đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi
Người ta bảo ở bên Pa-le-xtin có hai biển hổ… Biển hồ thứ nhất gọi là biển Chết. Đúng như tên gọi, không có sự sống nào bên trong cũng như xung quanh biển hổ này. Nước trong hồ không có một loại cá nào có thể sống nổi. Ai ai củng đêu không muốn sống gần đó. Biển hồ thứ hai là Ga-li-lê. Đây là biển hồ thu hút nhiều khách du lịch nhất. Nước ở biển hồ lúc nào cũng trong xanh mát rượi, người có thể uống được mà cá củng sống được. Nhà cửa được xây cất rất nhiêu ở đây. Vườn cây xung quanh tốt tươi nhờ nguồn nước này.
Nhưng điều kì lạ là cả hai biển hồ đêu được đón nhận nguồn nước từ sông Gioóc-đăng. Nước sông Gioóc-đăng cũng chảy vào biển Chết. Biển Chết đón nhận và giữ riêng cho mình mà không chia sẻ nên nước trong biển Chết trở nên mặn chát. Biển hổ Ga-li-lê cũng đón nhận nguồn nước từ sông Gioóc-đăng rồi từ đó tràn qua các hố nhỏ và sông lạch, nhờ vậy nước trong hồ này luôn sạch và mang lại sự sống cho cây cối, muông thú, con người.
a)xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản trên
b)chỉ ra và nêu tác dụng của nghệ thuật nhân hóa được sử dụng trong văn bản
c)hãy rút ra và ghi lại thông điệp từ văn bản trên bằng một câu văn.Viết tiếp 3 câu để lý giải thông điệp mà em vừa rút ra
a. PTBĐ : nghị luận
b. Biển Chết đón nhận và giữ riêng cho mình mà không chia sẻ nên nước trong biển Chết trở nên mặn chát.
c. Thông điệp : Hãy chia sẽ với mọi người và đừng giữ riêng cho bản thân để nhận được nhiều hơn
a, Phương thức biểu đạt : Văn Nghị luận
b, Biển Chết đón nhận và giữ riêng cho mình mà không chia sẻ nên nước trong biển Chết trở nên mặn chát
Tác dụng : Làm nôi bật hình ảnh cuae biển chết
c,Thông điệp có ý nghĩa nhất với em là: “Cho” và “nhận” cũng giống như cặp phạm trù “nhân – quả” trong Phật giáo vậy. Trên đời có nhân tất sẽ có quả, chỉ khi chúng ta biết yêu thương người, chúng ta mới được yêu thương trở lại. Đôi môi có hé mở mới nhận được nụ cười. Bàn tay có mở rộng trao ban, tâm hồn mới tràn ngập vui sướng. Chúng ta có thể không (hoặc chưa) làm được những điều lớn lao như Bill Gates hay như Steve Jobs, nhưng chúng ta vẫn có thể cho đi bằng những điều nhỏ bé hằng ngày. Đó có thể đơn giản chỉ là một nụ cười với người bán hàng, một lời cảm ơn chân thành với người lao công trên phố, là biết chia sẻ công việc nhà, biết xếp hàng, biết bỏ rác vào thùng, biết xách hộ cái giỏ nặng của phụ nữ mang bầu, là biết nhường ghế cho một cụ già trên xe buýt. Mỗi khi có thể, chúng ta chỉ cần làm những việc rất nhỏ như vậy thôi; nhưng nếu tất cả mọi người đều biết sống cho đi, ắt hẳn tất cả chúng ta sẽ nhận lại ‘thiên đường’ ngay giữa thế gian này. Thật bất hạnh cho ai cả cuộc đời chỉ biết giữ cho riêng mình. “Sự sống” trong họ rồi cũng sẽ chết dần chết mòn như nước trong lòng biển Chết. Người ta nói tôi trẻ con bởi thói quen nhìn đời bằng cặp kính màu hồng. Nhưng tôi thì nghĩ khác. Bút màu trong tay và ai cũng có quyền tự tô màu cho cuộc đời theo cách của riêng mình.