Khi chép lại mẩu chuyện vui dưới đây, bạn Hùng đã dùng sai một số dấu câu. Em hãy giúp bạn chữa lại những lỗi đó.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Nam: - Tớ vừa bị mẹ mắng vì toàn để chị phải giặt giúp quần áo.
Hùng: - Thế à? Tớ thì chẳng bao giờ nhờ chị giặt quần áo?
Nam: - Chà! Cậu tự giặt lấy cơ á? Giỏi thật đấy!
Hùng: - Không. Tớ không có chị, đành nhờ... anh tớ giặt giúp?
Nam: ???
Minh Châu sưu tầm
* Giải thích: Căn cứ vào nội dung biểu hiện trong từng câu văn và căn cứ vào các quy định về dấu câu cho từng loại câu cụ thể (dấu chắm hỏi cho câu hỏi; dấu chấm than cho câu cảm; câu cầu khiến; dấu chấm cho câu kể). Vì vậy, muốn đặt đúng dấu ở cuối mỗi câu văn, em phải hiểu sâu nội dung ý nghĩa câu văn đó nói gì, sắc thái biểu cảm ra sao?
Cách chữa → Thay từ nhưng bằng vậy, vậy thì, thế thỉ, nếu thể thì, nếu vậy thì. → Vậy (vậy thì, thế thì, nếu vậy thì, thế thì) bố hãy tắt đèn đi và kí vào sổ liên lạc cho con.
+) Em không sao cả?
→ Em không sao cả!
⋆ Đây không phải câu hỏi nên không được dùng dấu ''?''
+) Thế, tại sao khóc! Em đi về thôi? Trời tối rồi, công viên sắp đóng cửa đấy.
→ Thế, tại sao khóc? Em đi về thôi! Trời tối rồi, công viên sắp đóng cửa đấy.
⋆ Đây là câu hỏi và câu khiến.
+) Em không về được?
→ Em không về được.
⋆ Đây không phải câu hỏi nên không được dùng dấu ''?''
→ Tại sao? Em bị ốm phải không?
⋆ Đây là câu hỏi.
+) Không phải, em là lính gác ?
→ Không phải ! Em là lính gác.
⋆ Đây không phải câu hỏi.
+) Sao lại là lính gác ! Gác gì !
→ Sao lại là lính gác ? Gác gì ?
⋆ Đây là câu hỏi.
+) Ồ, thế anh không hiểu hay sao.
→ Ồ, thế anh không hiểu hay sao?
⋆ Đây là câu hỏi.
+ Lan viết đúng, vì :
(Nhân cả tử và mẫu với x)
+ Hùng viết sai vì :
+ Giang viết đúng vì :
+ Huy viết sai vì :
Câu 10
a . Từ dùng sai trong câu văn trên là từ " thân thích "
Sửa lại : thân thiết
b . Câu mới sẽ là : Các bạn trong lớp em chơi với nhau rất thân thiết .
Trong cuộc sống, có những đóa hoa đẹp đã tô điểm cho cuộc đời thêm thật nhiều ý nghĩa. Dù hoàn cảnh của bản thân còn gặp nhiều khó khăn, nhưng chú Mai Tư Khoa trú xã Quảng Trường, huyện Quảng Trạch, tỉnh Quảng Bình đã làm được nhiều việc có ý nghĩa cho xã hội. Câu chuyện được kể qua chương trình "Những tấm gương tiêu biểu" đã để lại trong em nhiều xúc động.
Chú Khoa năm nay 38 tuổi. Năm 19 tuổi, chú xin vào làm công nhân khai thác đá cho một nhà máy xi măng đóng trên địa bàn, với mong muốn có thêm thu nhập giúp đỡ gia đình. Vào buổi chiều định mệnh 3/6/1998, chú gặp tai nạn lở đá, bị gãy 2 đốt xương sống và liệt nửa người dưới. Những tháng ngày còn lại của mình, chú vĩnh viễn làm bạn với chiếc giường và 4 bức tường.
Chú rơi vào những ngày tháng buồn tủi và tuyệt vọng. Trong thời gian vật lộn với bệnh tật, nằm một chỗ bên giường bệnh, Khoa chỉ biết làm bạn với những cuốn sách, rồi tivi và sau này là điện thoại, máy tính. Cũng nhờ đọc nhiều sách, báo... mà Khoa nhận ra, cuộc sống này còn rất nhiều người có số phận như mình, trong đó có những người dù mang trọng bệnh nhưng vẫn nỗ lực vươn lên để sống có ích.
Vì vậy, chú đã suy nghĩ cần làm được một việc gì đó có ích cho cuộc sống của bản thân và xã hội. Sau thời gian dài ấp ủ, vào năm 2010, từ những sách báo chú sưu tầm được, cùng với số tiền tích góp được để mua sách, anh đã biến căn phòng của mình thành thư viện tại gia miễn phí cho trẻ em nghèo. Mỗi ngày, nơi đây thu hút hàng chục học sinh đến đọc và mượn sách.
Để thư viện của mình có nhiều sách hơn, chú Khoa đã miệt mài lên mạng tìm hiểu, kêu gọi sự giúp đỡ của các tấm lòng thiện nguyện. Chú đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ của các tổ chức, cá nhân trên khắp mọi miền đất nước. Họ gửi sách và cả tiền để chú thực hiện ước nguyện của mình, nhờ vậy chú Khoa đã có được thêm 10 tủ sách để đặt tại các lớp học của trường tiểu học và trung học cơ sở xã Quảng Trường cho học sinh sử dụng.
Không chỉ dừng lại ở đó, chú Khoa còn lên mạng xã hội tiếp tục kêu gọi, quyên góp tiền và vật chất để hỗ trợ các em học sinh nghèo, có hoàn cảnh khó khăn và người già neo đơn. Từ năm học 2013 đến nay, với nguồn quyên góp được, chú Khoa đã hỗ trợ học phí, sách vở và quần áo cho học sinh nghèo, học sinh khuyết tật ở các trường học tại địa phương. Trong năm 2016 vừa qua, chú cũng đã quyên góp hỗ trợ đồng bào lũ lụt, học sinh khó khăn khoảng 150 triệu đồng.
Câu chuyện về chú Khoa đã khiến em cảm thấy khâm phục tấm lòng và nghị lực của chú. Dù trong hoàn cảnh nào, chúng ta cũng phải biết vươn lên để sống đẹp và sống tốt cho đời. Em tự nhủ với lòng mình sẽ cố gắng làm nhiều việc có ích để giúp đỡ gia đình và mọi người xung quanh em.
Ngoài nội dung ở trên, các em cần tìm hiểu thêm Kì diệu rừng xanh, tập đọc và cùng với phần Soạn bài Cây cỏ nước Nam, kể chuyện là những nội dung quan trọng trong chương trình Tiếng Việt 5.
Thời gian thấm thoát trôi đi, đã ba năm rồi, tôi vẫn còn nhớ. Hồi học lớp Hai, tôi và Quỳnh rủ nhau ra vườn hoa trong trường chơi vào giờ giải lao.
Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, không khí ấm áp, chúng tôi tha hồ hít thở bầu không khí trong lành. Vườn trường có nhiều sắc hoa. Tôi thích nhất là cây hoa cúc vàng. Nó nhiều cánh, nhị ở giữa, cánh hoa mềm mại xếp đều vào nhau; hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật dễ thương, sắc hoa màu vàng rực rỡ. Tôi nói:
- Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm sao!
Quỳnh bĩu môi:
- Ờ đẹp thật! Nhưng làm sao đẹp bằng hoa hồng. Hoa hồng là bà chúa của các loài hoa.
Tôi và Quỳnh mải tranh cãi với nhau, ai cũng cho ý mình là đúng và có lí cả. Suốt thời gian đầu Quỳnh vẫn bảo vệ ý đúng của mình. Quỳnh giận tôi thật rồi! Từ góc vườn, bác bảo vệ lại gần chúng tôi:
- Này hai cháu, từ nãy đến giờ bác đã nghe hai cháu tranh cãi với nhau việc hoa nào đẹp hơn rồi. Bây giờ bác nói cho hai cháu nghe nhé: “Hoa nào cũng đẹp, mỗi hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết chăm sóc cho hoa đẹp hơn, tươi hơn và đâm chồi để nở ra nhiều hoa khác”. Tôi và Quỳnh nghe bác nói mới hiểu ra. Lúc bấy giờ chúng tôi nhìn nhau với ánh mắt vui vẻ như ban đầu. Vườn hoa trước mắt chúng tôi lúc bấy giờ như đẹp hơn.
Bây giờ chúng tôi đã lớn. Ba năm qua, kỉ niệm thời thơ ấu vẫn đọng mãi trong tôi: Một tình bạn đẹp, một kỉ niệm khó quên.
Xem thêm tại: http://loigiaihay.com/hay-ke-mot-ki-niem-kho-quen-ve-tinh-ban-c117a17013.html#ixzz56Zzx60cg
Có 1 cậu bé tên Tũn
Nhà cậu í tuy ko giàu lắm ( chỉ kiếm đc 1 tỷ 1 tháng thui)
Nhưng cậu ấy học rất giỏi... Mà còn đẹp trai nữa.
Tình bạn là điều ngọt ngào, tốt đẹp nhất mà Thượng Đế ban tặng, nhưng cũng có những lúc, chúng ta làm cho nó tan vỡ, vụn vỡ, em cũng đã có một lần như vậy. Sau đây Em sẽ tả lại cảnh lúc em làm sai và xin lỗi bạn cho mọi người cùng nghe.
Đó là một chuyện khiến em xâu hổ em đã khiến người bạn rất thân của em đâu lòng, chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, sau khi tan học, em về nhà Thảo, một người bạn thân của em để chơi. Nhà bạn Thảo nghèo lắm, bố mẹ mất sớm, Thảo ở cùng với bà ngoại. Mặc dù hoàn cảnh gia đình khó khăn, Thảo vừa học, vừa chăm sóc bà ngoại già yếu. Nhưng Thảo vẫn cố gắng học giỏi. Lúc Thảo đi xuống nhà để lấy đò ăn, em thấy trên bàn có quyển nhật kí. Không ý thức điều mà mình làm, em vội vàng mở nó ra xem, thế rồi những dòng nhật kí Thảo viết mà em phá lên cười, em vừa cười vừa đọc nó. Trong nhật kí, Thảo viết những chuyện dấu kín của mình, nào là chuyện trong lớp bạn ấy thích ai, bạn ấy mong được gặp ba mẹ của mình như thế nào, em nghĩ thầm: "Ba mẹ của Thảo mất rồi, làm sao mà gặp được cơ chứ" Ôi, lúc đó em không hiểu em bị làm sao nữa mà không ý thức được những điều mà mình nói. Mải mê đọc cái cuốn nhật kí của Thảo, cứ vừa đọc vừa cười mà em không biết Thảo đang đứng ngay đằng sau lưng mình, nghe được hết mọi chuyện.Lúc em quay đầu lại thì đã thấy Thảo rơm rớm nước mắt, vừa khóc vừa nói:'Phương à! Bà về đi, đừng ở đây mà làm tôi đâu lòng thêm nữa". Em đã cố gắng để xin lỗi, nhưng Thảo vừa khóc vừa hét lên vừa nói:" Bà thì có hiểu cái gì chứ, bà có mất cha mất mẹ như tui đâu, bà hãy đi đi". Em không nói gì, lẳng lặng đi về, dù đã đi xa nhà Thảo rồi nhưng em vẫn còn nghe thấy tiếng khóc nức nở của Thảo. Từ hôm đó, Thảo lạnh nhạt với em hẳn, cả hai đứa không cùng nhau đi về, chơi các trò chơi cùng nhau nữa, vắng đi cô bạn thân của mình, mà em cũng thấy buồn hẳn, em nhất quyết phải cố gắng xin lỗi cô bạn thân của mình, một lời xin lỗi chân thành từ trong trái tim của mình, không phải là những điều giả dối. Em hẹn Thảo ở một công viên gàn trường, nơi mà hai đứa thường hay tụ tập ngồi buôn chuyện với nhau. Thảo đã đến, hai đứa cùng đi dạo với nhau trong công viên, nhưng không thèm nói chuyện với nhau một lời nào, cũng chẳng có một cái nắm tay. Sau khi đã ngồi xuống ghế đá, em cố gắng nói lời xin lỗi với Thảo, nhưng dường như, sự rụt rè, e sợ đã không cho em nói được lời xin lỗi. Sau cùng, em đưa cho Thảo một bức thư do em tự tay viết:"Thảo à, cho tui xin lỗi bà nhiều nha, tui đã làm một việc khiến bà đau lòng, lúc đó tui đã không ý thức được những điều mà mình nói, tui đã làm tổn thương bà, nỗi đau này có thể sẽ không bao giờ nguôi ngoai, nhưng tui mong bà có thể tha thứ cho tui, chỉ một lần thôi, tui xin lỗi bà". Sau khi đọc xong bức thư, Thảo nhẹ nhàng đặt tay lên vai em rồi nói:"Tui tha lỗi cho bà, Phương à!" "Cảm ơn bà dã tha lỗi cho con vô tư, thơ ơ như tui"em nói rồi hai đứa cùng nhau chuyện trò vui vẻ. Những chú chim hót líu lo như đang chúc mừng em và Thảo cuối cúng cũng đã lại là bạn của nhau. Bây giờ chúng em lại cùng nắm tay nhau đi chơi vui vẻ trên những con đường tràn ngập sắc hoa.
Tình bạn là điều ngọt ngào nhất, quý giá nhất mà Thượng Đế ban tặng cho con người, nó nuôi dưỡng tâm hồn chúng ta, giúp cho chúng ta ngày càng trở nên yêu đời hơn, tốt đẹp hơn. Còn gì đẹp đẽ hơn tình bạn? Bởi vì khi bạn buồn bực một chuyện gì đó, người bạn của bạn cũng sẽ luôn ở bên, lắng nghe bạn, an ủi bạn. Em sẽ cố gắng nuôi dưỡng tình bạn này để nó ngày càng trở nên tốt đẹp hơn.
Tỉ số chưa được mở
Nam: - Hùng này, hai bài kiểm tra Tiếng Việt và Toán hôm qua, cậu được mấy điểm?
Hùng: - Vẫn chưa mở được tỉ số.
Nam: - Nghĩa là sao?
Hùng: - Vẫn đang hòa không - không!
Nam: -?!
Minh Châu sưu tầm