Bố mẹ lo sợ bị bạn xấu lôi kéo rủ rê nên đã kiểm soát bạn Tùng rất chặt chẽ. Hằng ngày, bố mẹ luôn đưa đón Tùng đi học dù nhà gần trường. Bố mẹ còn không cho Tùng tham gia bất cứ hoạt động ng khoá nào do lớp hoặc trường tổ chức. Thậm chí có lần, Tùng còn bắt gặp mẹ đang đọc nhật kí của mì Tùng rất buồn nhưng chỉ in lặng không dám nói gì. A.Em có nhận xét gì về suy nghĩ và hành động im lặng của Tùng trong trường hợp trên? B. Nếu em là Tùng, em sẽ làm gì để bảo vệ các quyền cơ bản của mình?
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Trả lời :
A. Theo em, bạn Tùng không nên im lặng như vậy. Tùng nên chia sẻ với bố mẹ nhiều hơn và khuyên nhủ bố mẹ.
B. Nếu em là Tùng, em sẽ khuyên nhủ bố mẹ và chia sẻ với bố mẹ về cảm giác của mình và nói cho bố mẹ nghe về Quyền cơ bản của trẻ em.
em sẽ nói là cậu đã lên cấp 2 rồi và cậu lên tự giác đến trường đi và đừng dựa dẫm quá vào người khác
- Nếu là Hải, em sẽ nói An là:
+ Bạn nên tự giác đến trường, không nên phiền bố mẹ như vậy vì nhà bạn gần trường có thể chịu khó đi bộ hoặc đi xe đạp.
+ Bạn nên tập tính tự giác khi còn nhỏ từ những việc mình có thể làm, để có thể sống tự lập vì sau này bố mẹ già yếu không phải theo bạn lo cho bạn cả đời được….
a/ - Theo em, việc Hải bao che cho Tuấn là hoàn toàn sai trái. Vì nếu Hải bao che cho những việc xấu như vậy thì sẽ khiến Tuấn càng dấn sâu vào con đường phạm tội và có thể hủy hoại cả tương lai của Tuấn.
b/ - Nếu là em, em sẽ giải thích cho bạn hiểu mức độ nguy hiểm của việc bạn đang làm, bạn có thể sẽ bị đưa ra pháp luật và bị quy vào tội bất hiếu hay ăn trộm vì lấy tiền của bố mẹ. Bạn nên sửa thói xấu của mình để tránh xa những điều tồi tệ sau này.
( Mk có nhiêu nói vậy, ko bt có đúng ko :>)
Mới có 6 giờ sáng mà tôi đã chuẩn bị cho buổi đi học đầu tiên của mình đâu ra đó. Tôi vốn là một đứa trẻ có tính tự lập ngay từ lớp “Chồi” lớp “Lá”. Không giấu gì các bạn, bố tôi mất sớm khi tôi mới tròn một tuổi. Ba năm sau, ông bà nội “bắt” mẹ tôi phải đi bước nữa. Và từ đó, tôi về ở với ông bà nội và cô út. Cô út lúc đó đang học lớp 12. Ông bà nội và cô út rất thương tôi, nhưng vì hoàn cảnh, ông bà nội thì đã già, cô út lại đi học suốt sáng chiều, nên mọi sinh hoạt của bản thân, tôi thường tự làm lấy, dần dần thành thói quen.
Năm tôi vào lớp 1 thì cô út cũng ước vào Đại học năm thứ hai. Nhà chỉ còn ông bà nội và tôi. Sáng đó, ông bà nội có ý định đưa tôi đến lớp. Nhưng tôi nói với ông bà nội rằng. “Cháu đi đến trường một mình được, nội cứ ở nhà”. Từ nhà đến trường chỉ gần một cây số. Sau khi chào ông bà nội, tôi khoác chiếc cặp sách mới mà cô út đã mua cho tôi hồi hè vừa rồi. Vừa mới ra khỏi ngõ thì gặp một chiếc Honda chở tới. Tôi không ngờ là bố dượng tôi. Bố dừng xe lại, bế tôi lên xe và nói: “Bố đi từ lúc 5 giờ kia, nhưng chờ phà lâu quá nên giờ mới tới.
Con đừng buồn bố mẹ nhé! Bố dẫn tôi đến trường, rồi dẫn tôi vào lớp. Bố trao đổi với cô giáo chuyện gì đó khá lâu, rồi quay lại nói với tôi: “Con ở lại với cô giáo và các bạn, bố phải trở lại cơ quan. Trưa, con về một mình nhé! Thứ bảy này, bố sẽ đưa mẹ và em sang thăm ông bà và con!” Nói xong, bố chào tạm biệt cô giáo, rồi lên xe trở về. Tôi nhìn theo bố dượng cho đến lúc chiếc xe khuất hẳn sau dãy xà cừ ven đường mới quay về chỗ ngồi của mình ở cuối lớp học. Ngày đầu tiên vào lớp Một của tôi như thế đó, các bạn ạ!
a) em không tán thành với suy nghĩ của Lan vì bạn Lan lớn rồi mà chưa biết tự lập còn dựa dẫm ,ỷ lại , phụ thuộc vào bố mẹ cho rằng mình là con một lên đáng được như vậy.
b) Nếu em là bình em sẽ khuyên lan ko ỷ lại vào bố mẹ nữa mà hãy tự lập giải quyết các công việc của mình không làm phiền đến bố mẹ và giúp bố mẹ việc nhà nhiều hơn.