Chị Thao vấp ngã, tôi đỡ chị: Nhưng chị vùng ra, mắt mở to, mờ trắng đi như không còn sự sống. Sao vậy? Tôi không hiểu. Chị kéo luôn tay tôi, sà xuống mô đất. Vâng, một mô đất nhỏ, hơi dài, phủ đầu thuốc bom màu xám." Câu 1: Nhân vật 'tôi' trong đoạn trích là ai, được miêu tả ở hoàn cảnh nào? Đoạn văn trên đã hé mở những nét đẹp gì trong tâm hồn của họ? Câu 2: Tìm và gọi tên thành phần biệt lập trong câu" Vâng, một mô đất nhỏ, hơi dài, phủ đầy toàn thuốc bom màu xám". Câu 3: Từ nội dung của văn bản trên, chúng ta thấy khi gặp khó khăn, thử thách trong cuộc sống, rất cần tinh thần lạc quan, ý chí và nghị lực Hãy viết đoạn văn nghị luận để bàn về vấn đề trên
K
Khách
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Những câu hỏi liên quan
KV
1
13 tháng 6 2017
Chị Thao cười bởi vì chị Thao mang trong mình tâm hồn trong sáng,mơ mộng, tinh thần dũng cảm, cuộc sống chiến đấu đầy gian khổ, hi sinh nhưngrất hồn nhiên, lạc quan của những cô gái thanh niên xung phong trên tuyến đườngTrường Sơn. Chị cười như tiếp thêm nghị lực sống cho chính mình, để tiếp tục trên con đường xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước.
Câu 1:
- Là Phương Định, được miêu tả trong hoàn cảnh đang cùng chị Thao cứu Nho ra khỏi đống đất bị bom vùi.
- Đoạn văn trên đã hé mở ra trong tâm hồn họ những nét đẹp về tình đồng đội, đồng chí như anh em ruột thịt, luôn sát cánh bên nhau.
Câu 2:
Thành phần biệt lập: thành phần phụ chú: "một mô đất nhỏ, hơi dài, phủ đầy toàn thuốc bom xám".
Tham khảo:
Câu 3:
Chúng ta đã và đang được sống, mà '' sống '' là phải có những khó khăn, thử thách để chúng ta vượt qua. Mà mỗi khó khăn ấy, thử thách đó phải luôn cần có những ý chí, tinh thần lạc quan thì mới chiến thắng được. Sống là đối mặt với thử thách vì thế hãy cố sao để không bị những khó khăn ấy làm cho cuộc sống ta thêm đau khổ. Ở đời, không có việc nào mà không cần cố gắng, từ nhỏ nhặt rồi mới làm nên việc lớn. Khi gặp khó khăn, thử thách mà chúng ta lại nản lòng và buông bỏ cuộc đời thì có phải là đáng tiếc lắm hay sao ? Cũng giống như một người sợ gãy chân nên không dám bước đi nhưng nếu người đó cứ ở yên một chỗ thì chẳng khác nào chân đã gãy. Hiện nay, chúng ta được sống chính là niềm may mắn lớn nhất rồi. Đừng so sánh cuộc đời mình với bất kì ai vì chưa chắc mình đã thua kém họ. Họ cũng sống, cũng phải đối mặt với những khó khăn mà người ngoài như chúng ta chưa thể thấy. Chính vì thế, để thành công cũng như đứng vững trong xã hội đầy những khó khăn thì cần có tinh thần, ý chí và nghị lực vươn lên. Đó chính là chìa khóa cho một cuộc sống tốt đẹp hơn.