tả lại không khí gia đình trong 1 lần em đạt được ước mơ của mình
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Có thể nói trong mắt mọi người, tôi chỉ là một con bé chỉ biết ăn không ngồi rồi. Ngoài việc học và chơi tôi chẳng còn biết làm gì khác. Điều mà tôi khiến cha mẹ vui lòng cũng chỉ là mấy tờ giấy khen và những điểm số mà thôi. Nhưng có một lần tôi đã làm được một việc tốt mà cha mẹ tôi đã rất tự hào về tôi. Đến bây giờ, câu chuyện ấy tôi vẫn còn nhớ mãi.
Hôm ấy là một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh, gió mát, tôi đang tung tăng trên con đường về nhà để khoe điểm mười với cha mẹ. Nhưng đi được một đoạn, bỗng tôi thấy một bà cụ đang đứng trên vỉa hè. Trông bà cụ tầm bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc phơ, lưng bà đã còng. Trông bà thật gầy gò và yếu ớt làm sao. Chân bà cứ bước xuống đường rồi lại rút lên. Chắc bà đang muốn qua đường nhưng lại sợ sệt trước cảnh xe cộ tấp nập dưới lòng đường. Thật tội nghiệp cho bà quá! Bỗng một ý nghĩ vụt lên trong đầu tôi: “Sao mình không giúp bà cụ qua đường nhỉ?” Tôi định chạy đến giúp bà nhưng trong lòng lại băn khoăn một điều không biết nên giúp không. Tôi lại qua đường không được giỏi lỡ xảy ra chuyện gì thì tính sao. Với lại tôi đang muốn chạy lẹ về nhà để khoe điểm với cha mẹ. Nhưng thấy bà cụ như vậy lòng tôi lại dấy lên một nỗi thương tâm. Tôi quyết định chạy đến giúp bà. Bây giờ tôi mới thấy được vẻ mặt hiền hậu của bà trông rất giống nội tôi. Tôi liền hỏi bà: "Bà ơi, bà muốn qua đường phải không? Để con giúp bà nhé!”, vẻ mặt bà đang lúng túng nhưng khi nghe tôi nói xong, bà cụ trông rất vui vẻ và trả lời: "Ồ, nếu vậy thỉ tốt quá, bà cảm ơn cháu nhé!”.Tôi liền dắt tay bà cụ bước xuống đường. Thấy cảnh xe cộ đông đúc như vậy, tôi cũng cảm thấy ngập ngừng, e sợ. Nhưng tôi lấy hết can đảm, đưa một tay lên xin qua đường, tôi chú ý nhìn qua nhìn lại rồi dắt bà bước đi. Bà cụ chắc còn sợ lắm nên nắm chặt lấy tay tôi. Qua được bên kia đường, bà cụ thở phào một cách nhẹ nhõm và nói: “Bà cảm ơn con rất nhiều”. Tới đây, tôi mới thấy đựơc bà đang xách một túi gì trông có vẻ rất nặng. Tôi liền xách dùm bà về nhà trong khi bà cụ không muốn làm phiền tôi nữa. Vừa đi, tôi vừa trò chuyện cùng bà. Thì ra bà sống một mình trong nhà còn con cháu bà ở xa và bận bịu công việc nên không thể thường tới thăm và chăm sóc bà. Nghe thế, tôi thấy ái ngại và tội nghiệp cho bà quá! Về tới nhà, bà vui vẻ cảm ơn tôi rất nhiều và bà còn cho tiền tôi mua quà vặt nhưng tôi đã từ chối không nhận. Bởi vì đối với tôi giúp được bà mới là điều quan trọng. Tôi tạm biệt bà và chạy một mạch về nhà. Ôi! Thế là tôi về trễ cả tiếng rồi. Về đến nhà, tôi thấy cha mẹ đang đi đi lại lại với vẻ mặt lo lắng. Tôi bước vào nhà, thế là cha mẹ tôi liền hớt hải chạy ra hỏi: “Sao con đi học về trễ thế?". Tôi liền xin lỗi và kể hết đầu đuôi câu chuyện cho cha mẹ nghe. Nghe xong cha tôi liền bảo: “Con làm thế là phải lắm, cha mẹ rất tự hào về con”.
Tôi cũng thấy rất vui vì đã làm được việc tốt và khiến cha mẹ vui lòng. Tôi cũng thấy rất hãnh diện về mình. Tuy là câu chuyện đã xảy ra khá lâu nhưng nó mãi in sâu vào tâm trí tôi.
Mk chỉ cho bn dàn ý thôi nhé!
A. Mở bài:
Giới thiệu khái quát về một lần em thực hiện được ước mơ.
B. Thân bài:
Tả lại diễn biến cảnh đó:
- Đi học về, em vui vẻ báo tin cho gia đình biết em đạt học sinh giỏi…
- Bố: vui mừng, tự hào, khen...
- Mẹ: phấn khởi, xúc động, động viên em...
- Anh (chị, em): trêu đùa, động viên.
- Tả thêm cả hình ảnh con vật nuôi trong gia đình cũng chia vui với em.
C. Kết bài
- Suy nghĩ, tình cảm của em (vui, tự hào, sung sướng khi thấy gia đình vui vẻ...)
- Tự hứa sẽ cố gắng thật nhiều để luôn mang lại niềm vui cho gia đình.
Tham Khảo
A. Mở bài:
Giới thiệu khái quát về một lần em thực hiện được ước mơ.
B. Thân bài:
Tả lại diễn biến cảnh đó:
Đi học về, em vui vẻ báo tin cho gia đình biết em đạt học sinh giỏi… Bố: vui mừng, tự hào, khen... Mẹ: phấn khởi, xúc động, động viên em... Anh (chị, em): trêu đùa, động viên. Tả thêm cả hình ảnh con vật nuôi trong gia đình cũng chia vui với em.
C. Kết bài
Suy nghĩ, tình cảm của em (vui, tự hào, sung sướng khi thấy gia đình vui vẻ...) Tự hứa sẽ cố gắng thật nhiều để luôn mang lại niềm vui cho gia đình. Ban tham khao nha.
Sau đây là gợi ý cho bạn:
- Tả cảm xúc ban đầu của bố mẹ khi biết tin: vô cùng hạnh phúc và vui mừng vì sau bao nỗ lực của em, em đã giành được giải nhất trong cuộc thi
- Tả hành động:
+ Mẹ ôm em vào lòng, nói những lời yêu thương
+ Bố xoa đầu em, khen thưởng tích cực
+ Bố mẹ gọi điện thông báo cho ông bà, ai cũng vui mừng thay cho em
+ Ông bà dặn bố mẹ đưa em qua chơi để ông bà chúc mừng
+ Gia đình em quyết định làm một mâm cơm tất niên, cả nhà quây quần bên nhau
- Cảm xúc của em: vui sướng khi mang lại niềm vui cho gia đình mình, cảm thấy bao nỗ lực bỏ ra đều xứng đáng, tự hứa với lòng sẽ cố gắng nhiều hơn trong tương lai để không phụ lòng của cha mẹ
Gợi ý:
Trong một lần em đạt được ước mơ lớn lao của mình là giành giải cao trong cuộc thi Vẽ, không khí trong gia đình em tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Mọi người trong gia đình đều tỏ ra rất tự hào và hào hứng với thành tích của em. Bố mẹ em tỏ ra rất vui lòng và mỉm cười ngọt ngào khi thấy em đã làm được những điều tốt, đạt được thành công mà em luôn mong muốn. Em còn nhớ khi đi thi, ba mẹ tràn đầy sự cổ vũ, động viên và hỗ trợ em trong mọi khía cạnh để em thi tốt. Em mong rằng sau này mình sẽ còn tiếp tục phát triển và đạt được nhiều thành tựu hơn nữa. Không khí trong gia đình sẽ trở nên ấm áp, đoàn kết và tràn đầy hy vọng cho tương lai!
A. Mở bài:- Giới thiệu khái quát về một lần em thực hiện được ước mơ.
B. Thân bài:
Tả lại diễn biến cảnh đó:
- Đi học về, em vui vẻ báo tin cho gia đình biết em đạt học sinh giỏi…
+ Bố: vui mừng, tự hào, khen...
+ Mẹ: phấn khởi, xúc động, động viên em...
+ Anh (chị, em): trêu đùa, động viên.
+ Tả thêm cả hình ảnh con vật nuôi trong gia đình cũng chia vui với em.
C. Kết bài - Suy nghĩ, tình cảm của em (vui, tự hào, sung sướng khi thấy gia đình vui vẻ...)
- Tự hứa sẽ cố gắng thật nhiều để luôn mang lại niềm vui cho gia đình
A. Mở bài:
Giới thiệu khái quát về một lần em thực hiện được ước mơ.
B. Thân bài:
Tả lại diễn biến cảnh đó:
- Đi học về, em vui vẻ báo tin cho gia đình biết em đạt học sinh giỏi…
- Bố: vui mừng, tự hào, khen...
- Mẹ: phấn khởi, xúc động, động viên em...
- Anh (chị, em): trêu đùa, động viên.
- Tả thêm cả hình ảnh con vật nuôi trong gia đình cũng chia vui với em.
C. Kết bài (1 điểm)
- Suy nghĩ, tình cảm của em (vui, tự hào, sung sướng khi thấy gia đình vui vẻ...)
- Tự hứa sẽ cố gắng thật nhiều để luôn mang lại niềm vui cho gia đình.
mk chỉ có dàn ý thui !
A. Mở bài:
- Giới thiệu khái quát về một lần em thực hiện được ước mơ.
D.vn
B. Thân bài:
Tả lại diễn biến cảnh đó:
- Đi học về, em vui vẻ báo tin cho gia đình biết em đạt học sinh giỏi...
+ Bố: vui mừng, tự hào, khen...
+ Mẹ: phấn khởi, xúc động, động viên em...
+ Anh (chị, em): trêu đùa, động viên.
+ Tả thêm cả hình ảnh con vật nuôi trong gia đình cũng chia vui với em.
C. Kết bài (1 điểm)
- Suy nghĩ, tình cảm của em (vui, tự hào, sung sướng khi thấy gia đình vui vẻ...)
- Tự hứa sẽ cố gắng thật nhiều để luôn mang lại niềm vui cho gia đình.
hok tốt
A. Mở bài:
- Giới thiệu khái quát về một lần em thực hiện được ước mơ.
B.Thân bài:
Tả lại diễn biến cảnh đó:
- Đi học về, em vui vẻ báo tin cho gia đình biết em đạt học sinh giỏi...
+ Bố: vui mừng, tự hào, khen...
+ Mẹ: phấn khởi, xúc động, động viên em...
+ Anh (chị, em): trêu đùa, động viên.
+ Tả thêm cả hình ảnh con vật nuôi trong gia đình cũng chia vui với em.
C. Kết bài (1 điểm)
- Suy nghĩ, tình cảm của em (vui, tự hào, sung sướng khi thấy gia đình vui vẻ...)
- Tự hứa sẽ cố gắng thật nhiều để luôn mang lại niềm vui cho gia đình.
Bnạ tham khảo nha:
Hôm đó , khi đi học về, tôi chạy ngay đến bên mẹ khoe bài kiểm tra của mình. Nhìn điểm 10 đỏ chóe trên tay tôi , dường như bao vất vả, mẹt nhọc của mj đã biến đi đâu hết rồi. Mẹ ngạc nhiên, vui mừng hỏi lại : 'Con đc 10 điểm toán thật cơ à ? ' Mẹ kéo tôi vào lòng , đôi bàn tay gầy gầy, xương xương vuốt nhẹ len mái tóc của tôi. Rồi mẹ đạt đôi bài tay ấm áp đó lên 2 má rồi bảo tôi : 'CON GÁI MẸ GIỎI LẮM ! Nhưng con đừng tự thỏa mãn mà kiêu ngạo phải cố gắng nữa len nhé !'
Hôm đó cả nhà tôi đầy ắp niềm vui và rộn rã tiếng cười. Mẹ đi nhanh nhẹn vừa dọn dẹp nhà cửa vừa vui vẻ trò chuỵện với tôi . Chuyện ở lớp , ở trường , thầy cô bạn bè , .......... mẹ tôi đều chăm chú lắng nghe. Vừa ghe mẹ vừa mỉm cưởi, vừa gật đầu trìu mến .Gương mặt mẹ rạng rỡ nụ cười , đôi môi nở nụ cười tươi tắn. Hình như bao lo toan vất vả, mệt nhọc của mẹ đẫ không còn in dấu trên khuôn mặt mẹ . ÁNH MẮT MẸ lấp lánh rạng ngời . Mẹ nhìn tôi bao dung,âu yếm , cái nhìn đó như muốn chia vui vừa như muốn động viên khích lệ tôi coos gắng thật nhiều hơn nữa. Tôi vô cùng hạnh phúc trước niềm vui của mẹ.
Giowf đây tôi đã là một cô học sinh 12 tuổi, nhưng tôi vẫn còn thích chạy nhảy, nô dùa và nghịch ngợm . Nhờ có mẹ mà tôi cũng đã phần nào khôn lớn. Tôi biết rằng hình ảnh mẹ,ánh mắt mẹ trong những lần tôi phạm lỗi như làm đc việc tốt sx luôn theo tôi, nhắc nhở tôi ko mắc sai lầm trong cuộc sống,giúp tôi có nghị lực đứng vững trên con đường đời của mình.
~Chúc bạn hok tốt~
Trả lời :
Gợi ý :
Bạn cảm thấy như thế nào khi đỗ vào trường THCS Đoan Hùng ? (hào hứng, vui vẻ)
Nói cho gđ bạn,không khí trở lên như nào ?
Ông bà, cha mẹ có chúc mừng bạn k ?
~HT~
trước giải sau~~~~~~ko khỏi giải~~~~ ^^
Có thể nói trong mắt mọi người, tôi chỉ là một con bé chỉ biết ăn không ngồi rồi. Ngoài việc học và chơi tôi chẳng còn biết làm gì khác. Điều mà tôi khiến cha mẹ vui lòng cũng chỉ là mấy tờ giấy khen và những điểm số mà thôi. Nhưng có một lần tôi đã làm được một việc tốt mà cha mẹ tôi đã rất tự hào về tôi. Đến bây giờ, câu chuyện ấy tôi vẫn còn nhớ mãi.
Hôm ấy là một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh, gió mát, tôi đang tung tăng trên con đường về nhà để khoe điểm mười với cha mẹ. Nhưng đi được một đoạn, bỗng tôi thấy một bà cụ đang đứng trên vỉa hè. Trông bà cụ tầm bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc phơ, lưng bà đã còng. Trông bà thật gầy gò và yếu ớt làm sao. Chân bà cứ bước xuống đường rồi lại rút lên. Chắc bà đang muốn qua đường nhưng lại sợ sệt trước cảnh xe cộ tấp nập dưới lòng đường. Thật tội nghiệp cho bà quá! Bỗng một ý nghĩ vụt lên trong đầu tôi: “Sao mình không giúp bà cụ qua đường nhỉ?” Tôi định chạy đến giúp bà nhưng trong lòng lại băn khoăn một điều không biết nên giúp không. Tôi lại qua đường không được giỏi lỡ xảy ra chuyện gì thì tính sao. Với lại tôi đang muốn chạy lẹ về nhà để khoe điểm với cha mẹ. Nhưng thấy bà cụ như vậy lòng tôi lại dấy lên một nỗi thương tâm. Tôi quyết định chạy đến giúp bà. Bây giờ tôi mới thấy được vẻ mặt hiền hậu của bà trông rất giống nội tôi. Tôi liền hỏi bà: "Bà ơi, bà muốn qua đường phải không? Để con giúp bà nhé!”, vẻ mặt bà đang lúng túng nhưng khi nghe tôi nói xong, bà cụ trông rất vui vẻ và trả lời: "Ồ, nếu vậy thỉ tốt quá, bà cảm ơn cháu nhé!”.Tôi liền dắt tay bà cụ bước xuống đường. Thấy cảnh xe cộ đông đúc như vậy, tôi cũng cảm thấy ngập ngừng, e sợ. Nhưng tôi lấy hết can đảm, đưa một tay lên xin qua đường, tôi chú ý nhìn qua nhìn lại rồi dắt bà bước đi. Bà cụ chắc còn sợ lắm nên nắm chặt lấy tay tôi. Qua được bên kia đường, bà cụ thở phào một cách nhẹ nhõm và nói: “Bà cảm ơn con rất nhiều”. Tới đây, tôi mới thấy đựơc bà đang xách một túi gì trông có vẻ rất nặng. Tôi liền xách dùm bà về nhà trong khi bà cụ không muốn làm phiền tôi nữa. Vừa đi, tôi vừa trò chuyện cùng bà. Thì ra bà sống một mình trong nhà còn con cháu bà ở xa và bận bịu công việc nên không thể thường tới thăm và chăm sóc bà. Nghe thế, tôi thấy ái ngại và tội nghiệp cho bà quá! Về tới nhà, bà vui vẻ cảm ơn tôi rất nhiều và bà còn cho tiền tôi mua quà vặt nhưng tôi đã từ chối không nhận. Bởi vì đối với tôi giúp được bà mới là điều quan trọng. Tôi tạm biệt bà và chạy một mạch về nhà. Ôi! Thế là tôi về trễ cả tiếng rồi. Về đến nhà, tôi thấy cha mẹ đang đi đi lại lại với vẻ mặt lo lắng. Tôi bước vào nhà, thế là cha mẹ tôi liền hớt hải chạy ra hỏi: “Sao con đi học về trễ thế?". Tôi liền xin lỗi và kể hết đầu đuôi câu chuyện cho cha mẹ nghe. Nghe xong cha tôi liền bảo: “Con làm thế là phải lắm, cha mẹ rất tự hào về con”.
Tôi cũng thấy rất vui vì đã làm được việc tốt và khiến cha mẹ vui lòng. Tôi cũng thấy rất hãnh diện về mình. Tuy là câu chuyện đã xảy ra khá lâu nhưng nó mãi in sâu vào tâm trí tôi.
"Mẹ là gì?" Nếu có ai hỏi tôi câu này chắc tôi sẽ bối rối ghê lắm. Trong từ điển ngôn ngữ, người ta định nghĩa thế này: "Mẹ là người đàn bà đã sinh ra bạn". Chỉ có thế thôi sao? Tôi thì nhất định không đồng ý với định nghĩa như thế được. Trong kinh Vu Lan, Đức Phật đã dạy:
"Ví có người ân sâu dốc trả
Cõng mẹ cha tất cả hai vai
Giáp Tu Di núi chẳng sai
Đến trăm ngàn kiếp ân kia chưa vừa."
Vâng, tình mẹ nói sao cho vừa. Tấm lòng của mẹ là biển cả bao la. Con yêu mẹ hơn tất cả mọi thứ trên cõi đời này vì mẹ chính là mẹ của con.
Mẹ tôi không phải là một hoa hậu thế giới hay một nữ hoàng Victoria nào đó, mẹ đơn giản chỉ là mẹ thôi. Hằng đêm, khi tôi đang say giấc nồng thì mẹ vẫn cặm cụi làm việc, đương đầu trước mọi chông gai của cuộc đời. Bàn tay mẹ gầy gầy xương xương như chứng tỏ sự khổ cực mà mẹ phải trải qua. Dáng mẹ nhỏ nhắn. Mái tóc đen đã lấm tấm vài sợi bạc. Tuổi đời đã ngoài bốn mươi nhưng mẹ vẫn chăm sóc cho tôi từng li từng tí. Sáng sớm khi tôi thức dậy đã thấy mẹ đi làm, nhưng trên bàn vẫn thơm phức tô mì mà mẹ đã dành cho tôi để tôi no bụng trước khi đi học. Trưa, khi tôi về vừa kịp ăn chén cơm mẹ nấu thì lại thấy cái dáng nhỏ nhắn của mẹ tất tả đi làm tiếp ca thứ hai. Tối, khi tôi đang học bài thì mẹ lại đang dọn dẹp nhà cửa. Bận rộn đủ việc nhưng mẹ rất quan tâm đến việc học hành của tôi. Những lúc tôi đạt điểm cao, trên gương mặt gầy gầy của mẹ lại nở một nụ cười tươi tắn hơn bao giờ hết.
Tuổi thơ tôi không được hạnh phúc như bao đứa trẻ khác. Mẹ tôi và ba tôi đã chia tay nhau khi tôi mới vào lớp Một. Kể từ đấy, tôi sống với mẹ, gia đình tôi cũng từ dạo ấy vắng đi tiếng cười đùa vui vẻ ngày nào. Gia đình tôi vốn cũng không khá giả gì, mẹ tôi làm ở một xí nghiệp may, lương một tháng cũng chẳng là bao. Từ khi chia tay với ba, mọi gánh nặng kinh tế của gia đình đổ dồn lên đôi vai gầy của mẹ. Từng cái áo, từng quyển vở, từng miếng ăn, giấc ngủ đều một tay mẹ tôi chăm chút. Nhưng tôi lại là một cô bé trẻ thơ và ngây ngô. Tôi ham chơi và vui đùa cùng chúng bạn mà không quan tâm gì đến mẹ. Đôi khi mẹ tôi mắng: "Tại sao mẹ kêu con ăn xong phải rửa chén mà con cứ để ở đây?", "Tại sao con đi học về mà giày dép cứ vứt lung tung thế kia?". Những lúc ấy, tôi lại đóng sập cửa và bật tivi ồn đến mức không nghe được tiếng mẹ mắng nữa.
Hôm đó, lúc tôi đi học, tôi nói dối với mẹ rằng chiều tôi sẽ về trễ vì phải đi học nhóm. Sau khi đi học, tôi cùng mấy nhỏ bạn thân đi lòng vòng quanh phố để khi về nhà thì mẹ làm việc nhà và tôi thì ngồi chơi mà không bị la mắng nữa. Nghĩ thế nên trong lòng tôi đắc chí lắm. Thế nhưng không may, trên đường về trời đổ mưa rất to, tôi bị cảm nặng. Tối hôm ấy, tôi chỉ biết nằm mê man trên giường. Mẹ đã túc trực bên tôi suốt đêm, lo cho tôi đến xanh xao cả người. Mẹ đút cho tôi từng muỗng cháo, cho tôi uống từng viên thuốc. "Con ho lòng mẹ tan tành. Con khóc lòng mẹ như bình nước sôi." Sau lần đó tôi rất hối hận. Từ hôm ấy tôi mới hiểu được tình mẫu tử là như thế nào.
Mặc dù tôi là một cô bé rất gan lì nhưng mỗi khi có một ai nhắc đến mẹ là nước mắt tôi rơm rớm. Có nhiều người hỏi tôi rằng có khi nào tôi cảm thấy tủi thân khi không có sự chăm sóc của ba không. Khi ấy, tôi vẫn quả quyết: "Có thể tôi không được sinh ra trong một ngôi sao may mắn nhưng tôi biết mình vẫn hạnh phúc hơn nhiều người khác vì vẫn còn có mẹ."
Kể về kỉ niệm sâu sắc nhất về bạn bè
- Hùng ơi! Sao lâu thế? Muộn học mất rồi.
- Tớ xin lỗi vì đã để cậu phải đợi lâu. Tặng cậu nhân ngày sinh nhật
Tôi thật bất ngờ khi Hùng dúi nhanh vào tay tôi một đôi dép mới. Nhoẻn miệng cười, tôi nói:
- Sao hôm nay bày vẽ thế. Cậu định chuộc lại lỗi lầm hôm trước hay sao?
Tôi nói ra câu ấy cốt là chỉ nói đùa thôi. Ấy vậy mà không ngờ mặt Hùng xịu hẳn đi. Trông cậu, tôi hối tiếc về những gì mà mình vừa mới nói.
Câu chuyện xảy ra hai tháng trước đây khi tôi với Hùng từ một đôi bạn vô cùng thân thiết trở nên đối nghịch.
Hùng với tôi không cùng xóm nhưng chúng tôi làm bạn với nhau từ khi bước vào lớp một. Từ đó trở đi năm nào chúng tôi cũng học cùng lớp với nhau, ngồi cùng bàn với nhau và chia sẻ với nhau tất cả.
Tình bạn của chúng tôi cũng bởi thế mà bền chặt và thân thiết lắm. Cuộc sống cứ thế trôi đi thật đẹp nếu không có chuyện lớp tôi xảy ra liên tiếp những vụ mất tiền.
Trong gần một tháng hơn một triệu đồng bỗng nhiên không cánh mà bay. Nạn nhân là gần chục bạn lớp tôi, trong đó Hùng bị mất nhiều hơn tất cả.
Không khí ở lớp từ hôm xảy ra chuyện mất tiền bỗng nhiên trở nên căng thẳng. Cô chủ nhiệm rồi cả đoàn thanh niên cũng vào cuộc mà không thể nào tìm ra thủ phạm. Ở trường chúng tôi cũng chịu nhiều áp lực. Một lớp chọn với toàn những học sinh ưu tú mà lại xảy ra chuyện không hay như thế thì tránh sao khỏi những cái nhìn và sự chê bai của các bạn lớp bên. Cứ thế nội bộ lớp tôi bắt đầu lục đục. Một số mối quan hệ có nguy cơ rạn nứt và đổ vỡ. Dẫu vẫn biết "một mất mười ngờ" nhưng rõ ràng không thể không bực giận khi mình tự nhiên bị cả lớp hoài nghi.
Gần một tháng đã trôi qua vậy mà chuyện ở lớp vẫn không hề tiến triển. Hôm ấy, vẫn như thường lệ, tôi đi học và qua cổng nhà Hùng. Thế nhưng mới gặp tôi, Hùng đã nói:
- Có lẽ từ nay tao chẳng nên tin ai cả.
Tôi nghe thấy lạ, bèn hỏi lại:
- Cậu nói thế nghĩa là sao?
Hùng lạnh nhạt:
- Chẳng sao cả. Có vậy mà còn không hiểu hay sao?
Câu nói của Hùng đáp hẳn vào nhân cách của tôi. Nhưng tôi chưa kịp phản ứng gì thì Hùng quay ngoắt đầu xe đi thẳng.
Vậy là đã rõ, Hùng đã nghi ngờ cả bản thân tôi. Tôi buồn lắm, rệu rã đạp xe tới cổng trường, cắp cặp vào lớp ngồi bên người bạn thân cả buổi mà không dám bắt lời. Mỗi khi tôi trộm nhìn sang, vẻ mặt Hùng lại ánh lên sự bất cần và thách thức. Buổi học hôm ấy trôi qua căng thẳng, chậm chạp và mệt nhọc.
Tan học, lần đầu tiên từ khi bước vào ngôi trường mới, tôi một mình đạp xe vội vã về nhà. Mệt mỏi và chán nản, tôi nằm vật ra giường. Chẳng lẽ tình bạn đẹp đẽ của chúng tôi lại đổ vỡ một cách đơn giản thế ư? Không thể được! Tôi phải nghĩ và phải làm rõ "vụ án" này để chứng minh cho sự trong sạch của mình và quan trọng hơn là để cứu vãn tình bạn của chúng tôi.
Những ngày sau đó là những kỷ niệm rất buồn đối với tình bạn của chúng tôi. Tôi không nói và như thế Hùng càng có lý để ngờ vực gian trá của tôi. Nhưng tôi không chấp nhận, tôi cùng một vài bạn nam trong lớp đã lập thành một nhóm quyết tâm phá vụ án này. Không nghi ngờ bạn nào trong lớp, chúng tôi hướng mũi điều tra vào một số người hay qua lại lớp mình. Không ngờ, chỉ không đầy năm buổi học chúng tôi đã tóm được ngay thủ phạm. Tất cả thế là đã rõ, thủ phạm lấy cắp tiền không phải là học sinh của lớp tôi. Những căng thẳng trong lớp tự nhiên không còn nữa, bạn bè lại hòa nhã và vui vẻ với nhau.
Cũng sau hôm ấy, Hùng đã đến tận nhà tôi và xin lỗi. Tôi chỉ cười và nắm chặt hai bàn tay của nó. Tôi không bao giờ ngờ được giữa tôi và Hùng lại có những ngày như thế. Nhưng quả thực sau tất cả những chuyện này, tôi lại cảm thấy càng yêu quý nó hơn...
- Tớ... tớ cảm ơn và xin lỗi cậu. Tớ chỉ đùa thôi.
Hùng không nhìn thẳng vào tôi:
- Tớ biết mình có lỗi và tớ ân hận lắm. Tớ chỉ mong từ bây giờ cậu vẫn coi mình là bạn.
- Cậu ngốc lắm. Tớ có suy nghĩ gì đâu! Tôi an ủi.
Thế đấy kỷ niệm của tôi và Hùng là thế. Đúng là hạnh phúc là một sự đấu tranh. Hay nói đúng hơn, sau những gian nan ta mới hiểu hết ý nghĩa của hai từ hạnh phúc. Tôi tự hào về người bạn của tôi. Tôi yêu quý cả sự ngây thơ và chân thành của nó.
A. Mở bài:
- Giới thiệu khái quát về một lần em thực hiện được ước mơ.
B. Thân bài:Tả lại diễn biến cảnh đó:- Đi học về, em vui vẻ báo tin cho gia đình biết em đạt học sinh giỏi...+ Bố: vui mừng, tự hào, khen...+ Mẹ: phấn khởi, xúc động, động viên em...+ Anh (chị, em): trêu đùa, động viên.+ Tả thêm cả hình ảnh con vật nuôi trong gia đình cũng chia vui với em.
C. Kết bài - Suy nghĩ, tình cảm của em (vui, tự hào, sung sướng khi thấy gia đình vui vẻ...)
- Tự hứa sẽ cố gắng thật nhiều để luôn mang lại niềm vui cho gia đình.