"Võng mắc chông chênh đường xe chạy
Lại đi lại đi trời xanh thêm"
Cảm nhận của em về đoạn thơ trên theo lối diễn dịch từ 6 đến 8 câu (Sử dụng lời dẫn trực tiếp và câu cảm thán)-gạch chân và chỉ ra
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Tham khảo:
Chỉ với hai câu thơ, nhà thơ Phạm Tiến Duật đa cho ta hiểu được vẻ đẹp của người lái xa Trường Sơn thời kỳ chống Mỹ cứu nước. Hình ảnh "võng mắc chông chênh" cho người đọc thấy được điều kiện khó khăn mà những người lính phải trải qua trên đường lái xe. Đó là những giấc ngủ ngắn tạm bợ trên đường rừng mà họ mắc võng nằm nghỉ. Bên cạnh đó, từ láy "chông chênh" cũng là một từ gợi hình đặc sắc. Trong bài thơ "Tức cảnh Pác Bó", ta cũng đã từng bắt gặp từ chông chênh được Bác sử dụng. Ở trong hai câu thơ này cũng vậy, từ láy chông chênh còn để gợi ra con đường giải phóng cứu nước còn ngập tràn những gian truân phía trước. Về câu thơ thứ hai: "Lại đi, lại đi" (dẫn trực tiếp) , người đọc có thể cảm tưởng đó như một lời cổ vũ mà người lính tự dành cho mình. Chao ôi! (thán từ) Mặc dù biết bao nguy hiểm chông gai, những người lính vẫn luôn tiến lên bằng những chiếc xe vì nước nhà còn chưa được giải phóng, sứ mệnh vẫn còn đeo đẳng trên vai. Hình ảnh đặc sắc "trời xanh thêm" không chỉ cho thấy tinh thần lạc quan, bầu trời tuổi trẻ của những người lính khi được cống hiến với đất nước mà đó còn là hình ảnh của niềm tin vào tương lai đất nước bình yên, giải phóng, thống nhất.
Những hình ảnh sinh hoạt, nghỉ ngơi ngắn ngủi nhưng tâm hồn người chiến sĩ không vì thế mà nhụt chí, ngược lại, họ còn rất mạnh mẽ và kiên định, không gì lung lay nổi.
Hai câu thơ gợi nên sự chông chênh trên con đường gập ghềnh mà những người lính phải vượt qua. Nhưng ý chí chiến đấu, khí phách, nghị lực kiên cường, định kiến vượt lên tất cả.
Nhịp thơ đều đều 2/2/3 gợi lên sự bền bỉ trên từng cung đường của những người lính. Hình ảnh trời xanh thêm yên bình cũng tô đậm thêm niềm tin về ngày chiến thắng, về công bằng của những người chiến sĩ chiến đấu cho độc lập, tự do của dân tộc.
- “Chông chênh” là một từ láy giàu giá trị gợi tả, gợi cảm. Từ “chông chênh” gợi tả tư thế không thăng bằng, không chắc chắn, không vững chãi, gợi sự nguy hiểm của người lính trên đường lái xe ra tiền tuyến. Đây là một nét vẽ hiện thực mà Phạm Tiến Duật tái hiện lại cuộc đời gian khổ của người lính lái xe Trường Sơn. Trong hoàn cảnh chiến đấu hết sức gian khổ, họ phải ăn, phải ngủ những giấc ngủ ngắn trên xe hoặc trên dọc đường đi, giữa làn mưa bom của kẻ thù nhằm huỷ diệt sự sống.
- Song từ “chông chênh” còn gợi tả phong thái hiên ngang của người lính. Bom đạn của kẻ thù tưởng như có thể dùng sức mạnh để huỷ diệt sự sống con người nhưng không! Hình ảnh những chiếc võng mắc “chông chênh” trên tuyến đường Trường Sơn khói lửa ấy đã chứng minh điều ngược lại: sự sống không chỉ tồn tại mà còn tồn tại trong một tư thế kiêu hãnh, hiên ngang, tư thế của người chiến thắng.
Những hình ảnh sinh hoạt, nghỉ ngơi ngắn ngủi nhưng tâm hồn người chiến sĩ không vì thế mà nhụt chí, ngược lại, họ còn rất mạnh mẽ và kiên định, không gì lung lay nổi.
Hai câu thơ gợi nên sự chông chênh trên con đường gập ghềnh mà những người lính phải vượt qua. Nhưng ý chí chiến đấu, khí phách, nghị lực kiên cường, định kiến vượt lên tất cả.
Nhịp thơ đều đều 2/2/3 gợi lên sự bền bỉ trên từng cung đường của những người lính. Hình ảnh trời xanh thêm yên bình cũng tô đậm thêm niềm tin về ngày chiến thắng, về công bằng của những người chiến sĩ chiến đấu cho độc lập, tự do của dân tộc.
"Võng mắc chông chênh đường xe chạy....” đoạn thơ này nhé
Điệp ngữ''Lại đi'':diễn tả nhịp bước hành quân, những cung đường, những chặng đường tiến quân lên phía trước của tiểu đội xe không kính
-Ẩn dụ''trời xanh'':câu thơ như bay phấp phới trong màu xanh mộng mơ,hy vong,trong niềm tin,lạc quan cua các anh.
Tham khảo!
-Điệp ngữ''Lại đi'':diễn tả nhịp bước hành quân, những cung đường, những chặng đường tiến quân lên phía trước của tiểu đội xe không kính
-Ẩn dụ''trời xanh'':câu thơ như bay phấp phới trong màu xanh mộng mơ,hy vong,trong niềm tin,lạc quan cua các anh.