Viết đoạn văn cảm nhận về khổ thơ sau :
"Bác nằm trong lăng giấc ngủ bình yên
Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền
Vẫn biết trời xanh là mãi mãi
Mà sao nghe nhói ở trong tim!"
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Từ niềm biết ơn thành kính đã chuyển sang niềm xúc động nghẹn ngào khi tác giả nhìn thấy Bác. Hình ảnh Bác với giấc ngủ bình yên, thanh thản giữa vầng trăng sáng dịu hiền. Giữa vùng ánh sáng yên bình, trong lành đó, Người đang ngủ giấc ngủ bình yên. Ánh sáng dịu nhẹ trong lăng gợi lên sự liên tưởng tới vầng trăng thi vị trong tự nhiên, trong thơ của Bác. Những điều gần gũi, thân thương trong cuộc sống của người thủa sinh thời. Nhưng trong lòng tác giả không vì thế mà nguôi ngoai nỗi xót thương vì Người không còn nữa. “Vẫn biết trời xanh là mãi mãi/ Mà sao nghe nhói ở trong tim”, tác giả Viễn Phương thấy “nhói trong tim” nỗi đâu mất mát quá lớn, khi đất nước ngày độc lập không có Bác hiện hữu, đây là sự rung cảm chân thành của nhà thơ. “Trời xanh” là ẩn dụ cho hình ảnh của Người, tấm lòng của Người còn mãi trong trái tim của dân tộc ta.
Từ niềm biết ơn thành kính đã chuyển sang niềm xúc động nghẹn ngào khi tác giả nhìn thấy Bác. Hình ảnh Bác với giấc ngủ bình yên, thanh thản giữa vầng trăng sáng dịu hiền. Giữa vùng ánh sáng yên bình, trong lành đó, Người đang ngủ giấc ngủ bình yên. Ánh sáng dịu nhẹ trong lăng gợi lên sự liên tưởng tới vầng trăng thi vị trong tự nhiên, trong thơ của Bác. Những điều gần gũi, thân thương trong cuộc sống của người thủa sinh thời. Nhưng trong lòng tác giả không vì thế mà nguôi ngoai nỗi xót thương vì Người không còn nữa. “Vẫn biết trời xanh là mãi mãi/ Mà sao nghe nhói ở trong tim”, tác giả Viễn Phương thấy “nhói trong tim” nỗi đâu mất mát quá lớn, khi đất nước ngày độc lập không có Bác hiện hữu, đây là sự rung cảm chân thành của nhà thơ. “Trời xanh” là ẩn dụ cho hình ảnh của Người, tấm lòng của Người còn mãi trong trái tim của dân tộc ta.
Ở bài thơ “Viếng lăng Bác”, cảm xúc và suy nghĩ của nhà thơ Viễn Phương khi đứng trước lăng được diễn tả bằng những hình ảnh thật đẹp, giàu giá trị biểu cảm: “Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng – Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ ‐ Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ ‐ Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân”﴾1﴿. “Ngày ngày” vốn đã là một từ láy, lại được dùng điệp ngữ nên càng gợi nên cảm giác thời gian như kéo dài vô tận trong khổ thơ, đồng thời cũng khẳng định một chân lí vĩnh hằng – sự vĩ đại của Bác﴾2﴿. Hình ảnh “mặt trời đi qua trên lăng” là hình ảnh thực – mặt trời của thiên nhiên vũ trụ, tuần hoàn chiếu sáng đem lại sự sống cho muôn loài﴾3﴿. Còn “mặt trời trong lăng” là một ẩn dụ đầy sáng tạo, độc đáo – đó là hình ảnh của Bác Hồ﴾4﴿. Thật ra so sánh Bác Hồ với mặt trời đã được các nhà thơ sử dụng từ rất lâu: “Hồ Chí Minh – ánh thái dương tỏa sáng đời đời” ﴾ Lưu Hữu Phước﴿ hay “Người rực rỡ một mặt trời cách mạng – Mà đế quốc là loài dơi hốt hoảng – Đêm tàn bay chập choạng dưới chân Người”﴾Tố Hữu﴿﴾5﴿. Nhưng cái so sánh ngầm Bác Hồ nằm trong lăng rất đỏ trong cái nhìn chiêm ngưỡng hàng ngày của mặt trời tự nhiên﴾ biện pháp nhân hóa “thấy”﴿ là một sáng tạo độc đáo và mới mẻ của Viễn Phương﴾6﴿.Cách ví đó vừa ca ngợi sự vĩ đại, công lao trời biển của Người đối với các thế hệ con người Việt
Tham khảo dàn ý nhé:
Phân tích khổ thơ 3: Tâm trạng của nhà thơ khi đứng trong lăng Bác.
- Bác Hồ ra đi để lại muôn vàn nỗi nhớ thương trong lòng nhân dân. Giờ đây:
“ Bác nằm trong giấc ngủ bình yên”
-Với cách miêu tả chân thật về hình ảnh “Bác nằm ” và việc sử dụng biện pháp nói giảm nói tránh “giấc ngủ”, nhà thơ như muốn khẳng định rằng Bác vẫn còn sống mãi trong lòng nhân dân. Bác chỉ nằm nghỉ ngơi với một sự bình yên trong tâm hồn.
- Không gian yên tĩnh, trang nghiêm một lần nữa được tái hiện lên trong câu thơ:
“ Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền”
Nhưng dòng thơ ấy đâu chỉ dừng lại việc miêu tả không gian quanh lăng Bác mà “vầng trăng” ấy chính là hình ảnh ẩn dụ về Bác. Bác như vầng trăng sáng ngời soi rọi ánh sáng chân lí cho cả dân tộc. Nhân cách Bác lan toả như ánh sáng hiền dịu khiến cho bao người con đất Việt phải kính phục và ngưỡng vọng.
“Bác ơi tim Bác mênh mông thế
Ôm cả non sông, mọi kiếp người.” (Tố Hữu)
Bác không chỉ là “vầng trăng” mà Bác còn là cả “trời xanh”.
“Vẫn biết trời xanh là mãi mãi
Mà sao nghe nhói ở trong tim!”
-Bằng nghệ thuật ẩn dụ, Viễn Phương đã sánh Bác với những sự trường tồn, vĩnh cữu của tự nhiên, vũ trụ. Bác mãi tồn tại vĩnh hằng trong cõi lòng của con dân đất Việt. Lí trí của nhà thơ “vẫn biết” là Bác “mãi mãi” sống trong tim dân tộc nhưng trái tim của nhà thơ vẫn xúc động nghẹn ngào khi trực tiếp nhìn thấy hình ảnh thiêng liêng của Bác yên nghỉ trong lăng.
-Động từ “nhói” diễn tả sâu sắc nỗi lòng như kim châm ngàn mũi của nhà thơ khi nghĩ về việc Bác đã ra đi. Đó thật sự là sự mất mát quá lớn cho tổ quốc Việt Nam. Niềm đau của Viễn Phương cũng chính là nỗi đau của cả triệu triệu con tim Việt. Dấu chấm than cuối bài như nhấn mạnh thêm sự trào dâng xúc cảm đó