K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Cau1: Chuyện tồi tệ nhất là phải đi học bằng xe buýt. Ý tôi muốn nói là bạn bè tôi đều có xe riêng (mặc dù có thể là xe cũ) nhưng gia đình lại không thể sắm xe riêng cho tôi. Đôi khi tôi gọi cho mẹ sau giờ học để mẹ đến đón tôi nhưng mẹ đến chậm tới mức tôi phát điên lên được. Tôi còn nhớ nhiều lần gào lên: “Mẹ làm gì mà lâu thế? Mẹ không biết con đã chờ hàng giờ rồi sao?”. Tôi không hề quan tâm mẹ...
Đọc tiếp

Cau1:

Chuyện tồi tệ nhất là phải đi học bằng xe buýt. Ý tôi muốn nói là bạn bè tôi đều có xe riêng (mặc dù có thể là xe cũ) nhưng gia đình lại không thể sắm xe riêng cho tôi. Đôi khi tôi gọi cho mẹ sau giờ học để mẹ đến đón tôi nhưng mẹ đến chậm tới mức tôi phát điên lên được. Tôi còn nhớ nhiều lần gào lên: “Mẹ làm gì mà lâu thế? Mẹ không biết con đã chờ hàng giờ rồi sao?”. Tôi không hề quan tâm mẹ nghĩ gì hay mẹ làm gì, tôi chỉ nghĩ về bản thân mình.

Một ngày kia tôi tình cờ nghe được mẹ nói chuyện với bố. Mẹ khóc và nói rằng mẹ ước gì có thể sắm được một chiếc xe riêng cho tôi và mẹ đã làm thêm cực nhọc như thế nào để kiếm tiền.

Bỗng nhiên toàn bộ thành kiến của tôi thay đổi. Tôi thấy mẹ là một người thật vĩ đại. Tôi tự hứa sẽ không cư xử không phải với mẹ như thế nữa. Tôi bắt đầu nói chuyện nhiều hơn với mẹ và chúng tôi đã tìm ra cách để tôi tìm được việc làm thêm để dành tiền mua xe. Mẹ còn chở tôi đi làm. Tôi ước gì mình đã chịu lắng nghe mẹ sớm hơn.

(Trích: 7 thói quen của người thành đạt, Stephen Covey)

a. Nhân vật “tôi” trong câu chuyện trên được tác giả đặt trong những tình huống nào? Nhân vật “tôi” đã có thái độ như thế nào trong những tình huống đó?

b. Qua câu chuyện, em có suy nghĩ gì về người mẹ của nhân vật “tôi”?

c. Câu chuyện đã cho em bài học gì trong cuộc sống?

0
Vui học   Lí do không nên mua xe đạp thay cho bò   Một người đang cố gắng thuyết phục một nông dân mua xe đạp của cửa hàng mình để tiện đi lại.   Tuy vậy, việc thuyết phục không hề dễ dàng. Người nông dân lắc đầu:   - Tôi cũng muốn có một chiếc xe đạp lắm, nhưng tôi phải dồn tiền để mua một con bò. Dù gì thì tôi cũng có thể cưỡi nó đi dạo được.   Người bán hàng mỉm cười...
Đọc tiếp

Vui học

   Lí do không nên mua xe đạp thay cho bò

   Một người đang cố gắng thuyết phục một nông dân mua xe đạp của cửa hàng mình để tiện đi lại.
   Tuy vậy, việc thuyết phục không hề dễ dàng. Người nông dân lắc đầu:
   - Tôi cũng muốn có một chiếc xe đạp lắm, nhưng tôi phải dồn tiền để mua một con bò. Dù gì thì tôi cũng có thể cưỡi nó đi dạo được.
   Người bán hàng mỉm cười đáp:
   - Tôi cho rằng đó không phải là một ý kiến hay đâu. Trông ông sẽ thật ngốc nếu cưỡi con bò đó ra đường đi dạo.
   Người nông dân nhún vai:
   - Nhưng ít ra nó cũng không ngốc bằng việc người ta thấy tôi hì hục vắt sữa một chiếc xe đạp đúng không!?!
(Truyện cười học sinh)

* Câu chuyện trên có chi tiết nào gây cười?

1
13 tháng 5 2019

Chi tiết gây cười nằm ở cuối câu chuyện: “Nhưng ít ra nó cũng không ngốc bằng việc người ta thấy tôi hì hục vắt sữa một chiếc xe đạp đúng không!?!”

Tiều sử cuộc đời  lớp 1 đến lớp 8Cuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện tôi được kết quả học tập tốt. Còn cha mẹ nhiều người đâu phải...
Đọc tiếp

Tiều sử cuộc đời  lớp 1 đến lớp 8

Cuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện tôi được kết quả học tập tốt. Còn cha mẹ nhiều người đâu phải lấy thành tích học tập tốt của con mình để làm sung sướng để vui vẻ. Chủ yếu là họ chỉ lấy thành tích của con mình ra để nở mày nở mặt, để khoe với mọi người, chứ có mấy ai suy nghĩ đến con. Riêng tui thành tích học tập từ lớp 1 đến lp 7 toàn là “ danh hiệu học sinh giỏi” đều đứng trong “ top 10 “ cả lớp. Cả 1 thời như vậy liệu bố mẹ có vui mãi. Và cho đến năm nay chỉ vì 1 cái danh hiệu “học sinh tiên tiến” thôi những điều xấu nhất như đổ hết lên đầu tôi vậy.

Nói về tiểu sử tôi. Từ nhỏ tôi đâu phải là 1 thằng được bố mẹ nuông chiều. Là con hai và chỉ được may mắn sinh ra nhờ cái chết đầy đau đớn của anh thứ tôi. Là một người may mắn tôi nghĩ chắc tôi sẽ được sung sướng vui vẻ lắm. Nhưng sự thật đâu phải vậy. Tôi càng ngày càng lớn và bước vào độ tuổi dậy thì, là 1 thằng hậu đậu nên hay bị la, không sao cả vì đó là lỗi của tôi. Nhưng sự trưởng thành của tôi hình như là một gánh nặng đè lên đôi vai của bố mẹ tôi vậy. Sa vào điện tử từ nhỏ ( không hẳn là vậy : nhà có máy tính và có anh trai lớn hơn 7 tuổi nên anh làm j với máy tính tui biết hết ) nhưng không bao giờ tôi bỏ học đi chơi net cả, việc học hành vẫn đâu vào đó. Tui vẫn lớn dần...

Nhưng năm lớp 8 một cái năm mà ôi! Mọi điều tồi tệ như đổ hết lên đầu tôi vậy. Ngay đầu năm học chỉ vì ra cổng trường mua bút  mà bị kéo vào gặp cô phụ trách đội. Mọi sự thật về chuyện mua bút tôi đều nói ra nhưng có ai tin, mọi người đều nghĩ tôi đi ăn quà và bắt tôi viết bản kiểm điểm, trong khi đó lũ bạn tôi – lũ rác rưởi ấy ăn quà đâu có bị bắt < sao người bị bắt luôn là tôi vậy cho dù tôi không làm gì sai>  Tôi nghĩ “việc gì mình phải viết” và cô gọi ngay cho gia  đình. Và điều tôi ngạc nhiên nhất là gia đình tôi < không một ai tin tôi cả cho dù biết từ nhỏ đến giờ tôi chưa lần nào ăn quà >. Gia đình ư, chỗ tôi luôn dựa dẫm ư, chỗ tôi luôn tin tưởng ư, sự việc này gây cho tôi 1 cú sộc quá lớn đến tâm lý ( ps: bạn nghĩ việc này không quan trọng ư đừng hiểu như vậy mọi việc đều đi đến 1 đích thôi )

Đến kì nghỉ tết. Mới 3 ngày thôi trong 3 ngày đó không ngày nào là tôi không bị chửi: “ mày định không học ak” , “ chắc qua tết này mày bỏ học luôn đi”, “ kiểu gì tao cũng đốt hết sách mày”. Những lời nói như vậy bạn nghĩ ai có thể chịu được, ai có thể nghe mà không có cảm giác gì. Và một nỗi buồn u ám luôn vây quanh tôi trong suốt những ngày nghỉ tết. Nhiều lúc chỉ muốn gục mặt xuống mà khóc, mong rằng giọt nước mắt kia có thể làm trôi đi những vết thương lòng, trôi đi những nỗi buồn phiền trong tôi.

Sang học kì 2 một cái mới lại nổi lên trong tôi. Tôi nghĩ ai ở tuổi này cũng vậy cả. Tôi đã yêu một người. Đây cũng không phải là chuyện gì to tát quả nhỉ, các bạn nghĩ vậy thôi nhưng 1 đống thứ sảy ra đi kèm đến với tôi. Tôi yêu cô ấy và cũng nhận lại tình cảm vì tôi không phải là quá xấu. Nhắn tin qua lại cũng không có gì lạ. Mà theo các bạn nghĩ bố mẹ bạn có quyên xâm phạm đến những bí mật riêng tư của tôi không nhỉ. Theo như giáo dục cồng dân 8 thì bố mẹ làm như vậy là trái pháp luật cho dù đó là những thứ bố mẹ mua cho tôi đi nữa vì đó đã thuộc về tôi và do tôi quyết định đúng không. Ấy thế mà mọi tin nhắn tôi nhắn với cô ấy hay những bức thư tay bố mẹ tôi đều tìm mọi cách để đọc trộm, đây là cách bố mẹ tôi làm ư? Đây là cách bố mẹ tôi giáo dục tôi ư? bố mẹ tôi nghĩ tôi là con của họ mà những điều tôi làm bố mẹ tôi đều có quyền can thiệp sao? Và bố mẹ tôi đã đọc được dù không là tất cả nhưng 1 trận đòn và  những lời chửi mắng đến với tôi dồn dập, may mà cô ấy bố mẹ tôi không biết là ai và tôi cug ko cho biết chứ không cô ấy cũng bị giống tôi rồi.

Bố mẹ tôi từng nói” những gì ở trong nhà mình không được nói cho ai biết hết, nếu nói ra có nghĩa giống như là ‘ vạch áo cho người xem lưng’ “. Haha giờ tôi nghĩ lại thật là buồn cười mọi việc tôi làm có cái gì mà mọi người xung quanh không biết, lúc nào ra đường tôi cũng phải nghe những câu như là “ người yêu mày đâu rồi”, “đem người yêu mày tao xem mặt mũi thế nào” do ai: đều là nhờ cái phúc của bố mẹ tôi cả. Các bạn nghĩ tôi có thể chịu được sao. Là bố mẹ mà không biết bảo vệ con cái ak không biết tâm lý của con cái ak. Mọi người thường nói con cái đến tuổi dậy thì là độ tuổi mà con cái cần sự quan tâm của bố mẹ nhất cần những lời khuyên bảo, cần những câu dạy dỗ. Chứ tôi không cần họ làm quá lên vậy.

Có nhiều lúc tôi nghĩ sinh ra trên đời làm gì? để bị chửi ak? để mọi người chê trách ak? để nhận được sự đối xử như vậy ak?  nhiều khi tôi mong rằng mẹ tôi không bị sẩy sẽ không có tôi và tôi chẳng phải chịu như thế này. Và đôi lúc khi sự ức chế của tôi lên đến tột cùng thì tôi nghĩ” chết đi có lẽ kiếp sau minh sẽ được sống thanh thản” nhưng có 1 sự níu kéo nào đó làm tôi không thể chết được, vì sao ư? Tôi cũng không biết nữa. Câu truyện của tôi rất dài nhưng tôi sao có thể kể hết được. Trên đây là mọi nỗi lòng của một người học sinh bước vào tuổi dậy thì và là sự thật.

Tác giả

Lương Hữu Điền

 

10
23 tháng 2 2021

vãi lìn 

Ký ức tuổi thơCuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện tôi được kết quả học tập tốt. Còn cha mẹ nhiều người đâu phải lấy thành tích học tập...
Đọc tiếp

Ký ức tuổi thơ

Cuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện tôi được kết quả học tập tốt. Còn cha mẹ nhiều người đâu phải lấy thành tích học tập tốt của con mình để làm sung sướng để vui vẻ. Chủ yếu là họ chỉ lấy thành tích của con mình ra để nở mày nở mặt, để khoe với mọi người, chứ có mấy ai suy nghĩ đến con. Riêng tui thành tích học tập từ lớp 1 đến lp 7 toàn là “ danh hiệu học sinh giỏi” đều đứng trong “ top 10 “ cả lớp. Cả 1 thời như vậy liệu bố mẹ có vui mãi. Và cho đến năm nay chỉ vì 1 cái danh hiệu “học sinh tiên tiến” thôi những điều xấu nhất như đổ hết lên đầu tôi vậy.

Nói về tiểu sử tôi. Từ nhỏ tôi đâu phải là 1 thằng được bố mẹ nuông chiều. Là con hai và chỉ được may mắn sinh ra nhờ cái chết đầy đau đớn của anh thứ tôi. Là một người may mắn tôi nghĩ chắc tôi sẽ được sung sướng vui vẻ lắm. Nhưng sự thật đâu phải vậy. Tôi càng ngày càng lớn và bước vào độ tuổi dậy thì, là 1 thằng hậu đậu nên hay bị la, không sao cả vì đó là lỗi của tôi. Nhưng sự trưởng thành của tôi hình như là một gánh nặng đè lên đôi vai của bố mẹ tôi vậy. Sa vào điện tử từ nhỏ ( không hẳn là vậy : nhà có máy tính và có anh trai lớn hơn 7 tuổi nên anh làm j với máy tính tui biết hết ) nhưng không bao giờ tôi bỏ học đi chơi net cả, việc học hành vẫn đâu vào đó. Tui vẫn lớn dần...

Nhưng năm lớp 8 một cái năm mà ôi! Mọi điều tồi tệ như đổ hết lên đầu tôi vậy. Ngay đầu năm học chỉ vì ra cổng trường mua bút  mà bị kéo vào gặp cô phụ trách đội. Mọi sự thật về chuyện mua bút tôi đều nói ra nhưng có ai tin, mọi người đều nghĩ tôi đi ăn quà và bắt tôi viết bản kiểm điểm, trong khi đó lũ bạn tôi – lũ rác rưởi ấy ăn quà đâu có bị bắt < sao người bị bắt luôn là tôi vậy cho dù tôi không làm gì sai>  Tôi nghĩ “việc gì mình phải viết” và cô gọi ngay cho gia  đình. Và điều tôi ngạc nhiên nhất là gia đình tôi < không một ai tin tôi cả cho dù biết từ nhỏ đến giờ tôi chưa lần nào ăn quà >. Gia đình ư, chỗ tôi luôn dựa dẫm ư, chỗ tôi luôn tin tưởng ư, sự việc này gây cho tôi 1 cú sộc quá lớn đến tâm lý ( ps: bạn nghĩ việc này không quan trọng ư đừng hiểu như vậy mọi việc đều đi đến 1 đích thôi )

Đến kì nghỉ tết. Mới 3 ngày thôi trong 3 ngày đó không ngày nào là tôi không bị chửi: “ mày định không học ak” , “ chắc qua tết này mày bỏ học luôn đi”, “ kiểu gì tao cũng đốt hết sách mày”. Những lời nói như vậy bạn nghĩ ai có thể chịu được, ai có thể nghe mà không có cảm giác gì. Và một nỗi buồn u ám luôn vây quanh tôi trong suốt những ngày nghỉ tết. Nhiều lúc chỉ muốn gục mặt xuống mà khóc, mong rằng giọt nước mắt kia có thể làm trôi đi những vết thương lòng, trôi đi những nỗi buồn phiền trong tôi.

Sang học kì 2 một cái mới lại nổi lên trong tôi. Tôi nghĩ ai ở tuổi này cũng vậy cả. Tôi đã yêu một người. Đây cũng không phải là chuyện gì to tát quả nhỉ, các bạn nghĩ vậy thôi nhưng 1 đống thứ sảy ra đi kèm đến với tôi. Tôi yêu cô ấy và cũng nhận lại tình cảm vì tôi không phải là quá xấu. Nhắn tin qua lại cũng không có gì lạ. Mà theo các bạn nghĩ bố mẹ bạn có quyên xâm phạm đến những bí mật riêng tư của tôi không nhỉ. Theo như giáo dục cồng dân 8 thì bố mẹ làm như vậy là trái pháp luật cho dù đó là những thứ bố mẹ mua cho tôi đi nữa vì đó đã thuộc về tôi và do tôi quyết định đúng không. Ấy thế mà mọi tin nhắn tôi nhắn với cô ấy hay những bức thư tay bố mẹ tôi đều tìm mọi cách để đọc trộm, đây là cách bố mẹ tôi làm ư? Đây là cách bố mẹ tôi giáo dục tôi ư? bố mẹ tôi nghĩ tôi là con của họ mà những điều tôi làm bố mẹ tôi đều có quyền can thiệp sao? Và bố mẹ tôi đã đọc được dù không là tất cả nhưng 1 trận đòn và  những lời chửi mắng đến với tôi dồn dập, may mà cô ấy bố mẹ tôi không biết là ai và tôi cug ko cho biết chứ không cô ấy cũng bị giống tôi rồi.

Bố mẹ tôi từng nói” những gì ở trong nhà mình không được nói cho ai biết hết, nếu nói ra có nghĩa giống như là ‘ vạch áo cho người xem lưng’ “. Haha giờ tôi nghĩ lại thật là buồn cười mọi việc tôi làm có cái gì mà mọi người xung quanh không biết, lúc nào ra đường tôi cũng phải nghe những câu như là “ người yêu mày đâu rồi”, “đem người yêu mày tao xem mặt mũi thế nào” do ai: đều là nhờ cái phúc của bố mẹ tôi cả. Các bạn nghĩ tôi có thể chịu được sao. Là bố mẹ mà không biết bảo vệ con cái ak không biết tâm lý của con cái ak. Mọi người thường nói con cái đến tuổi dậy thì là độ tuổi mà con cái cần sự quan tâm của bố mẹ nhất cần những lời khuyên bảo, cần những câu dạy dỗ. Chứ tôi không cần họ làm quá lên vậy.

Có nhiều lúc tôi nghĩ sinh ra trên đời làm gì? để bị chửi ak? để mọi người chê trách ak? để nhận được sự đối xử như vậy ak?  nhiều khi tôi mong rằng mẹ tôi không bị sẩy sẽ không có tôi và tôi chẳng phải chịu như thế này. Và đôi lúc khi sự ức chế của tôi lên đến tột cùng thì tôi nghĩ” chết đi có lẽ kiếp sau minh sẽ được sống thanh thản” nhưng có 1 sự níu kéo nào đó làm tôi không thể chết được, vì sao ư? Tôi cũng không biết nữa. Câu truyện của tôi rất dài nhưng tôi sao có thể kể hết được. Trên đây là mọi nỗi lòng của một người học sinh bước vào tuổi dậy thì và là sự thật.

Tác giả

Lương Hữu Điền

 

2
20 tháng 2 2022

hay đó mik, ủng hộ

15 tháng 8

giống tôi =))) best friend . 

[That's one thing I'm bad at, crazy, ''hahaha, nothing, nothing, nothing and nothing ''=))))]

 

[Je pensais que c'était un accident, le "passé" était toujours au-dessus de ma tête]=))) chỉ là một quá khứ=)))
                                                                Tiều sử cuộc đời  lớp 1 đến lớp 8Cuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện mình được kết quả...
Đọc tiếp

                                                                Tiều sử cuộc đời  lớp 1 đến lớp 8

Cuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện mình được kết quả học tập tốt. Còn cha mẹ nhiều người đâu phải lấy thành tích học tập tốt của con mình để làm sung sướng để vui vẻ. Chủ yếu là họ chỉ lấy thành tích của con mình ra để nở mày nở mặt, để khoe với mọi người, chứ có mấy ai suy nghĩ đến con. Riêng tui thành tích học tập từ lớp 1 đến lp 7 toàn là “ danh hiệu học sinh giỏi” đều đứng trong “ top 10 “ cả lớp. Cả 1 thời như vậy liệu bố mẹ có vui mãi. Và cho đến năm nay chỉ vì 1 cái danh hiệu “học sinh tiên tiến” thôi những điều xấu nhất như đổ hết lên đầu tôi vậy.

Nói về tiểu sử tôi. Từ nhỏ tôi đâu phải là 1 thằng được bố mẹ nuông chiều. Là con hai và chỉ được may mắn sinh ra nhờ cái chết đầy đau đớn của anh thứ tôi. Là một người may mắn vậy tôi nghĩ chắc tôi sẽ được sung sướng vui vẻ lắm. Nhưng sự thật đâu phải vậy. Tôi càng ngày càng lớn và bước vào độ tuổi dậy thì, là 1 thằng hậu đậu nên hay bị la, nhưng không sao cả vì đó là lỗi của tôi. Nhưng sự trưởng thành của tôi hình như là một gánh nặng đè lên đôi vai của bố mẹ tôi vậy. Sa vào điện tử từ nhỏ ( không hẳn là vậy : nhà có máy tính và có anh trai lớn hơn 7 tuổi nên anh làm j với máy tính tui biết hết ) nhưng không bao giờ tôi bỏ học đi chơi net cả, việc học hành vẫn đâu vào đó. Tui vẫn lớn dần...

Nhưng năm lớp 8 một cái năm mà ôi! Mọi điều tồi tệ như đổ hết lên đầu tôi vậy. Ngay đầu năm học chỉ vì ra cổng trường mua bút  mà bị kéo vào gặp cô phụ trách đội. Mọi sự thật về chuyện mua bút tôi đều nói ra nhưng có ai tin, mọi người đều nghĩ tôi đi ăn quà và bắt tôi viết bản kiểm điểm, trong khi đó lũ bạn tôi – lũ rác rưởi ấy ăn quà đâu có bị bắt < sao người bị bắt luôn là tôi vậy cho dù tôi không làm gì sai>  Tôi nghĩ “việc gì mình phải viết” và cô gọi ngay cho gia  đình. Và điều tôi ngạc nhiên nhất là gia đình tôi < không một ai tin tôi cả cho dù biết từ nhỏ đến giờ tôi chưa lần nào ăn quà >. Gia đình ư, chỗ tôi luôn dựa dẫm ư, chỗ tôi luôn tin tưởng ư, sự việc này gây cho tôi 1 cú sộc quá lớn đến tâm lý ( ps: bạn nghĩ việc này không quan trọng ư đừng hiểu như vậy mọi việc đều đi đến 1 đích thôi )

Đến kì nghỉ tết. Mới 3 ngày thôi trong 3 ngày đó không ngày nào là tôi không bị chửi: “ mày định không học ak” , “ chắc qua tết này mày bỏ học luôn đi”, “ kiểu gì tao cũng đốt hết sách mày”. Những lời nói như vậy bạn nghĩ ai có thể chịu được, ai có thể nghe mà không có cảm giác gì. Và một nỗi buồn u ám luôn vây quanh tôi trong suốt những ngày nghỉ tết. Nhiều lúc chỉ muốn gục mặt xuống mà khóc, mong rằng giọt nước mắt kia có thể làm trôi đi những vết thương lòng, trôi đi những nỗi buồn phiền trong tôi.

Sang học kì 2 một cái mới lại nổi lên trong tôi. Tôi nghĩ ai ở tuổi này cũng vậy cả. Tôi đã yêu một người. Đây cũng không phải là chuyện gì to tát quả nhỉ, các bạn nghĩ vậy thôi nhưng 1 đống thứ sảy ra đi kèm đến với tôi. Tôi yêu cô ấy và cũng nhận lại tình cảm vì tôi không phải là quá xấu. Nhắn tin qua lại cũng không có gì lạ. Mà theo các bạn nghĩ bố mẹ bạn có quyên xâm phạm đến những bí mật riêng tư của tôi không nhỉ. Theo như giáo dục cồng dân 8 thì bố mẹ làm như vậy là trái pháp luật cho dù đó là những thứ bố mẹ mua cho tôi đi nữa vì đó đã thuộc về tôi và do tôi quyết định đúng không. Ấy thế mà mọi tin nhắn tôi nhắn với cô ấy hay những bức thư tay bố mẹ tôi đều tìm mọi cách để đọc trộm, đây là cách bố mẹ tôi làm ư? Đây là cách bố mẹ tôi giáo dục tôi ư? bố mẹ tôi nghĩ tôi là con của họ mà những điều tôi làm bố mẹ tôi đều có quyền can thiệp sao? Và bố mẹ tôi đã đọc được dù không là tất cả nhưng 1 trận đòn và  những lời chửi mắng đến với tôi dồn dập, may mà cô ấy bố mẹ tôi không biết là ai và tôi cug ko cho biết chứ không cô ấy cũng bị giống tôi rồi.

Bố mẹ tôi từng nói” những gì ở trong nhà mình không được nói cho ai biết hết, nếu nói ra có nghĩa giống như là ‘ vạch áo cho người xem lưng’ “. Haha giờ tôi nghĩ lại thật là buồn cười mọi việc tôi làm có cái gì mà mọi người xung quanh không biết, lúc nào ra đường tôi cũng phải nghe những câu như là “ người yêu mày đâu rồi”, “đem người yêu mày tao xem mặt mũi thế nào”. Các bạn nghĩ tôi có thể chịu được sao. Là bố mẹ mà không biết bảo vệ con cái ak không biết tâm lý của con cái ak. Mọi người thường nói con cái đến tuổi dậy thì là độ tuổi mà con cái cần sự quan tâm của bố mẹ nhất cần những lời khuyên bảo, cần những câu dạy dỗ. Chứ tôi không cần họ làm quá lên vậy.

Có nhiều lúc sinh ra trên đời làm gì? để bị chửi ak? để mọi người chê trách ak? để nhận được sự đối sử như vậy ak?  nhiều khi tôi mong rằng mẹ tôi không bị sẩy sẽ không có tôi và tôi chẳng phải chịu như thế này. Và đôi lúc khi sự ức chế của tôi lên đến tột cùng thì tôi nghĩ” chết đi có lẽ kiếp sau minh sẽ được sống thanh thản” nhưng có 1 sự níu kéo nào đó làm tôi không thể chết được, vì sao ư? Tôi cũng không biết nữa. Câu truyện của tôi rất dài nhưng tôi sao có thể kể hết được. Trên đây là mọi nỗi lòng của một người học sinh bước vào tuổi dậy thì và là sự thật.

Tác giả

Lương Hữu Điền

2

anh viết văn hay ghê

8 tháng 5 2021

bố mẹ mà ra ngoài nói kiểu thế chả khác gì thể hiện mình ko biết dạy con í :))

mặt dày lên mà sống ng ae ơi, tức quá thì cho chúng nó vài búa thôi, ai rồi cũng có giới hạn.

chúc ông luôn mạnh mẽ, cần tâm sự tìm toy cx đc ak :))

11 tháng 2 2016

Đáp số là 9 tuổi, 2 tuổi và 2 tuổi. Giải thích :
36 = 1.2.18 tổng là 21
36 = 1.4.9 tổng là 14
36 = 1.3.12 tổng là 16
36 = 1.6.6 tổng là 13
36 = 2.2.9 tổng là 13
36 = 2.3.6 tổng là 11
36 = 3.3.4 tổng là 10
Như vậy nếu người đó biết số xe mà chưa trả lời được thì chỉ có khả năng số xe là 13 vì có tới 2 kết quả
Và với điều kiện thêm là tuổi của 2 đứa sinh đôi nhỏ hơn thì đáp án phải là 2.2.9
9 tuổi ; 2 tuổi và 2 tuổi 

11 tháng 2 2016

cậu này dễ mà bạn

bài này được ko ta ? ​Chúng ta hãy dâng hiến lên những cành hồng đỏ thắm cho những ai còn mẹ và... những ai đã mất mẹ bằng 1 hoa hồng trắng....​​​Tuổi thơ tôi được sung sướng hơn rất nhiều người, vì tôi được rất nhiều người thân nuông chiều. Với tôi, tôi là 1 đứa bé độc nhất của dòng họ bên Nội, thế nên ai cũng cưng tôi và cho tôi những điều hạnh phúc nhất....Tôi...
Đọc tiếp

bài này được ko ta ?

 [​IMG]Chúng ta hãy dâng hiến lên những cành hồng đỏ thắm cho những ai còn mẹ và... những ai đã mất mẹ bằng 1 hoa hồng trắng....​​​Tuổi thơ tôi được sung sướng hơn rất nhiều người, vì tôi được rất nhiều người thân nuông chiều. Với tôi, tôi là 1 đứa bé độc nhất của dòng họ bên Nội, thế nên ai cũng cưng tôi và cho tôi những điều hạnh phúc nhất....Tôi hạnh phúc hơn chị 2, vì khi tôi được sinh ra là khi gia đình tôi khá giả, có dư có để..(Có thể sẽ thấy mâu thuẫn tại sao tôi bảo tôi là đứa con độc nhất bên Nội mà tôi lại có chị 2 )... Mẹ chăm nom tôi, thuê cả người trông tôi... khi chập chững thì tôi được đưa vào trường mầm non cũng có tiếng ở Cần Thơ. Được ăn học được nuông chiều... tôi cảm thấy hạnh phúc hơn hẵn tất cả ai....​​Thời gian cứ trôi mãi, gia đình tôi không còn được như trước vì Mẹ làm ăn thua lỗ, nhưng không bao giờ Mẹ để tôi thiếu thốn bất cứ điều gì...Chỉ cần tôi nói : " MẸ ƠI, CON THÍCH CÁI ĐÓ ".... chỉ trong vòng 1 ngày 2... tôi đã có... Quần áo tôi mặc cũng do mẹ đi mua, mặc dù khi mua ko có tôi theo... thế nhưng khi về tôi lại bận rất vừa.... Những lần tôi bệnh đến mức phải nhập viện thì cũng chỉ có Mẹ bên cạnh tôi, ánh mắt Mẹ buồn...thế mà tôi lại nhõng nhẽo thêm để Mẹ phải mệt vì tôi....​​Thấm thoát tuổi thơ cũng trải qua, tôi thành 1 cô thiếu nữ tuổi 16 trăng tròn.... lại như 1 con chim bước vào lồng.... Bước vào cấp 3.... Mẹ đi may cho tôi những bộ áo dài lộng lẫy nhất, Mẹ chăm chỉ tôi từng tý.... Vốn từ nhỏ đến lớn tôi chỉ lòng vòng cái xóm bé nhỏ, tôi ít khi đi đâu chơi nên khi vào học Phan Ngọc Hiển tôi chẳng biết trường nằm ở đâu...Thế là nhập học, Mẹ phải thuê người đưa tôi đi học và rước tôi về... nhiều khi tan học không thấy người ta đến.. .thì... tôi lại đứng khóc như 1 đứa trẻ con... trong khi đó tôi đã 16t đời....Có lẽ tôi đã quen trong vòng tay mẹ hiền....​​Mẹ cho tôi học nhiều thứ, vừa học phổ thông, vừa học anh văn, học đàn, học thêm toán, lý..... và cả vi tính.... Việc học nhiều áp lực nên tôi thường hay ngất đi khi đang trong giờ học... Sức khỏe yếu và thêm 1 chuyện riêng của tôi và năm đó tôi đã nghĩ học... Vì 1 chuyện riêng mà tôi rất giận mẹ, giận ko nói chuyện với mẹ cả tháng.... Tôi biết yêu rồi đấy, tôi yêu 1 người lớn hơn tôi 12t, Mẹ biết và đã nói rất nhiều và cấm không cho tôi qua lại với anh ta.. .tôi lại giận Mẹ.... thế nhưng... Mẹ nói đúng thế... Được 2 tháng thì người ta đi cưới người khác. Lúc đó tôi lại nép vào Mẹ, Mẹ ơi con xin lỗi, con sai rồi....​​Lầm lỡ lại tiếp nối lỡ lầm, tôi yêu người thứ 2... Anh ta hơn tôi 6t.... Ban đầu Mẹ cũng thích anh ấy nhưng sau này thì không nữa vì Mẹ cho rằng tính anh ta rất ích kĩ, đàn ông ích kĩ thì không thể sống được... Tôi cãi lời Mẹ đó, tôi bỏ mẹ về nhà người ta sống.... lâu lâu tôi và anh ta cũng về nhà thăm Cha Mẹ.... Tôi biết Mẹ giận lắm nhưng Mẹ vẫn tỏ thái độ tốt vs anh ta, và tôi biết Mẹ làm vậy cũng chỉ vì muốn anh ta sẽ không tệ bạc vs tôi...​​Có lần vì anh ta tôi cãi 1 trận vs Mẹ, Mẹ ngồi và khóc.... tôi đau lắm nhưng vs bản tính bướng bỉnh của tôi, tôi ko thể lại ôm mẹ và nói tiếng xin lỗi...."Ngày xưa nó là đứa con khó nuôi nhất, mang thai nó đến khi đau bụng sinh, vào nhà thương mà đau bụng suốt nữa tháng mà nó chưa chịu chui ra.... Đến khi sinh nó xong thì nó khóc tối ngày sáng đêm, đêm Ba nó ngủ, nó khóc phải ẫm nó ra bờ sông dỗ....bây giờ nó lớn rồi vậy đó ..."Mẹ.. .con khóc trong lòng khi nghe Mẹ nói đó Mẹ, thế nhưng bản tính ko chịu khuất phục con vẫn ko thể nói tiếng xin lỗi mẹ... con ngỗ nghịch quá Mẹ ạ..!​​Thế rồi bây giờ khi chia tay người ta, và thế rồi tôi lại trở về bên Mẹ.... Mẹ vẫn lo lắng cho tôi như ngày nào, mặc dù nhiều chuyện tôi ko thích ở Mẹ, nhưng Mẹ, dù Mẹ ra sao và thế nào, Mẹ vẫn là Mẹ của con...CON YÊU MẸ....​​HÃY THA THỨ CHO CON NHỮNG THÁNG NGÀY LẦM LỠ, NHỮNG LẦN TRÁCH MÓC MẸ, HỜN GIẬN MẸ MÀ KO SUY NGHĨ ĐẾN CẢM NHẬN CỦA MẸ....CON XIN LỖI....​​Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ.Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha.Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ.Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha.Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn.Mang cả tấm thân Cha che chở đời con.Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc.Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không ?
19
15 tháng 5 2016

hay quá

 

15 tháng 5 2016

 cko mk hỏi bài này pn sưu tầm hay pn tự lm z?

Câu chuyện của tôi về một quá khứ vô hình băng giá....: Là một tiểu thư danh giá từ nhỏ tôi đã phải học đủ loại phép tắc và nghi thức truyền thống. Mọi người nhìn vào tôi bằng cái ánh mắt khinh bỉ đó cái ánh mắt khó ưa. Trong lớp học ai cũng không muốn làm bạn với tôi họ xa lánh tôi coi như không có sự hiện diện của tôi ở đây.Đến cả gia đình cũng vậy, cha mẹ(mẹ kế) tôi...
Đọc tiếp

Câu chuyện của tôi về một quá khứ vô hình băng giá....:

 Là một tiểu thư danh giá từ nhỏ tôi đã phải học đủ loại phép tắc và nghi thức truyền thống. 
Mọi người nhìn vào tôi bằng cái ánh mắt khinh bỉ đó cái ánh mắt khó ưa. Trong lớp học ai cũng không muốn làm bạn với tôi họ xa lánh tôi coi như không có sự hiện diện của tôi ở đây.
Đến cả gia đình cũng vậy, cha mẹ(mẹ kế) tôi chỉ dành tình yêu thương đặc biệt của mình cho người chị gái song sinh của tôi, đôi lúc tôi lại thấy ghen tị và lại có suy nghĩ vớ vẩn trong đầu: Tại sao người đó không phải là mình! 
Mỗi lần nhìn thấy họ tươi cười vui vẻ bên nhau tôi lại muốn bật khóc nhưng tôi lại luôn phải nén những kí ức đau thương đó chôn vùi thật sâu vào tim! 
Tôi bù đầu vào để học nghĩ thầm: Có khi học giỏi được điểm cao thì cha mẹ sẽ yêu thương mình hơn.
Nhưng nó chẳng có ích gì vẫn như trước đây không có gì thay đổi dù chỉ là một chút. Nỗi thất vọng tràn ngập vào trí óc tôi dường như nó muốn tôi như vậy!!!
Trong căn phòng trống đó tôi nghĩ ngợi: chỉ có một mình, đơn độc không có ai làm bạn cùng với trái tim băng giá của mình chỉ có vậy thôi chẳng có gì hơn.
Từng ngày qua tôi chỉ có sách làm bạn, chỉ có nó mới làm tôi thấy thoải mái và thư giãn được. Nhiều lúc trong căn phòng đó cảm xúc thật của tôi lại chào dâng đôi mắt nhòa đi những giọt lệ rơi xuống làm ướt cả trang sách.
Không có một tuổi thơ như bao đứa trẻ khác được vui chơi được cha mẹ dỗ dành còn tôi thì chỉ biết học, học và học. Tôi dần mất đi những cảm xúc vốn có của những đứa trẻ vui tươi ngây thơ hồn nhiên thay vào đó là cái tính lạnh lùng khó chịu. 
Nếu như tình yêu trên đời có thật thì sao tôi lại không được ba mẹ yêu thương chăm sóc cái thứ tình yêu đó chỉ là phù du mà có cũng là giả dối.
Tưởng chừng trên thế giới này không có một ai công nhận sự hiện diện của tôi nhưng chính người chị gái lại rất quan tâm tới tôi không coi tôi như người vô hình! 
Có một người bạn đầu tiên coi tôi như con người. Nhưng trong tim tôi vẫn còn những vết cứa xót xa không có gì có thể chữa lành được!! Tôi không thể nở được một nụ cười với chính người đã phản bội mẹ mình.
Cho dù năm tháng có qua đi mọi người vẫn chỉ nhìn tôi bằng một ánh mắt thương hại. Cho đến cái ngày tôi sang nước ngoài du học vẫn thế vẫn chỉ có một mình không có gì ngoài sự cô độc. Tôi dần dần cùng quen chìm đắm vào thế giới cô độc này rồi. Thế giới có đẹp đến đâu đi chăng nữa mà không có tình yêu thì cũng chỉ là thứ bỏ đi!!!
Tôi quên đi những người xung quanh nói đúng hơn là không thèm quan tâm tới họ mà chỉ say sưa ngồi đọc những cuốn sách cùng sự tĩnh lặng của nơi đây đó là sở thích kì quái của tôi. 

Nhớ đến tuổi thơ là nhớ đến những kí ức đau khổ đó. Sao có thể quên được khoảng thời gian đau khổ nhất mà mình đã từng phải trải qua. 
Chỉ vì tại tôi được sinh ra trên đời nên mới phải chịu khổ cực vậy sao. Có khi tôi không được sinh ra trên đời thì có lẽ ba mẹ(mẹ kế) tôi đã rất vui mừng. Trong đầu tôi chỉ có một vòng quanh quẩn: Tại sao mình lại sinh ra trong cái thân xác này một thân xác không được dành tình yêu thương phải chịu cô đơn lạnh lẽo! Tôi cứ nghĩ thế cho đến khi gặp được một người giúp tôi tìm được cánh cửa ánh sáng dẫn tôi ra khỏi ngục tối. 
Người bạn thơ ấu của tôi!
Khi tôi mới 6 tuổi vẫn chỉ là đứa trẻ phải nhờ đến sự chăm sóc và tình yêu thương của ba mẹ(mẹ ruột) nhưng ngay lúc đó tai nạn thảm khốc xảy ra cướp mất đi người tôi yêu quý cũng là người yêu quý tôi nhất.
Dường như cha tôi không quan tâm chỉ tổ chức một tang lễ nhỏ để tiễn mẹ tôi lên thiên đường yên nghỉ. 
Nhưng tang lễ vừa diễn ra xong ba tôi dẫn một người phụ nữ về nhà rồi tuyên bố từ nay sẽ là người mẹ mới của hai chị em tôi, tôi ngạc nhiên tới nỗi không nói nên lời nhưng chị tôi hình như rất vui trên môi nở một nụ cười. Có vẻ cái chết của mẹ tôi đã được định sẵn. Ẩn sau vẻ bề ngoài của người đàn bà luôn tươi cười đó là sự độc ác tàn bạo đầy mưu mô xảo quyệt. Từ cú sốc này đến cú sốc khác hỏi một đứa trẻ như tôi sao chịu nổi. Có lần tôi đã bị đánh chỉ vì một câu hỏi: 
- Tại sao chị gái của con lại được dành tình yêu thương nhiều hơn con vậy?
(Bốp)
- Trẻ con không được nói những từ như vậy nếu không muốn bị đánh lần nữa!
Lần đầu tiên tôi bị tát bởi chính bàn tay của ba tôi. 
Từ lần đó gần như tôi không cười nữa, bạn bè bỏ rơi tôi lẻ loi một mình nhưng duy nhất một người luôn bên tôi an ủi tôi. Tôi nhớ từng đặc điểm của cậu nhưng nhớ nhất vẫn là đôi mắt màu xanh trắng và mái tóc màu nâu nhạt. Cậu giúp đỡ tôi khi gặp khó khăn và chia sẻ với tôi cả chuyện vui lẫn buồn. Bên ngoài nhìn cậu có vẻ lạnh lùng và khó gần nhưng bên trong lại rất ấm áp. 
Ngày nào hai đứa cũng trò chuyện cung nhau dưới gốc cây bàng vào những giờ ra chơi. Dần dần cũng trở thành bạn thân với nhau.
Nhưng cái ngày định mệnh đó lại lặp lại một lần nữa. Tôi phải sang mỹ du học khi đang 6 tuổi nghĩ đến lúc chia tay cậu bé đó tôi lại muốn khóc òa.
Ngày đó cũng đã đến ngày tôi phải chia tay nơi này nơi mà chôn giấu biết bao kỉ niệm đẹp. Tôi đứng trước xe ngó ngang ngó dọc để chờ người đó người bạn tri kỉ của tôi. Chợt có một tiếng nói: 
- Đã đến lúc phải đi rồi thưa tiểu thư! Mời tiểu thư lên xe!
- Chờ tôi thêm một tí nữa
- Tôi có chuyện phải làm 
- Nhưng nếu tiểu thư không đi ngay bây giờ sẽ lỡ chuyến bay mất.
- Được rồi!
- Đợi đã - một giọng nói vang lên
Tôi đứng hình khi nhìn thấy người đó
Tôi chạy đến và ôm thật chặt người con trai đó và cũng không ngăn được hai dòng nước mắt chảy dài.
- Tiểu thư chúng ta phải đi ngay
- Tôi biết rồi
Tôi tháo chiếc vòng ở cổ có hình giọt nước đưa cho cậu ấy và bảo:
- Cậu hãy giữ lấy nó và hãy luôn nhớ tới mình.
- Ừ tớ biết rồi, cậu đi phải sớm về nhé.
- Ừm.
Nói mà nước mắt lăn dài trên má hai đứa.
- Tạm biệt!
Tôi ngồi lên xe và phóng đi mất.
Cậu bé nhìn theo cho đến khi chiếc xe đi mất. 
Tôi khóc òa trong vô thức 
Giường như nước mắt đau khổ đó đã để lại một vết thương lớn trong lòng tôi!.

--Đôi điều về câu chuyện, nhưng sao kí ức trong lòng tôi vẫn mãi dâng trào lên về tuổi thơ bất hạnh ấy.... Tôi nghĩ, nếu như sự hiện diện của mình không xem là tồn tại vậy thì sống trên cuộc đời này nữa làm gì.... Nhưng chắc chắn là tôi phải sống tiếp! Sống để không phụ lòng mẹ vì tôi luôn tin rằng mẹ ở chốn thiên đàng vẫn luôn âm thầm giúp đỡ tôi...

 

49
5 tháng 12 2017

Đọc những dòng đầu bài văn của bạn, tôi cảm thấy có chút hình ảnh của mình, vì tôi cũng đã từng có kí ức như thế. Tuy ko cảm động và đầy sự thương hại như câu chuyện của bạn nhưng nó cũng buồn. Cảm động quá!

3 tháng 12 2017

Hay quá bạn ơi ! Bạn thi viết văn thì chắc được giải Nhất đấy !

chả biết từ lúc nào cuộc sống của tôi bỗng tràn ngập nước mắt , tôi sinh gia trong gia đình không được khá giả , nhưng có thể nói tôi không phải làm những công việc nặng nhọc , có thể lí do là vì họ hàng anh em tôi đều học giỏi , đều đỗ vào các trường lớn có tiếng tăm , sự nghiệp phát triển , mà bố mẹ lúc nào cũng ép tôi phải học , học , học cho bằng họ , ngay từ khi 2 , 3...
Đọc tiếp

chả biết từ lúc nào cuộc sống của tôi bỗng tràn ngập nước mắt , tôi sinh gia trong gia đình không được khá giả , nhưng có thể nói tôi không phải làm những công việc nặng nhọc , có thể lí do là vì họ hàng anh em tôi đều học giỏi , đều đỗ vào các trường lớn có tiếng tăm , sự nghiệp phát triển , mà bố mẹ lúc nào cũng ép tôi phải học , học , học cho bằng họ , ngay từ khi 2 , 3 tuổi , bố mẹ đã gửi tôi ở với ông bà để đi làm , ừ thì biết rằng đi để kiếm tiền nuôi tôi , nuôi gia đình nhưng họ cũng ít khi về thăm con , hay hỏi thăm này nọ tôi vẫn chấp nhận , bình thường , ừ có sao đâu .... tôi ổn mà , đến khi 5 tuổi  thì họ về sống cùng với tôi , những ngày tháng đầu tôi hạnh phúc , hạnh phúc lắm , nhưng càng dần về sau tôi lại cảm thấy .... cảm thấy ức nghẹn  hằng ngày họ bắt tôi học , học , từ 5 tuổi tôi đã phải tính các phét tính có 4 chứ số , đọc thuộc hết các bảng nhân bảng chia , làm những bài tập của học sinh lớp 3 lớp 4 lúc ấy , tôi thèm lắm cái cảm giác được chơi cùng bạn bè , có những lần nhìn qua khe cửa thấy lũ bạn rủ nhau chơi nhảy dây này nọ , mà tôi chảy nước mắt , ở độ tuổi này đáng nhẽ tôi phải được vui chơi là chính nhưng không học học là quan trọng nhất ,  tôi lúc nào cũng nghe lời bố mẹ , cố gắng học thật tốt nghe lời , năm nào cũng được giấy khen học giỏi thi này thi nọ, nhưng cho đến năm tối lên cấp 2 tôi đã bắt đầu Yêu , chả biết vì lí do gì mà tôi lại yêu sớm  thế , bắt đầu có cảm giác thích một ai đó , nhưng hồi ấy chỉ thích đơn phương và không nói cho ai biết , rồi dần dần tôi sao nhãng học hành , kết quả tụt thấp bài kiểm tra bắt đầu xuất hiện những con 5 ,6 thậm chí là 2  tôi giấu bố mẹ những bài kiểm tra ấy và rồi cũng bị phát hiện , họ la mắng quát tháo thậm chí đánh , tát tôi '' tao không có đứa con như mày '' '' mày nhìn con *** xem , nó lúc nào cũng đứng nhất lớp , còn mày thì ? '' '' mày chỉ mỗi việc ăn với học mà cũng không xong , mày nghỉ mẹ mày đi '' '' học nốt lớp 9 tao cho mày đi làm '' những lần đầu tiên nghe những lời chửi bới xúc phạm ấy , tôi suy sụp , nhưng ai biết được , ngày nào họ cũng lặp lại những câu nói đó thường xuyên , thậm chí còn thậm tệ hơn nhiều ,lên lớp 7 , tôi đã tìm ra thứ giúp tôi giảm stress là Face , tôi dùng Face để kết bạn , nch với bạn bè , hay là crush , tôi cảm thấy họ còn yêu thương quan tâm hơn chính bố mẹ mình rồi họ cũng cấm tôi chơi facebook   bắt tập trung vào học hành , nhưng tôi vẫn dùng trộm , lên lớp 8 tôi bắt đầu biết tán tỉnh , thả thính , rồi dần dần đánh nhau , cúp học , chia bè kéo phái trở thành một đứa học sinh hư hỏng , tôi của lúc này là người mà lúc nhỏ tôi cực ghét nhà trường biết , bố mẹ biết , họ lại càng xúc phạm tôi thậm tệ hơn , '' mày cút khỏi nhà , mày không phải ở cái nhà này nữa , tao mà biết mày khốn nạn như thế này tao đã đéo thèm đẻ mày ra rồi , sao mày không chết luôn đi cho xong , tao thà không có con còn hơn có loại người như mày , họ bắt đầu lôi tôi ra so sánh , hết với còn nhà người ta , thậm chí là một con chó , con bò họ chỉ xúc phạm đánh đập , họ nói thôi thay đổi làm họ thất vọng mà chả bao giờ hỏi lại vì sao tôi đổi thay ? ......... rồi đến bây giờ thì tôi cũng chẳng có gì làm động lực phấn đấu chán nản , nhiều lúc có suy nghĩ tiêu cực , dần dần trở nên ít nói , ít cười , mỗi khi gặp bàn bè họ cứ tưởng tôi hạnh phúc , nhưng không .......... tôi không Hạnh Phúc

dù đăng lên đây là không đúng nhưng tôi cảm thấy thoải mái , có khóa nick cũng được

4
15 tháng 3 2021

những cái loại cha mẹ không chấp nhận được 

vui lên đi cứ nghĩ cái gì vui vẻ là nỗi buồn sẽ tan ngay ấy mà 

3 tháng 11 2021

quắbacaw

Một lần, hai mẹ con tôi đang dắt chiếc xe đạp đi dạo thì trời đổ mưa to. Trên chiếc xe đạp của tôi may mắn lắm vì trong rổ xe có chiếc áo mưa vải dù. Hai mẹ con tôi nói qua nói lại  ‘ Mẹ mặc đi ’ và  ‘ Con mặc đi ’ cuối cùng là tôi mặc và mẹ phải chịu mưa vì ở  đó không có chổ nào để đụt mưa cả.Tối hôm ấy, mẹ lên cơn sốt cao, bố và tôi mời bác sĩ đến nhà khám, bác...
Đọc tiếp

Một lần, hai mẹ con tôi đang dắt chiếc xe đạp đi dạo thì trời đổ mưa to. Trên chiếc xe đạp của tôi may mắn lắm vì trong rổ xe có chiếc áo mưa vải dù. Hai mẹ con tôi nói qua nói lại  ‘ Mẹ mặc đi ’ và  ‘ Con mặc đi ’ cuối cùng là tôi mặc và mẹ phải chịu mưa vì ở  đó không có chổ nào để đụt mưa cả.Tối hôm ấy, mẹ lên cơn sốt cao, bố và tôi mời bác sĩ đến nhà khám, bác sĩ bảo: Chị ấy sốt rất cao, tôi sẽ kê thuốc. Trên giường nhìn mẹ mệt, tôi buồn lắm. Lúc bác sĩ kê ống thủy mẹ sốt tận 39 độ, tôi tự ân hận vì mình mà mẹ như vậy. Tôi ùa vào phòng rồi bật khóc.Một lát sau, khi mẹ đã ngủ, bố vào phòng tôi.Thấy tôi khóc, bố an ủi: ‘ Mẹ sẽ khỏi bệnh thôi, con ạ! ’.Rồi tôi nín dần, nhưng lòng tôi vẫn tự dằn vặt bản thân mình vì đã làm mẹ đau ốm. Yêu Mẹ!

4
15 tháng 5 2018

I.Nội quy tham gia " Giúp tôi giải toán "

1.Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn,chỉ đưa các bài mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn.

2.Không trả lời linh tinh,không phù hợp với nội dung câu hỏi lên diễn đàn.

3.Không " Đúng " vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp,có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

16 tháng 5 2018

cái này là mình làm văn tả lúc mẹ ốm mà

MIK VT LẠI TRUYỆN NHAĐÂY LÀ SỰ THẬT VỀ CUỘC SỐNG CỦA MIKtôi quen với 1 cô bn trên face . tôi coi cô ý như một ng bn thân và cn hơn cả bn thân tôi nghĩ cô ý là 1 ng cj gái của tôi. Khi cô ấy nhận ra mik bị ng bn thân lừa gạt chỉ muốn hơn thua với cô ấy thì cô ấy đã rất buồn cô ấy chia sẻ với tôi và tôi đã nói muốn cô ấy lm ny của mik . Đó chỉ là việc mà tôi an ủi cô ấy thôi. Cô ấy...
Đọc tiếp

MIK VT LẠI TRUYỆN NHA

ĐÂY LÀ SỰ THẬT VỀ CUỘC SỐNG CỦA MIK

tôi quen với 1 cô bn trên face . tôi coi cô ý như một ng bn thân và cn hơn cả bn thân tôi nghĩ cô ý là 1 ng cj gái của tôi. Khi cô ấy nhận ra mik bị ng bn thân lừa gạt chỉ muốn hơn thua với cô ấy thì cô ấy đã rất buồn cô ấy chia sẻ với tôi và tôi đã nói muốn cô ấy lm ny của mik . Đó chỉ là việc mà tôi an ủi cô ấy thôi. Cô ấy đã chấp nhận lúc đó tôi rất vui. Tôi đã coi đó là một mối quan hệ thực sự . Tôi đã nói cho cô ấy biết tất cả mọi thứ của tôi. Cô ấy nói cuộc sống của tôi và cô ấy rất giống nhau đều bị bn bè lợi dụng . Rồi 1 ngày tôi chửi anh của cô ấy. Lúc đó tôi mới biết cô ấy k xem tôi là gì cả. cô ấy nói rằng co ấy chẳng xem tôi là j cả cô ấy chỉ cần anh trai của cô ấy thôi.Lúc đó tôi đã rất buồn vì tôi đã từng xem cô ấy là tất cả . Chúng tôi đã chia tay . Và từ lúc đó chúng tôi k nhắn tin cho nhau nx. Tôi nghĩ rằng mik có thể quên đc cô ấy nhưng k tôi  k quên đc cô ấy. Tôi đã thấy hối hận. Tôi thật đáng buồn cười chính tôi đã nói lời chia tay mà giờ đây lại hối hận. Cuộc sống và tương lai của tôi luôn có hình bóng của cô ấy. Tôi đã quyết tâm học hành để mai sau tìm cô ấy để cho cô ấy phải hối hận vì đã k xem tôi là cái gì.

BH LÀ TRUYỆN

7 NĂM SAU

Nhờ vào gia đình có điều kiện tôi đã có thể vượt lớp. giờ đây tôi đã học xong đại học. Tôi đi tìm cô ấy. Nơi cô ấy sống rất đẹp làm cho tôi nghĩ cô ấy sống rất thoải mái. Trên đường đến nhà cô ấy tôi đã dâm phải 1 ng con trai (tôi đi bằng xe mui trần nhìn anh ta rất quen nhưng tôi k nhớ là ai. Tôi k hề xin lỗi anh ta mặc dù tôi là ng đâm anh ta vì tuef lúc chia tay tôi đã lạnh lùng ít nói vì tôi nghĩ mọi ng cx k xem trọng tôi giống như cô ấy nên tôi nghĩ đó chỉ là lời thừa. Tôi bị anh ta mắng nhưng tôi vẫn k quay lại nhìn anh ta một lần . Anh ta chạy đến nắm tay tôi làm tôi quay lại. Lực tay anh ta rất mạnh làm tay tôi rất đau. Anh ta bắt tôi xin lỗi nhưng tôi vân nặng im nhìn vào tay tôi đang bị anh ta siết lại. Nó rất đau  từ lúc chia tay tới giờ đây là ng đầu tiên làm tôi đau vì sau khi chia tay tôi đã đi học võ tôi . Bỗng điện thoại của anh ta reo có vẻ là anh ta có việc quan trọng cần đi gấp. Anh ta buông tay tôi ra và chạy đi. Tôi quay vào xe và đi đến nhà cô ấy.Nhà cô ấy rất giản dị k xa hoa có 1 giàn hoa giấy là gây sự chú ý đối với tôi. Tôi bước vào nhà ,tôi gặp 2 ng trông có vr lớn tuổi chắc là bố mẹ của cô ấy. Tôi lại chòa 2 bác và giới thiệu là bn của cô ấy từ xa tới. Ba mẹ của cô ấy rất vui vẻ chào đón tôi. Bỗng có tiếng xe mẹ của cô ấy bảo chắc là anh của cô ấy về  ng mà tôi chửi 7 năm trước. Anh của cô ấy bước vào tôi thật sự k thể ngờ đó là ng sáng nay bị tôi đâm. Thế giới này thật là tròn

6
23 tháng 1 2018

Ních fb bạn là gì

23 tháng 1 2018

bn oi sao dai the , nhung ma chan that day,k nha