Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
ÚT Vịnh là cậu bé rất dũng cảm.Cậu đã nhường mạng sống của mình để cứu cô bé Lan ,sẵn sàng nhận cái chết thuộc về mình
hắc hẳn các bạn vẫn còn nhớ câu chuyện Nàng tiên Ốc được học ở lớp Bốn. Nàng tiên hoá thân trong vỏ của con ốc và được một bà lão nông dân mang về nuôi.
Nàng tiên Ốc mới đẹp làm sao! Dáng người thanh mảnh, bước đi mềm mại, uyển chuyển. Làn da nàng trắng mịn như tuyết. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, hiền hậu và dịu dàng. Dưới cặp mi cong vút là đôi mắt bồ câu sáng long lanh. Đôi môi hình trái tim lúc nào cũng đỏ mọng. Nàng mặc một bộ váy màu xanh nước biển, có thắt một chiếc đai màu trắng càng tăng thêm vẻ duyên dáng của nàng.
Hằng ngày, nàng từ trong vỏ ốc chui ra giúp bà lão quét dọn nhà cửa nấu cơm, nhặt cỏ vườn và cho lợn ăn. Động tác của nàng nhanh nhẹn, bước đi của nàng như lướt trên mặt đất. Những công việc nàng làm chẳng mấy chốc là xong. Cơm nàng nấu rất khéo và ngon. Đàn lợn dưới tay nàng chăm sóc lớn nhanh như thổi. Vườn rau tươi ngày càng xanh tốt.
Mỗi lần đi làm đồng về, bà lão nông dân vô cùng ngạc nhiên không biết ai đã làm việc giúp mình. Một lần bà giả vờ đi ra đồng rồi quay trở về, bà bắt gặp nàng tiên Ốc, bà sững sờ trước sắc đẹp lộng lẫy của nàng, bà vội chạy ngay ra chum nước và đập vỡ vỏ ốc đi. Thấy động, nàng tiên Ốc định chạy lại chum nước nhưng bà lão đã ôm chầm lấy nàng. Nước mắt bà ứa ra.Bà khẽ nói:"Con ơi!Con ở đây với mẹ nhé!con ở đây với mẹ con gái nhé!".Nang Tiên Ốc ôm lấy bà lão,cất tiếng thì thào:"mẹ ơi !Con chích là con gái cục cưng cuarmej đây mà"Từ đó, nàng trở thành người con hiếu thảo, ngoan ngoãn của bà cụ. Hai mẹ con sống hạnh phúc bên nhau
vậy bn có ma nào trả lời ko vậy ???
Mà đã sang nói Tiểu Thư Họ Phạm
ta có
12345678=1+2+3+4+5+6+7+8=36:hết cho 6(tổng 1 số chia hết 3 mà là số chẵn thì chia hết cho 6)
........
81234567: cho 6
=>biểu thức trên chia hết cho 6
Bạn j ơi, bạn hiểu sai ý mình rồi.
Ý mình là bạn phải tính biểu thức này cơ.
Chúc bạn may mắn lần sau.
tặng bạn bài hát này:
Thương lắm con sông
Với hàng dừa mộng xanh
Câu hứa năm xưa
Trong một chiều chơi mưa
Em nói em thương anh nhiều
Thương em anh tin rất nhiều
Nhưng đời không như giấc mơ đẹp
Em rời xa chốn đây
Một hai em muốn bước lên đô thành vì
Em đã nghe câu chuyện
Vài người trong xóm nói em sao xinh đẹp
Sao ở quê làm gì
Làm em cứ thêm những mơ mộng
Em muốn cách xa nơi này
Bỏ lại anh với tiếng yêu thương nồng say
Anh đã chạy theo đến tàn kiệt
Ngày em hành trang bước đi
Mặt hồ vẫn trĩu bóng người
Nhưng cũng muốn em ơi ở lại
Sẽ không còn những cánh diều
Những buổi chiều tung tăng với mây
Gió kêu gào em ơi xin hãy quay về
Ai cũng phải có khát vọng
Trong cuộc sống này
Phải không em
Để lại tất cả nỗi buồn ở đằng sau
Em lạnh lùng quên
Quên đi những ký ức đẹp
Quên cả luôn nơi em lớn lên
Nơi đây không thuộc về em nữa
Phải không em
Thấm thoát đã ba năm
Đi đâu mà xa xăm
Tin em về thăm quê
Ra mắt ai với mẹ cha em
Trông ngóng chờ đợi
Nhung nhớ một thời
Giờ trên tay anh tấm thiệp cưới
Ngày xưa em muốn bước lên đô thành
Vì em đã nghe câu chuyện
Vài người trong xóm nói em sao xinh đẹp
Sao ở quê làm gì
Làm em cứ thêm những mơ mộng
Em muốn cách xa nơi này
Bỏ lại anh với tiếng yêu nồng say
Anh đã chạy theo đến tàn kiệt
Ngày em hành trang bước đi
Mặt hồ vẫn trĩu bóng người
Nhưng cũng muốn em ơi ở lại
Sẽ không còn những cánh diều
Những buổi chiều tung tăng với mây
Gió kêu gào em ơi xin hãy quay về
Ai cũng phải có khát vọng
Trong cuộc sống này
Phải không em
Để lại tất cả nỗi buồn ở đằng sau
Em lạnh lùng quên
Quê đi những ký ức đẹp
Quên cả luôn nơi em lớn lên
Nơi đây không thuộc về em nữa
Phải không em
Anh đã chạy theo đến tàn kiệt
Ngày em hành trang bước đi
Mặt hồ vẫn trĩu bóng người
Nhưng cũng muốn em ơi ở lại
Sẽ không còn những cánh diều
Những buổi chiều tung tăng với mây
Gió kêu gào em ơi xin hãy quay về
Ai cũng phải có khát vọng
Trong cuộc sống này
Phải không em
Để lại tất cả nỗi buồn ở đằng sau
Em lạnh lùng quên
Quê đi những ký ức đẹp
Quên cả luôn nơi em lớn lên
Nơi đây không thuộc về em nữa
Phải không em
mik không vẽ đc