị lật, nhưng chỉ có hai người bị ướt tóc. Tại sao?

3.Bobby ném một quả bóng hết sức có thể. Nó bay trở lại với anh ta, mặc dù không có gì và không ai chạm vào nó. tại sao?

4.Cha của Mary có năm cô con gái - Nana, Nene, Nini, Nono. Tên con gái thứ năm tên là gì?

 

5.Nếu một tàu điện đang đi về phía nam, khói sẽ đi theo con đường nào?

 

6.Họ ra ngoài vào ban đêm mà không được gọi, và bị mất vào ban ngày mà không bị đánh cắp. Họ là ai?

 

7.Những gì đi lên nhưng không bao giờ đi xuống?

 

8.Nếu bạn ném một hòn đá trắng xuống Biển Đỏ, nó sẽ bị gì?

 

9.Những gì có bốn chân, nhưng có thể đi bộ?

10.Một con khỉ, một con sóc và một con chim đang chạy đua lên ngọn cây dừa. Ai sẽ lấy chuối trước, khỉ, sóc hay chim?

 

11.Tại sao vành đai quần bị thắt chặt?

 

12.Bạn gọi một người đàn ông không có tất cả các ngón tay trên một bàn tay là gì?

 

13.Suproliglicatiouspenuvaliancia - làm thế nào để bạn đánh vần nó?

 

14.cái nào nặng hơn, một pound lông hoặc một pound gạch?

 

15.Blue sống trong ngôi nhà màu xanh, ông Pink sống trong ngôi nhà màu hồng và ông Brown sống trong ngôi nhà màu nâu. Ai sống trong ngôi nhà trắng?

 

16.Những gì đi qua thị trấn và trên đồi nhưng không bao giờ di chuyển?

 

17.Một luật sư, một thợ sửa ống nước và một người làm mũ đang đi trên đường. Ai có chiếc mũ lớn nhất?

 

18.Những loại đá không bao giờ được tìm thấy trong đại dương?

19.Năm người đàn ông đã đi đến nhà thờ. Trời bắt đầu mưa. Bốn người đàn ông chạy ra che, nhưng bị ướt trên đường. Một người đàn ông ở lại phía sau vẫn khô ráo. Làm sao?

20.Một người cha và con trai của ông đang đi xe đạp và bị rơi. Hai xe cứu thương đã đến và đưa họ đến các bệnh viện khác nhau. Người đàn ông con trai đang ở trong phòng phẫu thuật và bác sĩ nói, tôi có thể điều hành với bạn. Bạn là con trai của tôi. Hãy làm thế nào là có thể?

21.Người đàn ông đầu tiên là bậc thầy của đá quý vô giá; Người đàn ông thứ hai là bậc thầy của tình yêu; Người đàn ông thứ ba là bậc thầy của xẻng; Người đàn ông thứ tư là bậc thầy của những cây gậy lớn; Họ là ai?

22.Cái gì có 4 chân vào buổi sáng, 2 chân vào buổi chiều và 3 chân vào ban đêm?

23.toàn người đàn ông nọ đều màu vàng,nhưng có một thứ màu hồng ,đó là cái gì.

24.Trong một ngôi nhà màu hồng một tầng, có một người màu hồng, một con mèo hồng, một con cá màu hồng, một cái máy tính màu hồng, một cái ghế màu hồng, một cái bàn màu hồng, một chiếc điện thoại màu hồng, một vòi hoa sen màu hồng, mọi thứ đều màu hồng!
Cầu thang màu gì?

25.Hai người cha và hai đứa con trai đi câu cá. Mỗi người bắt một con cá và mang về nhà. Tại sao họ mang ba nhà?

26.Tôi không có cánh, nhưng tôi có thể bay. Tôi không có mắt, nhưng tôi thường khóc! Tôi là ai?
27.Tôi không có chân. Tôi sẽ không bao giờ đi bộ, nhưng luôn luôn chạy. Tôi là ai?
28.Tôi có sông, nhưng không có nước. Tôi có rừng rậm, nhưng không có cây cối và động vật. Tôi có thành phố, nhưng không có người sống ở những thành phố đó. Tôi là ai?
29.Tôi sinh ra đã lớn, nhưng khi ngày trôi qua, khi tôi già đi, tôi trở nên nhỏ bé. Tôi là ai?
30.Nếu bạn cho tôi nước, tôi sẽ chết. Tôi là ai?

40.Người tạo ra tôi không cần tôi, khi anh ấy làm tôi. Người mua tôi không sử dụng tôi cho chính mình. Người sử dụng tôi không biết rằng anh ấy hoặc cô ấy đang sử dụng tôi. Tôi là ai?
41.Bạn có thể phá vỡ tôi dễ dàng mà không cần chạm vào tôi hoặc nhìn thấy tôi. Tôi là ai?
42.Bạn sẽ ném tôi đi khi bạn muốn sử dụng tôi. Bạn sẽ đưa tôi vào khi bạn không muốn sử dụng tôi. Tôi là ai?
43.Tôi cao khi tôi còn trẻ và tôi thấp khi tôi già. Tôi là ai?
44.Nếu tôi uống, tôi chết. Nếu tôi ăn, tôi ổn. Tôi là ai?
và cuối cùng là 1 câu đố hắc não nhất:

45.có 6 đồng tiền trong đó có 1 đồng tiền giả .Đồng tiền giả đó nhẹ hơn các đồng còn lại.chỉ với 2 lần cân bạn có thể tìm được đồng tiền giả(cố gắng lên nhé)

hết........mệt quá!!!!!!

3

Mình chỉ trả lời vài câu thôi, thông cảm!

Câu 2: Vì người cuối cùng không có tóc.

Câu 3: Vì Bobby ném bóng vào tường.

Câu 4: Con gái thứ năm tên là Mary.

Câu 5: Tàu điện không có khói.

Câu 7: Tuổi của mình.

Câu 16: Con đường

Câu 22: Con người ( Mình giải thích ra cho dễ hiểu nhé )

Sáng là lúc mới sinh ra tập bò thì đi bằng 4 chân.Chiều đi bằng 2 chân có nghĩa là mình đã lớn đi bằng đôi chân của mình.Đêm  đi bằng 3 chân có nghĩa là khi đó mình đã già phải chống gậy nên đi tất cả bằng 3 chân. Mình làm nhằng chỗ này thôi!

Câu 30: Tôi là lửa

Câu 44: Tôi là lửa.

Có vài câu mình làm sai mong bạn thông cảm nhé. k cho mình nha.

12 tháng 3 2021

2.ko có tóc 3.zô tường 4o.roobot44.lửa4mary5ko có khói6........mệt thật ko viêt nua. chac mỗi ngay giở ra òi trả lời

20 tháng 12 2015

ai tích mình ,mình tích lại cho

20 tháng 12 2015

ban co  

ai la fan cua tf boy thi tick va ket ban nha

30 tháng 1 2016

Người trong ảnh là anh họ của cô Kim

1 tháng 1 2017

Kết quả ở quyển 10 chuyên đề bồi dưỡng cho h/s giỏi toán 4-5

mình cũng bị dị ứng 2 câu đó nữa

Điều gì làm bạn sợ nhất, đó không phải cảm giác nói dối bị phát hiện, không phải cảm giác đang chạy phi phi ngoài đường chợt thấy chú công an giơ tay mời chào, không phải cảm giác ai đó đang cầm một con dao hùng hổ đi về phía mình. Đó là cảm giác bạn nhận ra có ai đó luôn bên cạnh mình, ai đó luôn đi phía sau mình, và chợt nhận ra trong bóng đêm bên chiếc giường ngủ của bạn, cái...
Đọc tiếp

Điều gì làm bạn sợ nhất, đó không phải cảm giác nói dối bị phát hiện, không phải cảm giác đang chạy phi phi ngoài đường chợt thấy chú công an giơ tay mời chào, không phải cảm giác ai đó đang cầm một con dao hùng hổ đi về phía mình. Đó là cảm giác bạn nhận ra có ai đó luôn bên cạnh mình, ai đó luôn đi phía sau mình, và chợt nhận ra trong bóng đêm bên chiếc giường ngủ của bạn, cái bóng đen luôn ở bên cạnh ấy đang đứng phía đuôi giường nhìn bạn và cười một nụ cười ma mị.
Tôi năm đã được 23 tuổi đời, với những ước mơ hoài bão lớn lao vào làm việc với khả năng của mình. Cuộc sống vội vã nên luôn làm tôi không để ý những chuyện nhỏ nhặt xung quanh cho đến một ngày, cái ngày định mệnh đã đưa tôi vào một ngã rẻ khác, một ngã rẻ đến thế giới tâm linh, với những câu chuyện huyền bí, ma mị khó lí giải được.
Cách đây cũng được 1 tháng khi tôi vừa tròn 23 tuổi, tôi có đi cùng bạn tham gia một bữa tiệc giới thiệu CLB, tôi chợt khựng lại khi nghe tên của CLB này vì nó khá kì dị mà lại hơi tào lao-CLB Tâm linh-. Lúc tôi nhập tiệc, mọi người vẫn như bình thường cho đến khi có một người đàn ông đến bên cạnh tôi bắt chuyện, ông ấy nói với tôi ngắn gọn một câu và bỏ đi trong tích tắc khi tôi chưa hiểu vì sao ông ấy lại nói vậy
“Trong vòng 3 ngày nữa, con sẽ gặp chuyện con sẽ chưa bao giờ gặp trước đây. Nếu cần gì thì cứ lại đây tìm ta”
Khi về nhà tôi thấy lạ lùng câu nói của ông ta, không hiểu ý nghĩa của câu nói ấy là gì, 3 ngày nữa tôi sẽ làm sao. Nhưng rồi tôi nghĩ ông ấy chắc không được bình thường nên cũng chóng quên câu nói ấy.
Vào cái ngày cuối cùng, tức tròn 3 ngày tôi gặp ông ấy. Lúc ấy là khoảng 11h, tôi có qua nhà bạn và làm vài lon bia. Nhưng không hiểu sao tối hôm ấy tôi cảm thấy hơi mệt trong người dù tửu lượng tôi không quá yếu. Tôi xin phép đi về trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Đến khúc cua một đoạn đường, tôi không nhớ rõ lắm vì lúc ấy không để ý. Tôi cảm thấy phía trước có một cô gái đang chạy xe đạp trên đường, nhưng xung quanh thì trời tối thui. Tôi chỉ thấy cô gái dựa vào ánh đèn xe từ chiếc Dream của mình, tuy cô ấy chạy xe đạp nhưng sao chạy nhanh thật, tôi chạy mà cứ không theo kịp. Bỗng, vừa qua khúc cua ” Rầm” “Xoẹt…xoet.” Tôi tông phải một cái gì đó và theo quán tính tôi ngã xe và lao người xòe ra xa. Chân tay trầy xước hết cả lên, tôi vừa đau vừa nghĩ tuy mệt nhưng mình đâu đến nổi không thấy đường để mà chạy cơ chứ. Quay lại xem thử mình đâm phải cái gì, thì dưới ánh đèn xe đang nằm dưới thì tôi thấy cô gái lái xe đạp đang nằm im trước mũi xe tôi. Máu từ đầu cô ta chảy ra rất nhiều, ướt đỏ cả đường. Tôi tỉnh hẳn, giật mình không biết cô ta ở đâu ra mà tôi lại đâm phải chứ. Run run bước tới, tôi gọi cô ta nhưng không nghe tiếng trả lời. Khi tôi tới lật mặt cô ta ra xem thử thì khuôn mặt be bét máu, phần bên phải bị đập xuống đường bị biến dạng, bẹp dí như bị gì cán qua vậy. Tôi hoảng sợ thả cô ta ra, trong lòng lo lắng mình đã giết người rồi. Lúc ấy với cái suy nghĩ của một thằng con trai 23t thì tôi chỉ biết cách lên xe bỏ chạy. Trong lúc tôi chạy, tôi có quay đầu lại nhìn về phía sau xem thế nào. Tuy trong ánh đèn đuôi xe mờ mờ tôi giật mình lạnh người khi ngờ ngợ nhận ra cô ta giống như đang bò theo đuôi xe tôi vậy, hai bàn tay bám chặt xuống mặt đường bò rất nhanh. Tôi run run tay lái, do đang quay lại nên không để ý tung phải cái cột mốc km ngã xuống. Tôi quay lại thì không thấy gì cả, chắc là do mình tưởng tượng mà ra. Rồi lại nhanh chóng lên xe về nhà. Tôi không hề biết rằng, hôm đó đã thay đổi cuộc đời tôi như thế nào.
Khoảng 2h sáng tôi chạy về tới nhà với vết thương trên người đã khô máu, nhanh chóng cởi đồ vào tắm rửa. Lúc tôi đang tắm, thì do bên ngoài phòng tắm có bật đèn, và cửa phòng tắm là một tấm kính đục. Nhưng qua lớp kính tôi thấy một bóng người đang đi qua lại trong phòng, tôi nghĩ thằng bạn mình nó về nên vẫn tắm tiếp. Nhưng chỉ được vài giây thì tôi đứng hình, im lặng dưới vòi nước khi nhớ ra thằng bạn tôi nó dang đi du lịch với bạn gái nó ở Đà Nẵng mất rồi. Tôi đơ người, không lẽ là trộm nhưng không nếu là trộm thì nó đã biết tôi trong phòng tắm rồi. Tại sao lại đi qua lại, và dáng đi lững thững như bị què thế kia. Tôi nghĩ đến cô gái lúc nãy chợt rùng mình, không lẽ cô ta chưa chết kiếm mình để trả thù, nhưng với vết thường như vậy cô ta dậy nổi cũng là may mắn lắm rồi. Tôi vừa sợ đối diện với pháp luật vừa sợ trả thù, nhưng một ý nghĩa vụt qua đầu tôi khi tôi chợt nghĩ rằng cô ta là ma. Một luồn sóng lạnh chạy dọc lưng tôi khiến tôi nổi cả da gà lên. Cái bóng đó vẫn đi qua lại, nhưng hình như đang tiến về phía phòng tắm. Vì tôi thấy cái bóng đen qua tấm cửa nó càng ngày càng gần. Tôi im lặng nín thở dưới vòi sen. Bây giờ chỉ còn tiếng nước với tiếng tim tôi đập liên hồi, tôi run run khi cái bóng ấy đứng trước cửa phòng tắm.
“Rầm” Tôi đẩy mạnh cánh cửa phòng tắm ra, sẵn sàng chấp nhận nếu là trộm hay là ai đi nữa. Nhưng không, cái mà tôi sợ nhất đã xảy ra đó chính là không ai cả. Chỉ có đúng những bước chân hướng về phòng tắm và phía dưới cửa nhà tắm là một vủng máu khô đọng lại. Tôi hoảng sợ nhìn quoanh, suy nghĩ bấn loạn không biết làm thế nào cả, không kịp mặc quần áo tôi chụp lấy điện thoại gọi điện thoại cho thằng bạn tôi chạy qua nhà tôi gấp. Quấn đại cái khăn, tôi ngồi suy nghĩ nhưng không biết cái gì đang xảy ra với mình. Có phải cô gái tìm mình báo thù không, nhưng tại sao cô ta vào nhà được khi mình đã khóa cửa, và vũng máu ở đâu ra, cô ta đang ở đâu trong nhà. Tôi giật mình khi nghĩ đến chuyện này chợt lùi lại vào góc tường ngồi nhìn xung quanh, từ cầu thang lên nhà trên cho đến cửa xuống bếp.
5p sau tôi nghe tiếng gõ cửa, quái lạ sao thằng bạn tôi đến nhanh vậy. Tôi đi ra định mở cửa chợt khựng lại khi phát hiện ra không phải thằng bạn tôi, mà qua cái khe cửa sắt đã bị lởm chởm khe tôi nhận ra có một cái bóng đen cao thù lù, cao lắm đứng phía trước. Tôi lạnh người lùi lại, bỗng “Rầm, rầm rầm” tiếng đập cửa càng lớn, tôi sợ hãi la lớn.
“Ai đó, ai đang ở ngoài đó..”
Đáp lại tôi là một khoảng không im lặng đáng sợ, bỗng sợt qua tai tôi một âm thanh khiến tôi ngồi sụp xuống run run.
” Đền..mạng…đi…”
Tôi lắp bắp không nên lời, bỗng tiếng đập cửa lại vang lên.
Tôi run run lùi lại, chụp lấy cái dù bên cạnh. Tiếng thằng bạn tôi vang lên, tôi đi từ từ tới nhận ra nó liền mở cửa lôi nó vào kể hết mọi chuyện. Nó quả quyết cô gái đó không phải là người, tôi thì cho rằng là phải vì tôi đã nhìn khuôn mặt cô ta, và tôi là người tông cô ta mà. Nhưng điều gì đang xảy ra với tôi thì tôi không biết.
Tôi chợt nhớ tới lời ông già ở bữa tiệc hôm ấy, phải kiếm ông ta cho bằng được.
Còn nữa….

0
Tôi xin lỗi nhưng Làm chuyện không muốn, tôi cần một khoảnh khắc trước khi tôi đi Không có gì riêng tư cả Tôi vẽ người khiếm thị Họ không cần phải nhìn thấy tôi khóc Gây ra ngay cả khi họ hiểu Họ không hiểuVì vậy, sau đó khi tôi đã hoàn thành Tôi là tất cả 'bout doanh nghiệp của tôi và sẵn sàng để cứu thế giới Tôi đang tham gia khốn khổ của tôi Làm cho nó chó cái của tôi;...
Đọc tiếp

Tôi xin lỗi nhưng
Làm chuyện không muốn, tôi cần một khoảnh khắc trước khi tôi đi
Không có gì riêng tư cả
Tôi vẽ người khiếm thị
Họ không cần phải nhìn thấy tôi khóc
Gây ra ngay cả khi họ hiểu
Họ không hiểu

Vì vậy, sau đó khi tôi đã hoàn thành
Tôi là tất cả 'bout doanh nghiệp của tôi và sẵn sàng để cứu thế giới
Tôi đang tham gia khốn khổ của tôi
Làm cho nó chó cái của tôi; không thể cô gái yêu thích của mọi người

Vì vậy, hãy nhắm và bắn đi
Tôi chưa bao giờ quá rộng tỉnh táo
Không, không ai nhưng có thể giữ tôi an toàn
Và tôi đang trên đường về
Mặt trăng máu ngày càng tăng
Ngọn lửa đốt trong mắt tôi
Không, không ai nhưng có thể giữ tôi an toàn
Và tôi đang trên đường về

(Hiện tại, đã được)
(Farru, yeah, guaya)

Tôi rất xin lỗi (Farru), nhưng tôi rời (Eh)
Bởi vì ở bên em tôi nhận ra rằng tôi không là gì cả (Eh-ey)
Và tôi đã mệt mỏi của chiến đấu và chiến tranh một cách vô ích
Để có trong dòng lửa và đặt bàn tay của bạn
Tôi chấp nhận errore của tôi', tôi cũng nhân
Và bạn không thấy 'tôi làm điều đó bởi vì anh yêu em (Pum-pum-pum-pum)


Nhưng rồi (Ya) Tôi không có nhiều na 'để làm ở đây (đây)
Tôi đi đây, đã đến lúc để khởi hành.
Từ con đường riêng của mình, tránh xa bạn

Vì vậy, hãy nhắm và bắn đi
Tôi chưa bao giờ quá rộng tỉnh táo
Không, không ai nhưng có thể giữ tôi an toàn
Và tôi đang trên đường về
Mặt trăng máu ngày càng tăng (Is ngày càng tăng, na-na)
Ngọn lửa đốt trong mắt tôi (Ngọn lửa đốt trong mắt tôi)
Không, không ai nhưng có thể giữ tôi an toàn

Và tôi đang trên đường về

[Cầu: Sabrina Carpenter & Farruko]
tôi đang trên đường
Tất cả mọi người, tất cả mọi người giữ tôi an toàn
Tất cả mọi người, tất cả mọi người giữ tôi an toàn
Tất cả mọi người, tất cả mọi người giữ tôi an toàn
Tất cả mọi người, tất cả mọi người giữ tôi an toàn
Tất cả mọi người, tất cả mọi người trên đường


Vì vậy, hãy nhắm và bắn đi
Tôi chưa bao giờ quá rộng tỉnh táo
Không, không ai nhưng có thể giữ tôi an toàn
Và tôi đang trên đường về
Mặt trăng máu ngày càng tăng
Ngọn lửa đốt trong mắt tôi
Không, không ai nhưng có thể giữ tôi an toàn

Và tôi đang trên đường về

0
Tiều sử cuộc đời  lớp 1 đến lớp 8Cuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện tôi được kết quả học tập tốt. Còn cha mẹ nhiều người đâu phải...
Đọc tiếp

Tiều sử cuộc đời  lớp 1 đến lớp 8

Cuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện tôi được kết quả học tập tốt. Còn cha mẹ nhiều người đâu phải lấy thành tích học tập tốt của con mình để làm sung sướng để vui vẻ. Chủ yếu là họ chỉ lấy thành tích của con mình ra để nở mày nở mặt, để khoe với mọi người, chứ có mấy ai suy nghĩ đến con. Riêng tui thành tích học tập từ lớp 1 đến lp 7 toàn là “ danh hiệu học sinh giỏi” đều đứng trong “ top 10 “ cả lớp. Cả 1 thời như vậy liệu bố mẹ có vui mãi. Và cho đến năm nay chỉ vì 1 cái danh hiệu “học sinh tiên tiến” thôi những điều xấu nhất như đổ hết lên đầu tôi vậy.

Nói về tiểu sử tôi. Từ nhỏ tôi đâu phải là 1 thằng được bố mẹ nuông chiều. Là con hai và chỉ được may mắn sinh ra nhờ cái chết đầy đau đớn của anh thứ tôi. Là một người may mắn tôi nghĩ chắc tôi sẽ được sung sướng vui vẻ lắm. Nhưng sự thật đâu phải vậy. Tôi càng ngày càng lớn và bước vào độ tuổi dậy thì, là 1 thằng hậu đậu nên hay bị la, không sao cả vì đó là lỗi của tôi. Nhưng sự trưởng thành của tôi hình như là một gánh nặng đè lên đôi vai của bố mẹ tôi vậy. Sa vào điện tử từ nhỏ ( không hẳn là vậy : nhà có máy tính và có anh trai lớn hơn 7 tuổi nên anh làm j với máy tính tui biết hết ) nhưng không bao giờ tôi bỏ học đi chơi net cả, việc học hành vẫn đâu vào đó. Tui vẫn lớn dần...

Nhưng năm lớp 8 một cái năm mà ôi! Mọi điều tồi tệ như đổ hết lên đầu tôi vậy. Ngay đầu năm học chỉ vì ra cổng trường mua bút  mà bị kéo vào gặp cô phụ trách đội. Mọi sự thật về chuyện mua bút tôi đều nói ra nhưng có ai tin, mọi người đều nghĩ tôi đi ăn quà và bắt tôi viết bản kiểm điểm, trong khi đó lũ bạn tôi – lũ rác rưởi ấy ăn quà đâu có bị bắt < sao người bị bắt luôn là tôi vậy cho dù tôi không làm gì sai>  Tôi nghĩ “việc gì mình phải viết” và cô gọi ngay cho gia  đình. Và điều tôi ngạc nhiên nhất là gia đình tôi < không một ai tin tôi cả cho dù biết từ nhỏ đến giờ tôi chưa lần nào ăn quà >. Gia đình ư, chỗ tôi luôn dựa dẫm ư, chỗ tôi luôn tin tưởng ư, sự việc này gây cho tôi 1 cú sộc quá lớn đến tâm lý ( ps: bạn nghĩ việc này không quan trọng ư đừng hiểu như vậy mọi việc đều đi đến 1 đích thôi )

Đến kì nghỉ tết. Mới 3 ngày thôi trong 3 ngày đó không ngày nào là tôi không bị chửi: “ mày định không học ak” , “ chắc qua tết này mày bỏ học luôn đi”, “ kiểu gì tao cũng đốt hết sách mày”. Những lời nói như vậy bạn nghĩ ai có thể chịu được, ai có thể nghe mà không có cảm giác gì. Và một nỗi buồn u ám luôn vây quanh tôi trong suốt những ngày nghỉ tết. Nhiều lúc chỉ muốn gục mặt xuống mà khóc, mong rằng giọt nước mắt kia có thể làm trôi đi những vết thương lòng, trôi đi những nỗi buồn phiền trong tôi.

Sang học kì 2 một cái mới lại nổi lên trong tôi. Tôi nghĩ ai ở tuổi này cũng vậy cả. Tôi đã yêu một người. Đây cũng không phải là chuyện gì to tát quả nhỉ, các bạn nghĩ vậy thôi nhưng 1 đống thứ sảy ra đi kèm đến với tôi. Tôi yêu cô ấy và cũng nhận lại tình cảm vì tôi không phải là quá xấu. Nhắn tin qua lại cũng không có gì lạ. Mà theo các bạn nghĩ bố mẹ bạn có quyên xâm phạm đến những bí mật riêng tư của tôi không nhỉ. Theo như giáo dục cồng dân 8 thì bố mẹ làm như vậy là trái pháp luật cho dù đó là những thứ bố mẹ mua cho tôi đi nữa vì đó đã thuộc về tôi và do tôi quyết định đúng không. Ấy thế mà mọi tin nhắn tôi nhắn với cô ấy hay những bức thư tay bố mẹ tôi đều tìm mọi cách để đọc trộm, đây là cách bố mẹ tôi làm ư? Đây là cách bố mẹ tôi giáo dục tôi ư? bố mẹ tôi nghĩ tôi là con của họ mà những điều tôi làm bố mẹ tôi đều có quyền can thiệp sao? Và bố mẹ tôi đã đọc được dù không là tất cả nhưng 1 trận đòn và  những lời chửi mắng đến với tôi dồn dập, may mà cô ấy bố mẹ tôi không biết là ai và tôi cug ko cho biết chứ không cô ấy cũng bị giống tôi rồi.

Bố mẹ tôi từng nói” những gì ở trong nhà mình không được nói cho ai biết hết, nếu nói ra có nghĩa giống như là ‘ vạch áo cho người xem lưng’ “. Haha giờ tôi nghĩ lại thật là buồn cười mọi việc tôi làm có cái gì mà mọi người xung quanh không biết, lúc nào ra đường tôi cũng phải nghe những câu như là “ người yêu mày đâu rồi”, “đem người yêu mày tao xem mặt mũi thế nào” do ai: đều là nhờ cái phúc của bố mẹ tôi cả. Các bạn nghĩ tôi có thể chịu được sao. Là bố mẹ mà không biết bảo vệ con cái ak không biết tâm lý của con cái ak. Mọi người thường nói con cái đến tuổi dậy thì là độ tuổi mà con cái cần sự quan tâm của bố mẹ nhất cần những lời khuyên bảo, cần những câu dạy dỗ. Chứ tôi không cần họ làm quá lên vậy.

Có nhiều lúc tôi nghĩ sinh ra trên đời làm gì? để bị chửi ak? để mọi người chê trách ak? để nhận được sự đối xử như vậy ak?  nhiều khi tôi mong rằng mẹ tôi không bị sẩy sẽ không có tôi và tôi chẳng phải chịu như thế này. Và đôi lúc khi sự ức chế của tôi lên đến tột cùng thì tôi nghĩ” chết đi có lẽ kiếp sau minh sẽ được sống thanh thản” nhưng có 1 sự níu kéo nào đó làm tôi không thể chết được, vì sao ư? Tôi cũng không biết nữa. Câu truyện của tôi rất dài nhưng tôi sao có thể kể hết được. Trên đây là mọi nỗi lòng của một người học sinh bước vào tuổi dậy thì và là sự thật.

Tác giả

Lương Hữu Điền

 

10
23 tháng 2 2021

vãi lìn 

Ký ức tuổi thơCuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện tôi được kết quả học tập tốt. Còn cha mẹ nhiều người đâu phải lấy thành tích học tập...
Đọc tiếp

Ký ức tuổi thơ

Cuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện tôi được kết quả học tập tốt. Còn cha mẹ nhiều người đâu phải lấy thành tích học tập tốt của con mình để làm sung sướng để vui vẻ. Chủ yếu là họ chỉ lấy thành tích của con mình ra để nở mày nở mặt, để khoe với mọi người, chứ có mấy ai suy nghĩ đến con. Riêng tui thành tích học tập từ lớp 1 đến lp 7 toàn là “ danh hiệu học sinh giỏi” đều đứng trong “ top 10 “ cả lớp. Cả 1 thời như vậy liệu bố mẹ có vui mãi. Và cho đến năm nay chỉ vì 1 cái danh hiệu “học sinh tiên tiến” thôi những điều xấu nhất như đổ hết lên đầu tôi vậy.

Nói về tiểu sử tôi. Từ nhỏ tôi đâu phải là 1 thằng được bố mẹ nuông chiều. Là con hai và chỉ được may mắn sinh ra nhờ cái chết đầy đau đớn của anh thứ tôi. Là một người may mắn tôi nghĩ chắc tôi sẽ được sung sướng vui vẻ lắm. Nhưng sự thật đâu phải vậy. Tôi càng ngày càng lớn và bước vào độ tuổi dậy thì, là 1 thằng hậu đậu nên hay bị la, không sao cả vì đó là lỗi của tôi. Nhưng sự trưởng thành của tôi hình như là một gánh nặng đè lên đôi vai của bố mẹ tôi vậy. Sa vào điện tử từ nhỏ ( không hẳn là vậy : nhà có máy tính và có anh trai lớn hơn 7 tuổi nên anh làm j với máy tính tui biết hết ) nhưng không bao giờ tôi bỏ học đi chơi net cả, việc học hành vẫn đâu vào đó. Tui vẫn lớn dần...

Nhưng năm lớp 8 một cái năm mà ôi! Mọi điều tồi tệ như đổ hết lên đầu tôi vậy. Ngay đầu năm học chỉ vì ra cổng trường mua bút  mà bị kéo vào gặp cô phụ trách đội. Mọi sự thật về chuyện mua bút tôi đều nói ra nhưng có ai tin, mọi người đều nghĩ tôi đi ăn quà và bắt tôi viết bản kiểm điểm, trong khi đó lũ bạn tôi – lũ rác rưởi ấy ăn quà đâu có bị bắt < sao người bị bắt luôn là tôi vậy cho dù tôi không làm gì sai>  Tôi nghĩ “việc gì mình phải viết” và cô gọi ngay cho gia  đình. Và điều tôi ngạc nhiên nhất là gia đình tôi < không một ai tin tôi cả cho dù biết từ nhỏ đến giờ tôi chưa lần nào ăn quà >. Gia đình ư, chỗ tôi luôn dựa dẫm ư, chỗ tôi luôn tin tưởng ư, sự việc này gây cho tôi 1 cú sộc quá lớn đến tâm lý ( ps: bạn nghĩ việc này không quan trọng ư đừng hiểu như vậy mọi việc đều đi đến 1 đích thôi )

Đến kì nghỉ tết. Mới 3 ngày thôi trong 3 ngày đó không ngày nào là tôi không bị chửi: “ mày định không học ak” , “ chắc qua tết này mày bỏ học luôn đi”, “ kiểu gì tao cũng đốt hết sách mày”. Những lời nói như vậy bạn nghĩ ai có thể chịu được, ai có thể nghe mà không có cảm giác gì. Và một nỗi buồn u ám luôn vây quanh tôi trong suốt những ngày nghỉ tết. Nhiều lúc chỉ muốn gục mặt xuống mà khóc, mong rằng giọt nước mắt kia có thể làm trôi đi những vết thương lòng, trôi đi những nỗi buồn phiền trong tôi.

Sang học kì 2 một cái mới lại nổi lên trong tôi. Tôi nghĩ ai ở tuổi này cũng vậy cả. Tôi đã yêu một người. Đây cũng không phải là chuyện gì to tát quả nhỉ, các bạn nghĩ vậy thôi nhưng 1 đống thứ sảy ra đi kèm đến với tôi. Tôi yêu cô ấy và cũng nhận lại tình cảm vì tôi không phải là quá xấu. Nhắn tin qua lại cũng không có gì lạ. Mà theo các bạn nghĩ bố mẹ bạn có quyên xâm phạm đến những bí mật riêng tư của tôi không nhỉ. Theo như giáo dục cồng dân 8 thì bố mẹ làm như vậy là trái pháp luật cho dù đó là những thứ bố mẹ mua cho tôi đi nữa vì đó đã thuộc về tôi và do tôi quyết định đúng không. Ấy thế mà mọi tin nhắn tôi nhắn với cô ấy hay những bức thư tay bố mẹ tôi đều tìm mọi cách để đọc trộm, đây là cách bố mẹ tôi làm ư? Đây là cách bố mẹ tôi giáo dục tôi ư? bố mẹ tôi nghĩ tôi là con của họ mà những điều tôi làm bố mẹ tôi đều có quyền can thiệp sao? Và bố mẹ tôi đã đọc được dù không là tất cả nhưng 1 trận đòn và  những lời chửi mắng đến với tôi dồn dập, may mà cô ấy bố mẹ tôi không biết là ai và tôi cug ko cho biết chứ không cô ấy cũng bị giống tôi rồi.

Bố mẹ tôi từng nói” những gì ở trong nhà mình không được nói cho ai biết hết, nếu nói ra có nghĩa giống như là ‘ vạch áo cho người xem lưng’ “. Haha giờ tôi nghĩ lại thật là buồn cười mọi việc tôi làm có cái gì mà mọi người xung quanh không biết, lúc nào ra đường tôi cũng phải nghe những câu như là “ người yêu mày đâu rồi”, “đem người yêu mày tao xem mặt mũi thế nào” do ai: đều là nhờ cái phúc của bố mẹ tôi cả. Các bạn nghĩ tôi có thể chịu được sao. Là bố mẹ mà không biết bảo vệ con cái ak không biết tâm lý của con cái ak. Mọi người thường nói con cái đến tuổi dậy thì là độ tuổi mà con cái cần sự quan tâm của bố mẹ nhất cần những lời khuyên bảo, cần những câu dạy dỗ. Chứ tôi không cần họ làm quá lên vậy.

Có nhiều lúc tôi nghĩ sinh ra trên đời làm gì? để bị chửi ak? để mọi người chê trách ak? để nhận được sự đối xử như vậy ak?  nhiều khi tôi mong rằng mẹ tôi không bị sẩy sẽ không có tôi và tôi chẳng phải chịu như thế này. Và đôi lúc khi sự ức chế của tôi lên đến tột cùng thì tôi nghĩ” chết đi có lẽ kiếp sau minh sẽ được sống thanh thản” nhưng có 1 sự níu kéo nào đó làm tôi không thể chết được, vì sao ư? Tôi cũng không biết nữa. Câu truyện của tôi rất dài nhưng tôi sao có thể kể hết được. Trên đây là mọi nỗi lòng của một người học sinh bước vào tuổi dậy thì và là sự thật.

Tác giả

Lương Hữu Điền

 

2
20 tháng 2 2022

hay đó mik, ủng hộ

15 tháng 8

giống tôi =))) best friend . 

[That's one thing I'm bad at, crazy, ''hahaha, nothing, nothing, nothing and nothing ''=))))]

 

[Je pensais que c'était un accident, le "passé" était toujours au-dessus de ma tête]=))) chỉ là một quá khứ=)))