Mỗi một người đều có vai trò trong cuộc đời này và đều đáng được ghi nhận. Đó là lí do chúng ta không vì thèm khát vị thế cao sang này mà rẻ rúng công việc bình thường khác. Cha mẹ ta, phần đông, đều làm những công việc rất bình thường. Và đó là một thực tế mà chúng ta cần nhìn thấy. Để trân trọng. Không phải để mặc cảm. Để bình thản tiến bước. Không phải để tự ti. Nếu tất cả đều là doanh nhân thành đạt thì ai sẽ quét rác trên đường phố? Nếu tất cả đều là bác sĩ nổi tiếng thế giới thì ai sẽ là người dọn vệ sinh bệnh viện? Nếu tất cả đều là nhà khoa học thì ai sẽ là người tưới nước luống rau? Nếu tất cả kĩ sư phần mềm thì ai sẽ gắn những con chip vào máy tính? Phần đông chúng ta cũng sẽ là người bình thường. Nhưng điều đó không thể ngăn cản chúng ta vươn lên từng ngày. Bởi luôn có một đỉnh cao cho mỗi nghề bình thường. (Nếu biết trăm năm là hữu hạn - Phạm Lữ Ân)
Câu 1. Xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản.
Câu 2. Xác định nội dung chính của văn bản.
Câu 3. Chỉ ra và nêu tác dụng của 2 biện pháp nghệ thuật được sử dụng trong văn bản
Câu 4. Anh/chị suy nghĩ như thế nào về câu: Mỗi một người đều có vai trò trong cuộc đời này và đều đáng được ghi nhận