Mùa đông, bé say sưa ngắm nhìn ngọn lửa cháy trong bếp lò. Ngọn lửa mềm mại vui tươi. Ngọn lửa khi thì màu vàng rực rỡ, lúc thì lại màu xanh lét. Ngọn lửa liếm mãi, làm nước trong nồi sôi, cơm trong nồi chín, thịt trong nồi nhừ. Trên đời này, ngọn lửa thật có ích.
Mùa đông lạnh lắm. Nhưng bé ngồi trong lòng mẹ thì luôn cảm thấy ấm áp. Một hơi ấm êm ái, dịu dàng. Có lẽ, trong người mẹ có một ngọn lửa. Ngọn lửa sưởi ấm cho bé.
Mùa đông lạnh lắm. Mọi vật xung quanh đều lạnh cả. Cái cốc, cái thìa, cái dao, cái dĩa...tát cả đều lạnh. Nhưng đôi tay bé, bộ ngực của bé và đôi má hồng của bé vẫn ấp áp.Bởi trong bé có một ngọn lửa. Chả thế, mùa đông, mẹ thích hôn lên má bé.Ngọn lửa trong bé sưởi ấm cho mẹ.
Thật thú vị biết bao, khi mỗi con người là một ngọn lửa thiêngliêng soi sáng và sưởi ấm cuộc đời này.
1. Bài văn trên viết theo phương thức biểu đạt nào? Để khơi nguồn cho mạch cảm xúc tuôn trào, người viết đã dùng cách nào?
2. Người viết đã vận dụng khéo léo nghệ thuật đối lập để làm nổi bật nội dung.Hãy chỉ ra cặp hình ảnh đối lập ấy?
3. Phân tích sự mạc lạc của bài văn trên. Sau đó đặt đầu đê cho bài văn.
4. Viết một đoạn văn ngắn, phát biểu cảm nghĩ về bài văn trên.