em hãy kể 1 câu chuyện về giao thông mà em càm thấy ấn tượng và qua câu chuyện đó nói lên những điều em muốn nói về công tác đảm bảo an toàn giao thông hiện nay
(15-20 dòng)
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Đề 1 :
Sáng nay khi vừa bước chân ra chỗ để xe, em đã lén nghe được cuộc tranh cãi kịch liệt giữa chị xe đạp, anh xe máy và anh ô tô. Chẳng là nhà tôi mới mua thêm chiêc ô tô, mọi người hay sử dụng nhiều hơn nên mới xảy ra cuộc tranh cãi này.
Chị xe đạp bao giờ cũng là người dậy sớm. Mỗi khi thức dậy chị vươn vai, cố ghé mình vào khe cửa để đón những tia nắng ấm áp đầu tiên, khoan khoái nói: "Chà chà! Thế là một ngày làm việc mới lại bắt đầu rồi!". Vô tình anh xe máy cũng bị đánh thức, quá tức giận anh ta vừa ngáp vừa cười nhạo nghễ:
- Gớm! Dù ngày mới có đến thì cũng chẳng có ý nghĩa gì với loại xe đạp cũ kĩ như chị...!
Chị xe đạp quay quắt ra vẻ tức giận lắm:
- Cái gì mà cũ kĩ? Anh thì có gì hơn tôi?
Anh xe máy còn khoái chí cười to hơn:
- Cổ hủ! Quá cổ hủ! Chị đi chậm rì rì, đâu như tôi vừa nhanh lại vừa bảnh trai!
Nói rồi anh ta giơ vành xe sáng loáng ra rồi nói tiếp:
- Thấy chưa! Tôi được sơn màu bạc quý phái từ đầu đến chân. Đã thế tôi có động cơ chạy êm ru, ăn đứt cái bàn đạp lỗi thời của chị. A! Mà chị có muốn gặp các bạn của tôi không? Nào là SH, Space, Vespa... toàn là xe "xịn"!
Anh ô tô cũng thức dậy, cất tiếng nói vọng sang
- Có chuyện gì mà sáng sớm cãi nhau um sùm thế? - A, hóa ra hai anh chị đang cãi nhau - Anh chị như nhau cả thôi! Tranh luận làm gì cho mệt! Tôi đây mới là nhất này.
Anh xe máy và chị xe đạp trố mắt, anh ô tô lại tiếp lời:
- Tôi được trang trí điều hòa, lò sưởi, máy nghe nhạc, gương. Chà chà! Ngồi lên tôi mà lướt đi trên phố thì chỉ có mà an tâm, lại còn được những ánh mắt thèm muốn nhìn theo mà thôi! Trông tôi hoành tráng thế cơ mà!
Anh xe máy huýt một cái:
- Hoành tráng thật đấy! Xì! Có mà hoành tráng "béo" thì có. Trong giờ cao điểm thì loại xe "đồ sộ" như cậu đố mà qua được đấy! Nhẹ nhàng như tôi đây thì mới lướt được này, lúc như thế anh thử xem ai được ưa chuộng hơn ai.
Chị xe đạp nghe thấy cũng bực tức và lên giọng rằng:
- Các anh hơi quá đáng rồi đấy! Các anh tuy đi nhanh, nhưng thử nhìn lại dằng sau xem, các anh xả khói phì phì, ô nhiễm môi trường. Không có tôi thì làm gì có hình ảnh những dạy phố thanh bình. Tôi góp phần làm cho môi trường thêm xanh - sạch - đẹp. Người thanh lịch luôn lấy tôi làm lựa chọn hàng đầu.
Xe máy và ô tô cs vẻ như hiểu ra chuyện, ô tô phân trần rằng:
- Thôi từ giờ chúng ta không cãi nhau nữa, tôi nhận thấy tất cả đều có ích, không ai hơn ai mà cũng chẳng ai kém ai. Xe máy cũng có lợi ích mà tôi và xe đạp không thể có, xe đạp cũng có lợi ích mà xe máy và ô tô không thể có. Vì vậy từ hôm nay chúng ta sẽ yêu thương tôn trọng lẫn nhau, cùng cố gắng làm tốt nhiệm vụ của mình để phục vụ lợi ích của con người.
Cả ba xe im lặng ra vẻ đồng ý. Tôi bước xuống lấy chiếc xe đạp, đạp đến trường, trong lòng có một cảm giác vui sướng đến lạ thường. Tôi không ngờ phương tiện giao thông cũng có ý thức đến như thể. Tôi thấy mình phải cố gắng học tập tốt, cố gắng giữ gìn phương tiện của mình, để nó gắn bó với tôi được lâu hơn.
Tham khảo nha , chúc bn hok tốt !
được ăn no mặc ấm được vui chơi và đặc biệt là được sống trong tình yêu thương của những người xung quoanh
Qua câu chuyện"Cô bé bán diêm" nhà văn An-đéc-xen muốn gửi gắm cho người đọc một thông điệp giữa con người với nhau cần phải yêu thương quan tâm lẫn nhau, đặc biệt là những người gặp khó khăn. Trong câu chuyện nếu như có một người nào cho cô bé một đồng thì cô bé có thể về nhà không phải ở trong góc tường lạnh lẽo không phải chết. Chính những người đó đã một phần gây ra cái chết thảm thương cho cô bé. Qua đó, để cuộc sống tốt đẹp hơn thì mọi người nên giúp đỡ, quan tâm khi họ cần giúp đỡ. Nhiều khi những công việc làm vô nhỏ thì ta có thể cứu được mạng người. Do đó ,ta nên giúp đỡ mọi người khi còn có thể không nhất thiết lúc nào cũng giúp người khác bằng vật chất mà ta có thể giúp bằng tinh thần bằng tình cảm chân thành của mình.Vì vậy, con người cần phải biết yêu thương , giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn có như vậy cuộc sống mới phát triển ,mới hạnh phúc, bản thân mỗi người không nên chỉ nghĩ cho bản thân mình.
2 . Công dân là người dân của 1 nc'
Công dân nc' cộng hoà xã hội chủ nghĩa VN
- Là người có quốc tịch VN
- Mọi công dân nc' cộng hoà xã hội chủ nghĩa VN điều có quyền và quốc tịch
- Mọi công dân thuộc các dân tộc cùng sinh sống trên lãnh thổ VN điều có quốc tịch VN
3 . Công dân VN có quyền và nghĩa vụ đối với nhà nc' cộng hoà xã hội chủ nghĩa VN
- Nhà nc' cộng hoà xã hội chủ nghĩa VN bảo về và đảm bảo thực hiện các quyền và nghĩa vụ theo quy định của pháp luật
- Nhà nc' cộng hoà xã hôpị chủ nghĩa VN tạo mọi điều kiện cho trẻ em sinh ra trên lãnh thổ VN có quốc tịch VN
4. Phải tuyệt đối chấp hành hệ thống báo hiệu giao thông
+ Hiệu lệnh của người điều khiển giao thông
+ Tín hiệu đèn giao thông : biển báo vạnh kẽ đường , hàng rà chắn
1.
- Mặc áo phao đúng cách trước khi lên thuyền.
- Ngồi cân 2 bên thuyền, ngồi yên, không đứng, không cho tay, cho chân xuống nước.
- Lên và xuống thuyền đã neo chắc chắn.
2. Em thường đi bằng xe máy. Em đã đi đúng tốc độ, chấp hành luật giao thông.
Thấy tôi về nhà trễ hơn mọi bữa, mẹ tôi hỏi: "Hôm nay sao con về trễ vậy? Thường ngày độ 11 giờ hay hơn một chút là con về. Chắc ở lớp có sinh hoạt gì phải không con?" "Chút nữa, con kể mẹ nghe, mẹ nhé". Trả lời mẹ xong, tôi vào cất cặp rồi ra bể nước rửa chân tay mặt mũi sạch sẽ mới vào ngồi cạnh mẹ thỏ thẻ.
- Chuyện là thế này mẹ ạ! Tan học, con và Phương con nhà dì Tư đi về sau cùng. Chúng bạn đều đi xe về trước cả, chỉ mình con và Phương đi bộ. Trời nắng quá, hai đứa nép vào vệ đường mà đi. Đến ngã tư đầu làng, vừa mới bước sang bên kia đường, cả hai đứa đều nghe một tiếng rên nho nhỏ. Con bảo Phương dừng lại:
- Phương ơi! Hình như có tiếng ai rên?
- Mình cũng nghe như thế.
Chúng con nhìn quanh quất không thấy một bóng người. Bỗng, tiếng rên lại cất lên. Cả hai đứa như đã định hướng tiếng rên phát lên từ hướng nào rồi. Chúng con bước đến gần gốc me tây nằm sâu trong vệ đường một chút.
- Ôi! Một bà cụ.
Phương phát hiện ra trước rồi kéo tay con cùng chạy đến. Bà nằm gối đầu lên rễ me. Bộ quần áo màu nâu sẫm lấm lem bụi đường. Chiếc gậy tre trơn bóng nằm cạnh chân. Mái tóc bà đã bạc trắng. Khuôn mặt nhăn nheo xanh nhợt. Con sờ lên trán bà thấy lạnh toát.
- Làm sao bây giờ hả Phương?
Phương vội để cặp xuống theo, run run nói:
- Cậu có mang theo dầu không?
Lúc này, con mới sực nhớ ra vội với lấy chiếc cặp, nhanh nhẹn kéo dây khóa lấy ra một lọ dầu gió Kim mà mẹ vừa mới mua cho con hôm trước. Phương vừa thấm dầu lên trán, mũi, thái dương bà xoa mạnh. Chừng độ mười lăm phút, chúng con thấy người bà ấm lại hơi thở bắt đầu đều dần. Bà mở mắt nhìn chúng con rồi thều thào:
- Cho bà chút nước.
Nghe bà vừa nói xong, Phương quay lại con nói nhanh:
- Cậu ngồi đây với bà, mình chạy đi mua nước nhé!
- Phương chạy lùi lại gần một trăm mét, ngay quán cô Lựu, mua một túi nước chanh có ống hút rồi tất tả trở lại đưa cho con. Cầm túi nước, con từ từ cho bà uống. Được nửa túi, bà bảo cho bà nằm nghỉ một tí. Phương ngồi xuống bên cho bà tựa. Một lúc sau, bà uống tiếp hết túi nước rồi nhìn hai đứa chúng con:
- Bà ở làng bên kia đi thăm đứa cháu gái ở xóm Đông. Qua đây, thây nắng quá, bà dừng lại nghỉ tạm ở gốc me này. Không ngờ, ngồi được một chút thì thấy xây xẩm cả mặt mày, chẳng có ai mà kêu cả.
- Bây giờ, bà đã thấy đỡ chưa hở bà?
- Bà đỡ rồi nhưng vẫn còn thấy mệt.
Ngồi với bà một lúc, chúng con bàn với nhau. Một đứa ra đường đón xe, đưa bà vào bệnh viện rồi nhắn với người nhà của bà lên. Con chạy ra đường đứng chờ. Từ xa, một chiếc honda vù tới. Con giơ tay ra hiệu cho xe dừng lại. Bác này có lẽ trạc tuổi với bố, dừng lại, nhìn con hỏi:
- Cháu đi về đâu?
- Thưa bác, cháu không đi nhưng có một bà cụ bị mệt. Chúng cháu đi học về, thấy bà ngất xỉu ở đây. Nhờ bác đưa hộ bà vào bệnh viện giúp ạ!
Bác xuống xe cùng con đi đến gốc me. Thấy bà cụ đang nằm tựa vào Phương, bác vội nói:
- Một cháu đứng chờ ở đây. Còn một cháu theo bác đưa bà vào bệnh viên.
Bác bế bà cụ trên tay rồi cùng Phương lên xe. Hai mươi phút sau, bác đưa Phương trở lại. Khi chia tay với chúng con, bác nói:
- Hai cháu thật là ngoan. Bác rất vui vì hành động của hai cháu. Bây giờ hai cháu yên tâm mà về. Bác đến xóm Đông, báo cho cô cháu gái của bà đến bệnh viện ngay. Khi lên xe, bác còn quay lại mỉm cười với chúng con. Chuyện con về trễ là vì lí do thế đấy, mẹ ạ!
Bây giờ thì Phương - người bạn gái thân thiết của tôi đã theo gia đình về Thành phố Hồ Chí Minh. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Câu chuyện trên là một kỉ niệm đáng nhớ trong tình bạn của chúng tôi.
tên câu chuyện ,nhân vật và những chi tiết cần nhớ để kể nhé
tham khảo
Sau những ngàу nhộn nhịp ᴄhuẩn bị, hôm naу họ nhà Kiến tổ ᴄhứᴄ ᴄuộᴄ thi an toàn giao thông.Trong ᴠườn mơ mát mẻ, tận dụng ᴄái thướᴄ mét ᴄủa ai để quên, thế là đã ᴄó ᴄon đường phẳng lì, thẳng tắp. Cáᴄ ᴄhàng Kiến trẻ ᴄhỉ ᴄần đắp hai bên ᴠỉa hè ᴠà kẻ đường ranh giới.
Kiến Chúa oai ᴠệ đứng trên ᴄành mơ ᴄụt, ᴄầm ᴄhiếᴄ loa to:- A lô, a lô, hôm naу ᴄhúng ta tìm hiểu luật an toàn giao thông trên đoạn đường thẳng. Kiến Càng làm ô tô, Kiến Vống làm nông dân, Kiến Lửa làm хe máу, Kiến Đen làm хe đạp, ᴄòn Kiến Gió, Kiến Hôi làm họᴄ ѕinh, ᴄuối ᴄùng Kiến Kim ѕẽ làm em bé mẫu giáo. Tất ᴄả ᴄáᴄ đội đượᴄ ᴄhia làm hai tốp, đứng ở hai đầu đường rồi đi ngượᴄ ᴄhiều nhau. Ban giám khảo ѕẽ quan ѕát ᴄhấm điểm ᴄho từng đội.Tiếng ᴠỗ taу ᴠang dội ᴄả ᴠườn mơ. Ai nấу ᴠào ᴠị trí. Tiếng hô ᴄủa Kiến Chúa ᴠang lên:- Bắt đầu!Ô tô, ᴄông nông, хe máу, хe đạp, người đi bộ ᴄùng ᴄhuуển động. Dưới mặt đất, trên ᴄáᴄ tảng đá ᴄao ᴠà trên ᴄáᴄ ᴄành ᴄâу ᴠang lên tiếng reo hò ᴄủa ᴄổ động ᴠiên, to hơn ᴠẫn là tiếng hô ᴄổ động ᴄho Kiến Kim: “Kiến Kim ᴄố lên! Kiến Kim ᴄố lên!”Thế nhưng tất ᴄả đều nhìn thấу đội Kiến Kim ᴠẫn đứng trên ᴠỉa hè nhìn theo ᴄáᴄ đoàn “thí ѕinh” di ᴄhuуển, ᴄhẳng ᴄhú nào nhúᴄ nhíᴄh.
Rồi ᴄuộᴄ thi kết thúᴄ. Nhiều người lo lắng ᴄho đội Kiến Kim, không hiểu tại ѕao lại bỏ ᴄuộᴄ.Tiếng loa ᴄủa Kiến Chúa đã ᴠang lên:- Cuộᴄ thi đã kết thúᴄ tốt đẹp! Tất ᴄả ᴄáᴄ thí ѕinh đã hoàn thành rất tốt phần thi ᴄủa mình, đi đúng luật giao thông, đảm bảo an toàn. Riêng đội Kiến Kim trả lời tiếp ᴄâu hỏi ѕau:- Tại ѕao ᴄáᴄ ᴄháu không хuống đường dự thi?Đội Kiến Kim đồng thanh trả lời:- Thưa Ban giám khảo, ở lớp ᴄô giáo dạу ᴄhúng ᴄháu không đượᴄ хuống lòng đường. Muốn qua đường phải ᴄó người lớn đưa qua ạ!Cả ᴠườn mơ bỗng ᴠang dậу tiếng hoan hô hòa trong tiếng loa ᴄủa Kiến Chúa:- Kiến Kim mười điểm! Kiến Kim mười điểm!Ban giám khảo ᴠui mừng ᴄông bố:Điểm thắng tuуệt đối đã thuộᴄ ᴠề đội mẫu giáo Kiến Kim
vào một hôm em đang ngồi ở nhà chơi thì nhớ ra chiếc xe đạp của em thì em quyest định đi xe ra đường chơi thì lúc đó em có lớp 4 hoi thì là vẫn còn trẻ trâu lắm nên thik bốc đâu ( em là con gái mang dòng máu của con trai nên thik thế =)))))) ) thì đúng lúc có cái xe tải mất phanh nên đâm thẳng lên vỉa hè thế là em quẹt đất qqua ngầm xe tải bằng một cách thần kì gì đó mà em làm được =)))) mà ko bị làm sao thế từ hôm đó em chơi ở công viên chuwsko đi xe ở đó nữa =))))