K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Hey, My BFF! Đã 4 năm trôi qua, rồi cũng phải chia tay mái trường TH Nghi Liên của chúng mk, tôi yêu mùa Hạ, yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của chú ve sầu, yêu những cơn mưa rào hối hả, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng, khi thì say mê của lũ học trò bạn bè tôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó, giờ phải chia xa sao thấy xúc động...
Đọc tiếp

Hey, My BFF!

Đã 4 năm trôi qua, rồi cũng phải chia tay mái trường TH Nghi Liên của chúng mk, tôi yêu mùa Hạ, yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của chú ve sầu, yêu những cơn mưa rào hối hả, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng, khi thì say mê của lũ học trò bạn bè tôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó, giờ phải chia xa sao thấy xúc động bồi hồi....

 Những ngày đầy nắng, giữa sân trường tôi chợt nhận ra một điều gì đó đang đến, muốn và níu kéo giữ tuổi học trò nhưng mà không thể...

Ôi ngôi trường như thể một quê hương...
Khi nghĩ đến chợt nhớ thời áo trắng
Nhớ nón nghiêng che, tóc dài trong nắng
Nhớ tuổi phượng hồng mực tím ngày xưa... 

Nhìn những chùm hoa phượng rực cháy mà tiếc nuối thời học sinh của mình, nhớ rằng mình đã đi qua những chặng đường đẹp nhất, để vững tin tiếp tục bước đi trên con đường mình đã chọn, mở cánh cửa vào tương lai. Có một câu nói đã đã khiến tôi suy nghĩ:“Dòng sông thời gian quả như đang chảy về biển cả, cuối cùng tất cả chúng ta đều phải có những bước đi riêng, không có bến cảng nào là dừng lại mãi mãi, chia tay hôm nay là để cho chúng ta đi tới những tương lai tốt đẹp hơn”. Ta sẽ tiếc lắm, không chỉ là gương mặt thầy cô, những người trao cho ta kiến thức, không chỉ là những người bạn, những người đã cùng sát cánh bên ta suốt từng ấy năm trời, ta còn tiếc cả thời thanh xuân của ta nữa, thanh xuân đã mang đi những gì và níu lại những gì, giờ còn ở lại là những cảm động nằm  trong mỗi trái tim người…Đứng trước ngưỡng cửa của cuộc sống, ta sẽ luôn thầm chúc những điều tốt đẹp nhất cho nhau.

1
11 tháng 5 2019

:))))))

Đã 4 năm trôi qua, rồi cũng phải chia tay mái trường TH Nghi Liên của chúng mk, tôi yêu mùa Hạ, yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của chú ve sầu, yêu những cơn mưa rào hối hả, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng, khi thì say mê của lũ học trò bạn bè tôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó, giờ phải chia xa sao thấy xúc động bồi hồi.... ...
Đọc tiếp

Đã 4 năm trôi qua, rồi cũng phải chia tay mái trường TH Nghi Liên của chúng mk, tôi yêu mùa Hạ, yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của chú ve sầu, yêu những cơn mưa rào hối hả, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng, khi thì say mê của lũ học trò bạn bè tôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó, giờ phải chia xa sao thấy xúc động bồi hồi....

 Những ngày đầy nắng, giữa sân trường tôi chợt nhận ra một điều gì đó đang đến, muốn và níu kéo giữ tuổi học trò nhưng mà không thể...

Ôi ngôi trường như thể một quê hương... Khi nghĩ đến chợt nhớ thời áo trắng Nhớ nón nghiêng che, tóc dài trong nắng Nhớ tuổi phượng hồng mực tím ngày xưa... 

Nhìn những chùm hoa phượng rực cháy mà tiếc nuối thời học sinh của mình, nhớ rằng mình đã đi qua những chặng đường đẹp nhất, để vững tin tiếp tục bước đi trên con đường mình đã chọn, mở cánh cửa vào tương lai. Có một câu nói đã đã khiến tôi suy nghĩ:“Dòng sông thời gian quả như đang chảy về biển cả, cuối cùng tất cả chúng ta đều phải có những bước đi riêng, không có bến cảng nào là dừng lại mãi mãi, chia tay hôm nay là để cho chúng ta đi tới những tương lai tốt đẹp hơn”. Ta sẽ tiếc lắm, không chỉ là gương mặt thầy cô, những người trao cho ta kiến thức, không chỉ là những người bạn, những người đã cùng sát cánh bên ta suốt từng ấy năm trời, ta còn tiếc cả thời thanh xuân của ta nữa, thanh xuân đã mang đi những gì và níu lại những gì, giờ còn ở lại là những cảm động nằm  trong mỗi trái tim người…Đứng trước ngưỡng cửa của cuộc sống, ta sẽ luôn thầm chúc những điều tốt đẹp nhất cho nhau.

0
  Đã 5 năm trôi qua, rồi cũng phải chia tay mái trường TH Đinh Tiên Hoàng của chúng tôi, tôi yêu mùa Hạ, yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của chú ve sầu, yêu những cơn mưa rào hối hả, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng, khi thì say mê của lũ học trò bạn bè tôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó, giờ phải chia xa sao thấy xúc động bồi...
Đọc tiếp

  Đã 5 năm trôi qua, rồi cũng phải chia tay mái trường TH Đinh Tiên Hoàng của chúng tôi, tôi yêu mùa Hạ, yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của chú ve sầu, yêu những cơn mưa rào hối hả, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng, khi thì say mê của lũ học trò bạn bè tôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó, giờ phải chia xa sao thấy xúc động bồi hồi....

Năm năm trôi qua như một cái ngước nhìn
Để lại thấy những ngập ngừng, bối rối
Bỗng thoáng chốc ta thấy mình thay đổi
Một chút buồn, lặng lẽ, bâng khuâng…

Mái trường xưa có in dấu hay không?
Những kỷ niệm của một thời để nhớ
Trang lưu bút vẫn ấm nồng hơi thở
Những nỗi buồn, nỗi hờn giận vu vơ.

Có còn chăng những thi sĩ làm thơ?
Những thi sĩ tuổi mộng mơ ngày ấy?
Mỗi đứa một nơi giờ xa xăm biết mấy
Có còn đâu những buổi học hôm nào

Những tiếng gọi thân thiết “mày tao”
Đã rơi vào khoảng không gian yên tĩnh
Vang lên tiếng bước chân xưa tinh nghịch
Rồi lặng đi trong khoảng trống tâm hồn.

Đã xa rồi lớp học dưới mái trường
Một mái nhà chỉ còn trong kí ức
Nhưng trái tim vẫn bồi hồi trong ngực
Vẫn thầm thì khẽ gọi “Mái trường Lê Văn Thịnh ơi!”

📷

     Những ngày đầy nắng, giữa sân trường tôi chợt nhận ra một điều gì đó đang đến, muốn và níu kéo giữ tuổi học trò nhưng mà không thể...

Ôi ngôi trường như thể một quê hương...
Khi nghĩ đến chợt nhớ thời áo trắng
Nhớ nón nghiêng che, tóc dài trong nắng
Nhớ tuổi phượng hồng mực tím ngày xưa... 

Nhìn những chùm hoa phượng rực cháy mà tiếc nuối thời học sinh của mình, nhớ rằng mình đã đi qua những chặng đường đẹp nhất, để vững tin tiếp tục bước đi trên con đường mình đã chọn, mở cánh cửa vào tương lai. Có một câu nói đã đã khiến tôi suy nghĩ:“Dòng sông thời gian quả như đang chảy về biển cả, cuối cùng tất cả chúng ta đều phải có những bước đi riêng, không có bến cảng nào là dừng lại mãi mãi, chia tay hôm nay là để cho chúng ta đi tới những tương lai tốt đẹp hơn”. Ta sẽ tiếc lắm, không chỉ là gương mặt thầy cô, những người trao cho ta kiến thức, không chỉ là những người bạn, những người đã cùng sát cánh bên ta suốt từng ấy năm trời, ta còn tiếc cả thời thanh xuân của ta nữa, thanh xuân đã mang đi những gì và níu lại những gì, giờ còn ở lại là những cảm động nằm  trong mỗi trái tim người…Đứng trước ngưỡng cửa của cuộc sống, ta sẽ luôn thầm chúc những điều tốt đẹp nhất cho nhau.

📷

       Chia tay mùa Hạ! Ta mang theo ánh mắt hồn nhiên của cô bạn học trò ngồi ngay bàn sau. Ánh mắt ấy biết bao đêm làm trái tim ta phải thổn thức. Bím tóc đuôi gà đung đưa duyên dáng. Ngày mai chia tay rồi, định lấy hết can đảm ghi vào lưu bút của cô ấy những điều thầm kín dấu kín trong lòng nhưng... lại thôi, vì sợ rằng lời nói yêu thương kia sẽ làm vỡ vụn tình bạn trong sáng thuở học trò. Lời bài hát của mùa hè cứ vang lên mà khắc khoải:

 Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng - mối tình đầu.

Mối tình đầu của tôi
Là cơn mưa giăng ngoài ngoài cửa lớp
Tà áo ai bay  trắng cả giấc mơ
Là bài thơ còn hoài trong cặp
Giữa giờ chơi mang đến lại ...mang về

 Ngày hôm nay, sân trường ngập màu áo trắng học trò, lời bài hát da diết:

Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại
Ngày xa trường áo lụa gió thu bay....

    Để rồi tất cả: Sân trường, lớp học, thầy cô và bạn bè sắp thành những kỉ niệm khó phai trong ta. Ôi, nhớ!...Sắp chia tay rồi, nhận ra ta còn nợ một ánh mắt, một nụ cười, một lời cảm ơn, cả một chút quan tâm dành cho ai đó nữa, để đến hôm nay triệu lời xin lỗi bỗng ùa về: Yêu biết mấy những tháng năm học trò! Thời học sinh đẹp như vậy đấy! Phải chi thời gian có thể dừng lại một phút để ta có thể sống lại từng giây phút học trò, cho ta sống thêm một lần thôi để ta biết trân trọng khoảng khắc này. Và phải chi, thời gian có thể quay ngược lại để ta có thể hết mình với bạn bè. Thời gian ơi, làm ơn đừng hối hả trôi gấp gáp như vậy? Ngày mai, mỗi đứa một nơi, hòa mình vào sự tấp nập của dòng đời. Ai còn nhớ đến ai? Ai còn nhớ góc sân trường, hàng ghế đá này? Ngày mai, sẽ chẳng còn có dịp gặp lại đầy đủ các thành viên của lớp, sẽ chẳng bao giờ có lại cái không khí của những buổi đến trường… 

📷

 Có tiếng ve suốt một thời không ai hay
Chỉ đến lúc đứng cạnh nhau mới thấy buồn đến thế
Mười hai năm ve kêu như thành lệ
Bước đi không đành mà ngoảnh lại buồn hơn

Thoáng nỗi buồn, bừng tỉnh nửa cơn say
Ngọn gió heo may đẩy ta về quá khứ
Tựa bóng Thiên Thai ngôi trường xưa cũ
Chăm sóc ước mơ thuở trong sáng dại khờ

Ghế đá, cây xanh vẫn in hằn hơi thở
Sôi nổi bồi hồi tuổi mười tám đôi mươi
Ai trả cho tôi cái chỗ tôi ngồi
Cái nơi tôi gửi cả thời yêu thương!

📷

       Chia tay mùa Hạ! Bạn có bao giờ bâng khuâng khi đứng trước một chùm phượng đỏ, một nhành bằng lăng tím giữa mùa hè nắng gắt? Có bao giờ bạn nhặt cánh hoa rơi ép vào trang sổ và tự hỏi để làm gì? Ngày chia tay tuổi học trò, cả sân trường sáng bừng màu áo trắng, từng nhóm đứng bên nhau, đứa cười, đứa khóc, sao ngày vui lại rưng rưng nước mắt, sợ sau này không biết có gặp nhau? Bọn con trai ngày thường nghịch ngợm là thế, nhưng hôm nay bỗng nhiên lại buồn, chẳng đứa nào muốn rời xa lớp học. Cả lớp mình chuyền nhau trang lưu bút, có đứa rụt rè bày tỏ yêu thương sau ba năm khi chung bàn chung lớp, nhưng lại không dám chạm vào mắt nhau. Viết lên bàn những lời nhắn nhủ, chú em nào ngồi cùng bàn với chị, nhớ chăm ngoan và học giỏi đó nghe! Thấy thằng bạn ngồi bên cười khúc khích, len lén nhìn rồi len lén quay đi…Kỷ niệm ngày xưa sao dịu dàng đến lạ, khi xa rồi vẫn chẳng thể nào quên. Lúc trống trường rộn rã vang lên, sao lại khóc, nắm chặt tay nhau, giây phút cuối còn điều gì muốn nói, thấy nghẹn ngào nên lại để trôi qua. Có một thoáng mắt buồn chợt hiện sau khung cửa, ai nhìn trộm mình rồi lại khẽ quay đi. Giai điệu mùa hè làm tim tôi xao xuyến, nỗi nhớ bâng khuâng chưa khi nào vụt tắt. Mùa hè ơi, sao vội vã qua nhanh!  Ai đã sống, đang và sẽ sống hãy giữ giùm nhau ký ức tuổi học trò. Bởi tôi sợ thời gian và khoảng cách làm bạn quên tôi giữa bộn bề cuộc sống. Ai cũng chỉ một và chỉ một lần như thế, được khóc, được cười, được buồn vui lẫn lộn, được là những thiên thần áo trắng….Điều tôi muốn nói không cao, không xa, mà chỉ ở đây ngay trong tim bạn. “Tuổi học trò không đơn giản chỉ là kỷ niệm, đó là nơi nuôi dưỡng tâm hồn bạn. Cho bạn một nhân cách, một hướng đi trong cuộc đời. Đừng để hai chữ “giá như” làm nhạt phai những năm tháng đẹp đẽ của cuộc đời”. 

📷

      Biết bao ước mơ bỏ ngỏ, bao lời hứa chưa thành lời và những dòng lưu bút ghi thật nhanh. Dường như lúc đó ai cũng sống gấp hơn, sợ rằng mai này hết thời học trò sẽ không bao giờ trở lại. Để rồi ngày chia tay những giọt nước mắt lăn dài, ai cũng cảm thấy trống trải khi ngày mai phải rời xa hàng ghế đá, sân trường, bảng đen, lớp học thân quen...Mái trường Lê Văn Thịnh? thầy cô ơi? chúng em xin hát mãi ở nơi này bài ca về trường cũ.

📷
Mùa Hạ cuối của đời học sinh, phượng cháy lên nỗi nhớ, ngày mai mỗi đứa về một miền quê khác nhau, làm sao để sau này có thể tụ họp đông đủ cả lớp đây? Có những mùa yêu chưa xa đã nhớ, có những mùa chở thương nhớ vội quá chẳng kịp về…Thời gian trôi qua kẽ tay, đưa mùa hạ cuối chợt về ngẩn ngơ chẳng cho ai kịp giữ. Tuổi học trò trôi đi trên từng trang lưu bút, mùa phượng cuối ùa về cho ai tiếc những tà áo dài trắng bay…Giữa sân trường vắng nghe tiếng lá rơi như chạm vào thời gian, chạm vào mùa những ngây ngô và hồn nhiên của lũ học trò ngày xưa chưa kịp lớn…Hạt bụi phấn rơi chưa kịp vương mái tóc thầy,cô đã bạc, đã làm nhòe nước mắt mi ai trong những tiết học cuối cùng…Những dòng lưu bút vết mực chưa kịp hong khô, tiếng nấc môi ai đã rung lên nghẹn ngào, khắc khoải…Tiếng đàn lặng lẽ câu hát chia tay, xa mà gần lắm, mùa phượng cuối đang chập chững ngoài thềm…Thời gian vội vã trôi chẳng giữ cho ai, và cũng chẳng đợi ai. Chỉ kịp trao cho nhau những nụ cười nuối tiếc…Một ánh nhìn bảng lảng buồn nơi cuối hành lang heo gió, mai xa rồi khoảng kí ức này biết cất vào đâu? Những cái ôm siết chặt vai nhau, tiếng khóc nấc lên những hẹn ước về một chân trời mới… Một thời áo trắng trong veo và tinh khôi đến thế …Bước thời gian chầm chậm ám bụi trên những bức tường rêu phong, cánh cửa gỗ nguệch ngoạc những hồn nhiên của một thời bảng đen và giấy trắng… Bằng lăng tím dấu buồn e ấp, phượng hồng buồn che nắng đứng ngẩn ngơ…

📷

Cơn mưa cuối chiều chở nhớ và thương, những vòng xe quay đều rồi cuộn những tháng năm hóa thành kỉ niệm. Ghế đá lặng im không nói, những ô gạch lát buồn tênh không muốn cất lời…Tiếng ríu rít ve sầu kêu trên vòm lá, tiếng mùa hè lại đến, tiếng một mùa học trò nữa lại đi…Mùa phượng cuối gọi buồn về cho những luyến tiếc thời gian… Mùa không ai bảo ai, mắt buồn ngấn lệ…Có những mùa yêu chưa xa đã nhớ, có những mùa chở thương nhớ vội quá chẳng kịp về…Góc sân trường, một cánh hoa rơi mong manh cho mùa hạ cuối… Và còn mãi trong tim ta, những dấu yêu một thời. 

📷

     Rồi thì mùa Hạ cuối cùng cho một tình yêu học trò khờ dại, hai đứa đi về hai phương trời khác nhau mà quên chưa một lời tạm biệt... để rồi cứ mỗi khi Hạ về bạn lại thấy day dứt không biết giờ người ấy ra sao? Có cái gì cay cay trong mắt, mặn mặn trên môi của ngày chia tay....

📷

   Chia tay mùa Hạ, khoảng trời lặng lẽ rưng rưng buồn của những tháng năm học trò. Những ước mơ ngày nào bỗng chốc thành hoài niệm. Một lần nữa bỏ lại sau lưng mùa Hạ. Hãy tha lỗi cho những vụng về và nông nổi của tuổi học trò. Mái trường xưa - nơi tâm hồn ta lớn lên theo lời giảng của thầy của cô, và nơi ấy tâm hồn ta khẽ xao xuyến với những rung động đầu đời: Tình yêu tuổi học trò, tình yêu cháy bỏng nhưng không thốt được nên lời, cứ thế đưa nó vào kỷ niệm, vào dĩ vãng đầy mộng mơ... Một tà áo dài trắng thướt tha lướt qua đủ làm ai ngẩn ngơ. Một ánh mắt trìu mến thoáng qua đã đủ làm má ai ửng đỏ... tuổi học trò đẹp đẽ, hồn nhiên trong trắng và thơ ngây quá!!!!

Bởi giếng quá trong nên giếng nhìn thấy đáy

Bởi mắt quá trong nên mắt nói thật nhiều

📷

Thế là hết những ngày đi học
Phượng nở vội vàng giục giã mùa thi…

Có một lần, lúc loay hoay nhặt tờ giấy chỗ tôi ngồi, tôi vô tình đọc được một câu thơ chẳng rõ được viết từ lúc nào. Nhưng chắc hẳn ấy là của một năm cuối một mùa hạ cũng nóng thế này, rực màu phượng thế này….

Rồi cũng biết hạ về bên cửa sổ
Hoa phượng mang áo đỏ cháy ngang trời
Có ai đứng so vai ngoài cửa lớp
Mắt bạn buồn vời vợi bỗng trong hơn…

Đôi khi thấy những dòng thơ vô tình để lại của lớp anh chị trước, bất chợt nhận ra mỗi chiếc bàn, ghế, bảng, lưu giữ trong mình những kí ức của từng thế hệ. 

📷

Sau những vui buồn mình phải chia xa
Bạn bè ơi, biết bao giờ gặp lại ?
Đường đến tôi là con đường xa ngái
Nẻo tôi về dài hơn cả một chuyến bay

Yêu thương này tôi khắc lên bàn tay
Lằn chỉ tay nát nhàu ẩn hiện
Đường "bạn hữu" ở đâu, nào ai biết!
Nắm tay vào vẽ một nét bình yên

Ở nơi xa, khi băng giá triền miên
Tôi gắng giữ cho trái tim ấm áp
Da dẫu sạm đi, bàn tay khô ráp
Giữ trên môi trong trẻo một nét cười

Để mai này, lỡ bạn gặp tôi
Sẽ nhận ngay ra nụ cười thơ thuở ấy
Sẽ nghe trong ta ấm nồng lửa cháy
Nhóm lên bằng năm tháng, ngọt ngào ơi!

📷

    Một lần nữa bỏ lại sau lưng mùa Hạ. Hãy tha lỗi cho những vụng về và nông nổi của tuổi học trò. Mái trường xưa - nơi tâm hồn ta lớn lên theo lời giảng của thầy của cô và nơi ấy tâm hồn ta khẽ xao xuyến với những rung động đầu đời.

📷

    Thời gian trôi đi qua mau cùng những tháng năm êm đềm với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bạn bè, thầy cô ơi?  Mái trường Lê Văn Thịnh ơi? hàng phượng vĩ, tiếng nô đùa, tiếng cười rộn rã dưới sân trường, những âu lo bên trang sách hồng với những dòng lưu bút những kỷ niệm khó quên... như vỡ òa trong ta khi ta nhận ra trên mái đầu mình những cánh phượng hồng đang thắp lửa cho khoảng trời xanh mênh mông mơ ước, báo hiệu thời điểm chia tay mùa Hạ đến rồi. Để bây giờ ta tìm về trong ký ức. Hãy trao nhau thật nhiều yêu thương kỷ niệm  dấu yêu vào trái tim, nếu có giận hờn gì thì tha thứ cho nhau hôm nay 25/5, vì ngày mai này sẽ không là hôm nay nữa. Khóc với nhau đi, cười với nhau đi, giây phút này sẽ là bao nỗi nhớ. Cơn mưa cuối Hạ làm ướt áo ai dưới hiên trường ngày ấy, để lòng ai lưu luyến, bâng khuâng một nỗi nhớ đi suốt cuộc đời...

📷

“ Có những mùa hè không hề trở lại
Chỉ nghe tiếng ve trĩu cánh phượng hồng

 Trang sách cũ xa rồi xa mãi
Ngân khúc nhạc lòng trong nỗi nhớ bâng khuâng…”

📷

 Một ngày của năm cuối cấp, nhớ đến nhiều thứ đã qua, bật cười vì một mẩu chuyện từ hồi xa lắc. Rồi giật mình nhận ra, người ta chỉ có một mùa hè của năm 18 tuổi. Nhớ đến những buổi học vụng trộm quà vặt, những buổi len lén, chọc một đứa bạn đến phát khóc rồi lại vội vàng làm lành. Nhớ dáng cô giảng bài, dáng thầy chỉ dạy, bỗng muốn thu hết không gian một buổi học của năm cuối cấp tuổi 18 vào tầm mắt. Một chút luyến tiếc và nôn nao. Sắp xa trường. Từng hàng cây, từng gốc phượng, hình như cứ nhắc đến phượng người ta lại nhớ đến nhiều thứ. Những thứ mà chỉ tuổi học trò mới có. Chợt nhớ đến người mải miết giáo án, soạn bài. Không phải đến giờ mới nhận ra, nỗi nhớ thầy cô cũng đỏ rực như phượng.

📷

      Thời gian trôi đi qua mau cùng những tháng năm êm đềm với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bạn bè, thầy cô ơi? Mái trường Lê Văn Thịnh ơi?, hàng phượng vĩ, tiếng nô đùa, tiếng cười rộn rã dưới sân trường, những âu lo bên trang sách hồng với những dòng lưu bút những kỷ niệm khó quên... như vỡ òa trong ta khi ta nhận ra trên mái đầu mình những cánh phượng hồng đang thắp lửa cho khoảng trời xanh mênh mông mơ ước, báo hiệu thời điểm chia tay mùa Hạ đến rồi. Để bây giờ ta tìm về trong ký ức. Hãy trao nhau thật nhiều yêu thương kỷ niệm  dấu yêu vào trái tim, nếu có giận hờn gì thì tha thứ cho nhau hôm nay, vì ngày mai này sẽ không là hôm nay nữa. Khóc với nhau đi, cười với nhau đi, giây phút này sẽ là bao nỗi nhớ. Cơn mưa cuối Hạ làm ướt áo ai dưới hiên trường ngày ấy, để lòng ai lưu luyến, bâng khuâng một nỗi nhớ đi suốt cuộc đời...Xin cám ơn thầy cô, xin cám ơn các bạn! 

📷

Có mùa phượng vĩ không tên thành hò hẹn
Đỏ cái nhìn vương vấn lúc chia tay
Cô bạn gái ngại ngùng không dám khóc
Nghèn nghẹn lời trong đôi mắt cay cay

Có một tiếng ve suốt một thời không ai hay
Chỉ đến lúc đứng cạnh nhau mới thấy buồn đến thế
Mười hai năm ve kêu như thành lệ
Bước đi không đành, ngoảnh lại buồn hơn

Thao thức bao ngày qua tiếng trống trường
Lúc chia tay thèm được giật mình rồi chạy
Giờ truy bài, phút ra chơi cả những lần đi học muộn
Bây giờ cũng thành kí ức chìm sâu

 Xưa cứ trách bằng lăng tím đâu đâu
Giờ mới thấy hoa có màu nỗi nhớ
Tím miên man, tím từng hơi  thở
Của mùa thi mỗi lúc một gần

Có người bạn đến phút cuối mới thành thân
Có mái tóc giờ chia tay mới biết mình rất nhớ
Trang lưu bút có bài thơ chép rồi mà vẫn sợ
Ngại ngùng đưa hồi hộp đợi... chợt thở phào

Chia tay nhé, mùa hạ mà bọn mình đều bỗng lớn
Chẳng nói nhiều mà hiểu biết bao nhiêu...
Còn gặp lại nhưng mùa hè không ở lại
Thế mới thành kỉ niệm thân yêu !!! 

📷

     Thời gian trôi đi qua mau cùng những tháng năm êm đềm với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bạn bè, thầy cô ơi? Mái trường Lê Văn Thịnh ơi? Cám ơn thầy cô đã đem đến, tích luỹ cho chúng em không chỉ những lâu đài trí tuệ mà còn cả bể thẳm tâm hồn, những giọt nước của tình người - những giọt nước dù trải qua bao thời gian, mưa nắng vẫn mặn mà, nồng thắm, âm vang nhịp điệu thuỷ triều. Thầy cô đã dạy cho chúng em yêu những cánh đồng quê bình dị thân quen; yêu bông lúa hiền đọng bao mồ hôi gian khó; yêu cánh cò nhỏ bay về trong mưa; yêu dòng sông tuổi thơ đã cùng ta lớn lên theo từng mùa con nước…Chính lòng yêu nhà, yêu làng xóm, yêu miền quê đã trở nên lòng yêu Tổ quốc – như lời nhà văn người Nga Ilia Erenbua đã từng viết.

📷

Có thể bây giờ cô đã quên em
Học trò quá nhiều làm sao cô nhớ hết
Xa trường rồi em cũng xa biền biệt
Vẫn nhớ lời tự nhủ sẽ về thăm

Có thể bây giờ chiếc lá bàng non
Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm
Ai sẽ nhặt dùm em xác lá
Như em thủa nào ép lá giữa trang thơ

Ước gì… hiện tại chỉ là mơ
Cho em được trở về chốn ấy
Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái
Được vui - buồn cười thật hồn nhiên

Em nhớ hoài tiết học đầu tiên
Lời cô dạy “Văn học là nhân học”
Nhưng chẳng ai học xong bài học làm người
Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười

Len lén truyền nhau gói me dầm cuối lớp
Rồi đây theo dòng đời xuôi ngược
Vị chua cay thủa nào cứ đẫm bờ môi
Như lúc buồn em nhớ quá cô ơi

Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ…

📷

      Vậy là đêm nay tôi không ngủ. Vầng trăng tròn sáng trong lơ lửng giữa tầng không như thao thức, sà xuống ô cửa sổ soi cho tôi viết vào trang nhật ký của đời học sinh những dòng cảm xúc, suy nghĩ chân thành và tha thiết. Dù cho tôi biết những gì đã qua sẽ không bao giờ trở lại - thế nhưng trong tôi, hình bóng thầy cô, bạn bè và mái trường Đinh TIên Hoàng thân yêu sẽ luôn còn mãi, chẳng thể mờ phai! Nhất định chúng tôi sẽ mãi nhớ về nơi này, cùng thầy cô. Một cánh phượng đầu tiên, một mùa hạ cuối cùng… Chỉ đơn giản vậy thôi nhưng đã làm nên một khoảng trời, những khoảnh khắc êm đềm và lưu luyến mà suốt cuộc đời này chúng tôi không bao giờ có thể quên được. Thầy cô hãy tha thứ cho chúng em những lỗi lầm khờ dại…Xa mái trường yêu, xin gửi lời tri ân tới thầy cô kính quý. Với chúng em, thầy cô mãi là những người ươm mầm tri thức, chắp cánh cho bao ước mơ của chúng em được bay cao, bay xa, vươn tới những chân trời mới... Thầy cô, hai tiếng thân thương, dẫu có đi trọn kiếp con người, đến nơi đâu vẫn nhớ mãi lời thầy cô chỉ bảo, dẫu có bước lên muôn đỉnh vinh quang, chúng em vẫn mãi là những học trò nhỏ bé trong vòng tay yêu thương và sự nâng đỡ, dìu dắt không mệt mỏi của thầy cô.

📷

         Thời gian trôi đi qua mau cùng những tháng năm êm đềm với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bạn bè, thầy cô. Mái trường Đinh Tiên Hoàng ơi? hàng phượng vĩ, tiếng nô đùa, tiếng cười rộn rã dưới sân trường, những âu lo bên trang sách hồng với những dòng lưu bút những kỷ niệm khó quên... như vỡ òa trong ta khi ta nhận ra trên mái đầu mình những cánh phượng hồng đang thắp lửa cho khoảng trời xanh mênh mông mơ ước, báo hiệu thời điểm chia tay mùa Hạ đến rồi. Để bây giờ ta tìm về trong ký ức. Hãy trao nhau thật nhiều yêu thương kỷ niệm  dấu yêu vào trái tim, nếu có giận hờn gì thì tha thứ cho nhau hôm nay, vì ngày mai này sẽ không là hôm nay nữa. Khóc với nhau đi, cười với nhau đi, giây phút này sẽ là bao nỗi nhớ. Cơn mưa cuối Hạ làm ướt áo ai dưới hiên trường ngày ấy, để lòng ai lưu luyến, bâng khuâng một nỗi nhớ đi suốt cuộc đời...Xin cám ơn thầy cô, xin cám ơn các bạn!!

0
Đã 3 năm trôi qua, rồi cũng phải chia tay mái trường THPT Lê Văn Thịnh của chúng tôi, tôi yêu mùa Hạ, yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của chú ve sầu, yêu những cơn mưa rào hối hả, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng, khi thì say mê của lũ học trò bạn bè tôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó, giờ phải chia xa sao thấy xúc động bồi...
Đọc tiếp

Đã 3 năm trôi qua, rồi cũng phải chia tay mái trường THPT Lê Văn Thịnh của chúng tôi, tôi yêu mùa Hạ, yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của chú ve sầu, yêu những cơn mưa rào hối hả, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng, khi thì say mê của lũ học trò bạn bè tôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó, giờ phải chia xa sao thấy xúc động bồi hồi....

Ba năm trôi qua như một cái ngước nhìn
Để lại thấy những ngập ngừng, bối rối
Bỗng thoáng chốc ta thấy mình thay đổi
Một chút buồn, lặng lẽ, bâng khuâng…

Mái trường xưa có in dấu hay không?
Những kỷ niệm của một thời để nhớ
Trang lưu bút vẫn ấm nồng hơi thở
Những nỗi buồn, nỗi hờn giận vu vơ.

Có còn chăng những thi sĩ làm thơ?
Những thi sĩ tuổi mộng mơ ngày ấy?
Mỗi đứa một nơi giờ xa xăm biết mấy
Có còn đâu những buổi học hôm nào

Những tiếng gọi thân thiết “mày tao”
Đã rơi vào khoảng không gian yên tĩnh
Vang lên tiếng bước chân xưa tinh nghịch
Rồi lặng đi trong khoảng trống tâm hồn.

Đã xa rồi lớp học dưới mái trường
Một mái nhà chỉ còn trong kí ức
Nhưng trái tim vẫn bồi hồi trong ngực
Vẫn thầm thì khẽ gọi “Mái trường Lê Văn Thịnh ơi!”

📷

     Những ngày đầy nắng, giữa sân trường tôi chợt nhận ra một điều gì đó đang đến, muốn và níu kéo giữ tuổi học trò nhưng mà không thể...

Ôi ngôi trường như thể một quê hương...
Khi nghĩ đến chợt nhớ thời áo trắng
Nhớ nón nghiêng che, tóc dài trong nắng
Nhớ tuổi phượng hồng mực tím ngày xưa... 

Nhìn những chùm hoa phượng rực cháy mà tiếc nuối thời học sinh của mình, nhớ rằng mình đã đi qua những chặng đường đẹp nhất, để vững tin tiếp tục bước đi trên con đường mình đã chọn, mở cánh cửa vào tương lai. Có một câu nói đã đã khiến tôi suy nghĩ:“Dòng sông thời gian quả như đang chảy về biển cả, cuối cùng tất cả chúng ta đều phải có những bước đi riêng, không có bến cảng nào là dừng lại mãi mãi, chia tay hôm nay là để cho chúng ta đi tới những tương lai tốt đẹp hơn”. Ta sẽ tiếc lắm, không chỉ là gương mặt thầy cô, những người trao cho ta kiến thức, không chỉ là những người bạn, những người đã cùng sát cánh bên ta suốt từng ấy năm trời, ta còn tiếc cả thời thanh xuân của ta nữa, thanh xuân đã mang đi những gì và níu lại những gì, giờ còn ở lại là những cảm động nằm  trong mỗi trái tim người…Đứng trước ngưỡng cửa của cuộc sống, ta sẽ luôn thầm chúc những điều tốt đẹp nhất cho nhau.

📷

       Chia tay mùa Hạ! Ta mang theo ánh mắt hồn nhiên của cô bạn học trò ngồi ngay bàn sau. Ánh mắt ấy biết bao đêm làm trái tim ta phải thổn thức. Bím tóc đuôi gà đung đưa duyên dáng. Ngày mai chia tay rồi, định lấy hết can đảm ghi vào lưu bút của cô ấy những điều thầm kín dấu kín trong lòng nhưng... lại thôi, vì sợ rằng lời nói yêu thương kia sẽ làm vỡ vụn tình bạn trong sáng thuở học trò. Lời bài hát của mùa hè cứ vang lên mà khắc khoải:

 Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng - mối tình đầu.

Mối tình đầu của tôi
Là cơn mưa giăng ngoài ngoài cửa lớp
Tà áo ai bay  trắng cả giấc mơ
Là bài thơ còn hoài trong cặp
Giữa giờ chơi mang đến lại ...mang về

 Ngày 25/5/2016 hôm nay, sân trường ngập màu áo trắng học trò, lời bài hát da diết:

Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại
Ngày xa trường áo lụa gió thu bay....

    Để rồi tất cả: Sân trường, lớp học, thầy cô và bạn bè sắp thành những kỉ niệm khó phai trong ta. Ôi, nhớ!...Sắp chia tay rồi, nhận ra ta còn nợ một ánh mắt, một nụ cười, một lời cảm ơn, cả một chút quan tâm dành cho ai đó nữa, để đến hôm nay triệu lời xin lỗi bỗng ùa về: Yêu biết mấy những tháng năm học trò! Thời học sinh đẹp như vậy đấy! Phải chi thời gian có thể dừng lại một phút để ta có thể sống lại từng giây phút học trò, cho ta sống thêm một lần thôi để ta biết trân trọng khoảng khắc này. Và phải chi, thời gian có thể quay ngược lại để ta có thể hết mình với bạn bè. Thời gian ơi, làm ơn đừng hối hả trôi gấp gáp như vậy? Ngày mai, mỗi đứa một nơi, hòa mình vào sự tấp nập của dòng đời. Ai còn nhớ đến ai? Ai còn nhớ góc sân trường, hàng ghế đá này? Ngày mai, sẽ chẳng còn có dịp gặp lại đầy đủ các thành viên của lớp, sẽ chẳng bao giờ có lại cái không khí của những buổi đến trường… 

📷

 Có tiếng ve suốt một thời không ai hay
Chỉ đến lúc đứng cạnh nhau mới thấy buồn đến thế
Mười hai năm ve kêu như thành lệ
Bước đi không đành mà ngoảnh lại buồn hơn

Thoáng nỗi buồn, bừng tỉnh nửa cơn say
Ngọn gió heo may đẩy ta về quá khứ
Tựa bóng Thiên Thai ngôi trường xưa cũ
Chăm sóc ước mơ thuở trong sáng dại khờ

Ghế đá, cây xanh vẫn in hằn hơi thở
Sôi nổi bồi hồi tuổi mười tám đôi mươi
Ai trả cho tôi cái chỗ tôi ngồi
Cái nơi tôi gửi cả thời yêu thương!

📷

       Chia tay mùa Hạ! Bạn có bao giờ bâng khuâng khi đứng trước một chùm phượng đỏ, một nhành bằng lăng tím giữa mùa hè nắng gắt? Có bao giờ bạn nhặt cánh hoa rơi ép vào trang sổ và tự hỏi để làm gì? Ngày chia tay tuổi học trò, cả sân trường sáng bừng màu áo trắng, từng nhóm đứng bên nhau, đứa cười, đứa khóc, sao ngày vui lại rưng rưng nước mắt, sợ sau này không biết có gặp nhau? Bọn con trai ngày thường nghịch ngợm là thế, nhưng hôm nay bỗng nhiên lại buồn, chẳng đứa nào muốn rời xa lớp học. Cả lớp mình chuyền nhau trang lưu bút, có đứa rụt rè bày tỏ yêu thương sau ba năm khi chung bàn chung lớp, nhưng lại không dám chạm vào mắt nhau. Viết lên bàn những lời nhắn nhủ, chú em nào ngồi cùng bàn với chị, nhớ chăm ngoan và học giỏi đó nghe! Thấy thằng bạn ngồi bên cười khúc khích, len lén nhìn rồi len lén quay đi…Kỷ niệm ngày xưa sao dịu dàng đến lạ, khi xa rồi vẫn chẳng thể nào quên. Lúc trống trường rộn rã vang lên, sao lại khóc, nắm chặt tay nhau, giây phút cuối còn điều gì muốn nói, thấy nghẹn ngào nên lại để trôi qua. Có một thoáng mắt buồn chợt hiện sau khung cửa, ai nhìn trộm mình rồi lại khẽ quay đi. Giai điệu mùa hè làm tim tôi xao xuyến, nỗi nhớ bâng khuâng chưa khi nào vụt tắt. Mùa hè ơi, sao vội vã qua nhanh!  Ai đã sống, đang và sẽ sống hãy giữ giùm nhau ký ức tuổi học trò. Bởi tôi sợ thời gian và khoảng cách làm bạn quên tôi giữa bộn bề cuộc sống. Ai cũng chỉ một và chỉ một lần như thế, được khóc, được cười, được buồn vui lẫn lộn, được là những thiên thần áo trắng….Điều tôi muốn nói không cao, không xa, mà chỉ ở đây ngay trong tim bạn. “Tuổi học trò không đơn giản chỉ là kỷ niệm, đó là nơi nuôi dưỡng tâm hồn bạn. Cho bạn một nhân cách, một hướng đi trong cuộc đời. Đừng để hai chữ “giá như” làm nhạt phai những năm tháng đẹp đẽ của cuộc đời”. 

📷

      Biết bao ước mơ bỏ ngỏ, bao lời hứa chưa thành lời và những dòng lưu bút ghi thật nhanh. Dường như lúc đó ai cũng sống gấp hơn, sợ rằng mai này hết thời học trò sẽ không bao giờ trở lại. Để rồi ngày chia tay những giọt nước mắt lăn dài, ai cũng cảm thấy trống trải khi ngày mai phải rời xa hàng ghế đá, sân trường, bảng đen, lớp học thân quen...Mái trường Lê Văn Thịnh? thầy cô ơi? chúng em xin hát mãi ở nơi này bài ca về trường cũ.

📷
Mùa Hạ cuối của đời học sinh, phượng cháy lên nỗi nhớ, ngày mai mỗi đứa về một miền quê khác nhau, làm sao để sau này có thể tụ họp đông đủ cả lớp đây? Có những mùa yêu chưa xa đã nhớ, có những mùa chở thương nhớ vội quá chẳng kịp về…Thời gian trôi qua kẽ tay, đưa mùa hạ cuối chợt về ngẩn ngơ chẳng cho ai kịp giữ. Tuổi học trò trôi đi trên từng trang lưu bút, mùa phượng cuối ùa về cho ai tiếc những tà áo dài trắng bay…Giữa sân trường vắng nghe tiếng lá rơi như chạm vào thời gian, chạm vào mùa những ngây ngô và hồn nhiên của lũ học trò ngày xưa chưa kịp lớn…Hạt bụi phấn rơi chưa kịp vương mái tóc thầy,cô đã bạc, đã làm nhòe nước mắt mi ai trong những tiết học cuối cùng…Những dòng lưu bút vết mực chưa kịp hong khô, tiếng nấc môi ai đã rung lên nghẹn ngào, khắc khoải…Tiếng đàn lặng lẽ câu hát chia tay, xa mà gần lắm, mùa phượng cuối đang chập chững ngoài thềm…Thời gian vội vã trôi chẳng giữ cho ai, và cũng chẳng đợi ai. Chỉ kịp trao cho nhau những nụ cười nuối tiếc…Một ánh nhìn bảng lảng buồn nơi cuối hành lang heo gió, mai xa rồi khoảng kí ức này biết cất vào đâu? Những cái ôm siết chặt vai nhau, tiếng khóc nấc lên những hẹn ước về một chân trời mới… Một thời áo trắng trong veo và tinh khôi đến thế …Bước thời gian chầm chậm ám bụi trên những bức tường rêu phong, cánh cửa gỗ nguệch ngoạc những hồn nhiên của một thời bảng đen và giấy trắng… Bằng lăng tím dấu buồn e ấp, phượng hồng buồn che nắng đứng ngẩn ngơ…

📷

Cơn mưa cuối chiều chở nhớ và thương, những vòng xe quay đều rồi cuộn những tháng năm hóa thành kỉ niệm. Ghế đá lặng im không nói, những ô gạch lát buồn tênh không muốn cất lời…Tiếng ríu rít ve sầu kêu trên vòm lá, tiếng mùa hè lại đến, tiếng một mùa học trò nữa lại đi…Mùa phượng cuối gọi buồn về cho những luyến tiếc thời gian… Mùa không ai bảo ai, mắt buồn ngấn lệ…Có những mùa yêu chưa xa đã nhớ, có những mùa chở thương nhớ vội quá chẳng kịp về…Góc sân trường, một cánh hoa rơi mong manh cho mùa hạ cuối… Và còn mãi trong tim ta, những dấu yêu một thời. 

📷

     Rồi thì mùa Hạ cuối cùng cho một tình yêu học trò khờ dại, hai đứa đi về hai phương trời khác nhau mà quên chưa một lời tạm biệt... để rồi cứ mỗi khi Hạ về bạn lại thấy day dứt không biết giờ người ấy ra sao? Có cái gì cay cay trong mắt, mặn mặn trên môi của ngày chia tay....

📷

   Chia tay mùa Hạ, khoảng trời lặng lẽ rưng rưng buồn của những tháng năm học trò. Những ước mơ ngày nào bỗng chốc thành hoài niệm. Một lần nữa bỏ lại sau lưng mùa Hạ. Hãy tha lỗi cho những vụng về và nông nổi của tuổi học trò. Mái trường xưa - nơi tâm hồn ta lớn lên theo lời giảng của thầy của cô, và nơi ấy tâm hồn ta khẽ xao xuyến với những rung động đầu đời: Tình yêu tuổi học trò, tình yêu cháy bỏng nhưng không thốt được nên lời, cứ thế đưa nó vào kỷ niệm, vào dĩ vãng đầy mộng mơ... Một tà áo dài trắng thướt tha lướt qua đủ làm ai ngẩn ngơ. Một ánh mắt trìu mến thoáng qua đã đủ làm má ai ửng đỏ... tuổi học trò đẹp đẽ, hồn nhiên trong trắng và thơ ngây quá!!!!

Bởi giếng quá trong nên giếng nhìn thấy đáy

Bởi mắt quá trong nên mắt nói thật nhiều

📷

Thế là hết những ngày đi học
Phượng nở vội vàng giục giã mùa thi…

Có một lần, lúc loay hoay nhặt tờ giấy chỗ tôi ngồi, tôi vô tình đọc được một câu thơ chẳng rõ được viết từ lúc nào. Nhưng chắc hẳn ấy là của một năm cuối một mùa hạ cũng nóng thế này, rực màu phượng thế này….

Rồi cũng biết hạ về bên cửa sổ
Hoa phượng mang áo đỏ cháy ngang trời
Có ai đứng so vai ngoài cửa lớp
Mắt bạn buồn vời vợi bỗng trong hơn…

Đôi khi thấy những dòng thơ vô tình để lại của lớp anh chị trước, bất chợt nhận ra mỗi chiếc bàn, ghế, bảng, lưu giữ trong mình những kí ức của từng thế hệ. 

📷

Sau những vui buồn mình phải chia xa
Bạn bè ơi, biết bao giờ gặp lại ?
Đường đến tôi là con đường xa ngái
Nẻo tôi về dài hơn cả một chuyến bay

Yêu thương này tôi khắc lên bàn tay
Lằn chỉ tay nát nhàu ẩn hiện
Đường "bạn hữu" ở đâu, nào ai biết!
Nắm tay vào vẽ một nét bình yên

Ở nơi xa, khi băng giá triền miên
Tôi gắng giữ cho trái tim ấm áp
Da dẫu sạm đi, bàn tay khô ráp
Giữ trên môi trong trẻo một nét cười

Để mai này, lỡ bạn gặp tôi
Sẽ nhận ngay ra nụ cười thơ thuở ấy
Sẽ nghe trong ta ấm nồng lửa cháy
Nhóm lên bằng năm tháng, ngọt ngào ơi!

📷

    Một lần nữa bỏ lại sau lưng mùa Hạ. Hãy tha lỗi cho những vụng về và nông nổi của tuổi học trò. Mái trường xưa - nơi tâm hồn ta lớn lên theo lời giảng của thầy của cô và nơi ấy tâm hồn ta khẽ xao xuyến với những rung động đầu đời.

📷

    Thời gian trôi đi qua mau cùng những tháng năm êm đềm với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bạn bè, thầy cô ơi?  Mái trường Lê Văn Thịnh ơi? hàng phượng vĩ, tiếng nô đùa, tiếng cười rộn rã dưới sân trường, những âu lo bên trang sách hồng với những dòng lưu bút những kỷ niệm khó quên... như vỡ òa trong ta khi ta nhận ra trên mái đầu mình những cánh phượng hồng đang thắp lửa cho khoảng trời xanh mênh mông mơ ước, báo hiệu thời điểm chia tay mùa Hạ đến rồi. Để bây giờ ta tìm về trong ký ức. Hãy trao nhau thật nhiều yêu thương kỷ niệm  dấu yêu vào trái tim, nếu có giận hờn gì thì tha thứ cho nhau hôm nay 25/5, vì ngày mai này sẽ không là hôm nay nữa. Khóc với nhau đi, cười với nhau đi, giây phút này sẽ là bao nỗi nhớ. Cơn mưa cuối Hạ làm ướt áo ai dưới hiên trường ngày ấy, để lòng ai lưu luyến, bâng khuâng một nỗi nhớ đi suốt cuộc đời...

📷

“ Có những mùa hè không hề trở lại
Chỉ nghe tiếng ve trĩu cánh phượng hồng

 Trang sách cũ xa rồi xa mãi
Ngân khúc nhạc lòng trong nỗi nhớ bâng khuâng…”

📷

 Một ngày của năm cuối cấp, nhớ đến nhiều thứ đã qua, bật cười vì một mẩu chuyện từ hồi xa lắc. Rồi giật mình nhận ra, người ta chỉ có một mùa hè của năm 18 tuổi. Nhớ đến những buổi học vụng trộm quà vặt, những buổi len lén, chọc một đứa bạn đến phát khóc rồi lại vội vàng làm lành. Nhớ dáng cô giảng bài, dáng thầy chỉ dạy, bỗng muốn thu hết không gian một buổi học của năm cuối cấp tuổi 18 vào tầm mắt. Một chút luyến tiếc và nôn nao. Sắp xa trường. Từng hàng cây, từng gốc phượng, hình như cứ nhắc đến phượng người ta lại nhớ đến nhiều thứ. Những thứ mà chỉ tuổi học trò mới có. Chợt nhớ đến người mải miết giáo án, soạn bài. Không phải đến giờ mới nhận ra, nỗi nhớ thầy cô cũng đỏ rực như phượng.

📷

      Thời gian trôi đi qua mau cùng những tháng năm êm đềm với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bạn bè, thầy cô ơi? Mái trường Lê Văn Thịnh ơi?, hàng phượng vĩ, tiếng nô đùa, tiếng cười rộn rã dưới sân trường, những âu lo bên trang sách hồng với những dòng lưu bút những kỷ niệm khó quên... như vỡ òa trong ta khi ta nhận ra trên mái đầu mình những cánh phượng hồng đang thắp lửa cho khoảng trời xanh mênh mông mơ ước, báo hiệu thời điểm chia tay mùa Hạ đến rồi. Để bây giờ ta tìm về trong ký ức. Hãy trao nhau thật nhiều yêu thương kỷ niệm  dấu yêu vào trái tim, nếu có giận hờn gì thì tha thứ cho nhau hôm nay 25/5/2016, vì ngày mai này sẽ không là hôm nay nữa. Khóc với nhau đi, cười với nhau đi, giây phút này sẽ là bao nỗi nhớ. Cơn mưa cuối Hạ làm ướt áo ai dưới hiên trường ngày ấy, để lòng ai lưu luyến, bâng khuâng một nỗi nhớ đi suốt cuộc đời...Xin cám ơn thầy cô, xin cám ơn các bạn! 

📷

Có mùa phượng vĩ không tên thành hò hẹn
Đỏ cái nhìn vương vấn lúc chia tay
Cô bạn gái ngại ngùng không dám khóc
Nghèn nghẹn lời trong đôi mắt cay cay

Có một tiếng ve suốt một thời không ai hay
Chỉ đến lúc đứng cạnh nhau mới thấy buồn đến thế
Mười hai năm ve kêu như thành lệ
Bước đi không đành, ngoảnh lại buồn hơn

Thao thức bao ngày qua tiếng trống trường
Lúc chia tay thèm được giật mình rồi chạy
Giờ truy bài, phút ra chơi cả những lần đi học muộn
Bây giờ cũng thành kí ức chìm sâu

 Xưa cứ trách bằng lăng tím đâu đâu
Giờ mới thấy hoa có màu nỗi nhớ
Tím miên man, tím từng hơi  thở
Của mùa thi mỗi lúc một gần

Có người bạn đến phút cuối mới thành thân
Có mái tóc giờ chia tay mới biết mình rất nhớ
Trang lưu bút có bài thơ chép rồi mà vẫn sợ
Ngại ngùng đưa hồi hộp đợi... chợt thở phào

Chia tay nhé, mùa hạ mà bọn mình đều bỗng lớn
Chẳng nói nhiều mà hiểu biết bao nhiêu...
Còn gặp lại nhưng mùa hè không ở lại
Thế mới thành kỉ niệm thân yêu !!! 

📷

     Thời gian trôi đi qua mau cùng những tháng năm êm đềm với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bạn bè, thầy cô ơi? Mái trường Lê Văn Thịnh ơi? Cám ơn thầy cô đã đem đến, tích luỹ cho chúng em không chỉ những lâu đài trí tuệ mà còn cả bể thẳm tâm hồn, những giọt nước của tình người - những giọt nước dù trải qua bao thời gian, mưa nắng vẫn mặn mà, nồng thắm, âm vang nhịp điệu thuỷ triều. Thầy cô đã dạy cho chúng em yêu những cánh đồng quê bình dị thân quen; yêu bông lúa hiền đọng bao mồ hôi gian khó; yêu cánh cò nhỏ bay về trong mưa; yêu dòng sông tuổi thơ đã cùng ta lớn lên theo từng mùa con nước…Chính lòng yêu nhà, yêu làng xóm, yêu miền quê đã trở nên lòng yêu Tổ quốc – như lời nhà văn người Nga Ilia Erenbua đã từng viết.

📷

Có thể bây giờ cô đã quên em
Học trò quá nhiều làm sao cô nhớ hết
Xa trường rồi em cũng xa biền biệt
Vẫn nhớ lời tự nhủ sẽ về thăm

Có thể bây giờ chiếc lá bàng non
Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm
Ai sẽ nhặt dùm em xác lá
Như em thủa nào ép lá giữa trang thơ

Ước gì… hiện tại chỉ là mơ
Cho em được trở về chốn ấy
Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái
Được vui - buồn cười thật hồn nhiên

Em nhớ hoài tiết học đầu tiên
Lời cô dạy “Văn học là nhân học”
Nhưng chẳng ai học xong bài học làm người
Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười

Len lén truyền nhau gói me dầm cuối lớp
Rồi đây theo dòng đời xuôi ngược
Vị chua cay thủa nào cứ đẫm bờ môi
Như lúc buồn em nhớ quá cô ơi

Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ…

📷

      Vậy là đêm nay tôi không ngủ. Vầng trăng tròn sáng trong lơ lửng giữa tầng không như thao thức, sà xuống ô cửa sổ soi cho tôi viết vào trang nhật ký của đời học sinh những dòng cảm xúc, suy nghĩ chân thành và tha thiết. Dù cho tôi biết những gì đã qua sẽ không bao giờ trở lại - thế nhưng trong tôi, hình bóng thầy cô, bạn bè và mái trường Lê Văn Thịnh thân yêu sẽ luôn còn mãi, chẳng thể mờ phai! Nhất định chúng tôi sẽ mãi nhớ về nơi này, cùng thầy cô. Một cánh phượng đầu tiên, một mùa hạ cuối cùng… Chỉ đơn giản vậy thôi nhưng đã làm nên một khoảng trời, những khoảnh khắc êm đềm và lưu luyến mà suốt cuộc đời này chúng tôi không bao giờ có thể quên được. Thầy cô hãy tha thứ cho chúng em những lỗi lầm khờ dại…Xa mái trường yêu, xin gửi lời tri ân tới thầy cô kính quý. Với chúng em, thầy cô mãi là những người ươm mầm tri thức, chắp cánh cho bao ước mơ của chúng em được bay cao, bay xa, vươn tới những chân trời mới... Thầy cô, hai tiếng thân thương, dẫu có đi trọn kiếp con người, đến nơi đâu vẫn nhớ mãi lời thầy cô chỉ bảo, dẫu có bước lên muôn đỉnh vinh quang, chúng em vẫn mãi là những học trò nhỏ bé trong vòng tay yêu thương và sự nâng đỡ, dìu dắt không mệt mỏi của thầy cô.

📷

         Thời gian trôi đi qua mau cùng những tháng năm êm đềm với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bạn bè, thầy cô. Mái trường Lê Văn Thịnh ơi? hàng phượng vĩ, tiếng nô đùa, tiếng cười rộn rã dưới sân trường, những âu lo bên trang sách hồng với những dòng lưu bút những kỷ niệm khó quên... như vỡ òa trong ta khi ta nhận ra trên mái đầu mình những cánh phượng hồng đang thắp lửa cho khoảng trời xanh mênh mông mơ ước, báo hiệu thời điểm chia tay mùa Hạ đến rồi. Để bây giờ ta tìm về trong ký ức. Hãy trao nhau thật nhiều yêu thương kỷ niệm  dấu yêu vào trái tim, nếu có giận hờn gì thì tha thứ cho nhau hôm nay 25/5/2016, vì ngày mai này sẽ không là hôm nay nữa. Khóc với nhau đi, cười với nhau đi, giây phút này sẽ là bao nỗi nhớ. Cơn mưa cuối Hạ làm ướt áo ai dưới hiên trường ngày ấy, để lòng ai lưu luyến, bâng khuâng một nỗi nhớ đi suốt cuộc đời...Xin cám ơn thầy cô, xin cám ơn các bạn!!

0
Tìm những câu văn , từ ngữ bộc lộ tình cảm về cây phượng trong đoạn văn sauThời thơ ấu khi còn đi học ở tiểu học đây chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất của mỗi con nguời. Khi nhớ đến kỉ niệm ấy, trong em lại hiện lên Những hình ảnh về bạn bè, thầy cô, mái trường tha thiết với loài cây mà em yêu quí, loài cây mà đã gắn bó với những ngày cắp sách đến trường của mỗi...
Đọc tiếp

Tìm những câu văn , từ ngữ bộc lộ tình cảm về cây phượng trong đoạn văn sau

Thời thơ ấu khi còn đi học ở tiểu học đây chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất của mỗi con nguời. Khi nhớ đến kỉ niệm ấy, trong em lại hiện lên Những hình ảnh về bạn bè, thầy cô, mái trường tha thiết với loài cây mà em yêu quí, loài cây mà đã gắn bó với những ngày cắp sách đến trường của mỗi người, loài cây mà một nhà văn đã gọi nó với cái tên thân thương cây " Hoa học trò." Nhìn từ xa cây phượng toả ra những tán lá xum xuê xanh ngắt giống như một cái dù khổng lồ che mưa che nắng. Thân cây to và sần sùi. Những chiếc rễ ngoằn ngoèo trồi lên mặt đất. Những chiếc lá bé tí kết thành những tán lá rộng. Hoa phượng màu đỏ thắm vừa đẹp, vừa dẻo dai, vừa bền bỉ. Cây phượng đã cho em bóng mát. Vào giờ ra chơi cúng em thường chơi đùa dưới gốc cây phượng. Các bạn nam thì chơi đá cầu hay chơi bắn bi còn các bạn nữ thì chơi nhảy dây hay chơi banh đũa. Phượng là người bạn cùng đi với em trong suốt thời học trò. Cây phượng là nơi cất giữ những niềm vui nỗi buồn của tuổi học trò. Những lúc em buồn vì bị điểm kém hay vì cãi nhau với bạn bè phượng là người bạn đã lắng nghe những tâm sự của em. Những lúc em vui vì được điểm cao hay vì em lại có thêm những người bạn mới phượng là người bạn đã cùng chia sẽ với em. Lúc những búp phượng gần nở là lúc báo hiệu cho chúng em biết mùa thi sắp đến. Những đứa học trò chăm chỉ học tập phượng như rất vui. Lúc hoa phượng nở một màu đỏ thắm và tiếng ve kêu lúc báo hiệu mùa hè đã đến. Những tiếng ve kêu hoà thành một bản nhạc nghe rất vui tươi. Âm thanh của tiếng ve làm cho đời sống của chúng em trở nên rộn ràng , vui tươi. Nhưng lúc đó cũng là lúc chúng em phải chia tay mái trường tầy cô và bạn bè để bước vào kì nghỉ hè . Lúc chia tay tiếng ve kêu mà lòng em xao xuyến không nỡ rời xa . Nhưng rôi cũng đến lúc chia tay với bạn mái trường , thầy cô , bạn bè . Vào những ngày cuối năm học chúng em thường xuống sân nhặt những đóa phượng để ép vào tập để làm kỉ niệm khó phai mờ. Những dòng lưu bút còn in trên giấy của những đứa bạn thân đã cùng em học tập, vui chơi trong suốt năm năm học vừa qua. Thế đó, cây phượng còn là người bạn thân của chúng em suốt một thời học trò nói riêng. Cây phượng còn góp phần tạo nên vẻ đẹp thiên nhiên thơ mộng, kỳ ảo nói chung. Có khi nào bạn nghĩ cây phượng sẽ rời xa mình không? Nhưng còn đối với mình cây phượng luôn đồng hành với mình suốt con đường học vấn. Cánh cổng trường đã đóng lại, chưa bao giờ phượng đẹp như lúc này. Phượng đẹp nhưng chằng ai ngắm nhìn phượng. Chỉ còn một mình phượng nhìn theo bóng của mỗi người học trò. Tạm biệt cây phượng, tạm biệt những kỷ niệm vui buồn dưới gốc phượng. dù có ai đi đâu xa, em sẽ luôn nhớ về ngôi trường thân yêu, nơi có một người bạn vô cùng thân yêu.

  Giup mình với chiều nộp rồi ! 

0
Cây phượng là loại cây hay được trồng ở trường học. Xung quanh trường em là những cây phượng, với những chùm hoa đỏ rực một góc trời vào mùa hè, báo hiệu một mùa chia tay bạn bè, mái trường và thầy cô nữa lại đến.Cây phượng ở trường em đã to, có lẽ nó được những thế hệ thầy trò đầu tiên của ngôi trường mà em đang học trồng. Đến thế hệ của chúng em thì nó đã lớn...
Đọc tiếp

Cây phượng là loại cây hay được trồng ở trường học. Xung quanh trường em là những cây phượng, với những chùm hoa đỏ rực một góc trời vào mùa hè, báo hiệu một mùa chia tay bạn bè, mái trường và thầy cô nữa lại đến.

Cây phượng ở trường em đã to, có lẽ nó được những thế hệ thầy trò đầu tiên của ngôi trường mà em đang học trồng. Đến thế hệ của chúng em thì nó đã lớn và chiếm một khoảng khá rộng ở sân trường. Thân cây rất to chắc phải mấy đứa chúng em ôm mới xuể, phần rễ cây rất phát triển nhô cả lên mặt đất, vô tình như một cái ghế tạo thành chỗ ngồi cho học sinh ở trường. Cây phượng có rất nhiều cành, cành to, cành nhỏ thi nhau vươn cao, xa để đón lấy ánh nắng mặt trời.

Lá phượng rất đặc biệt, mỗi cành có rất nhiều cành lá, trên mỗi cành lá lại có nhiều lá con. Vì lá phượng nhỏ như vậy nên cả một cây phượng không tạo thành một bóng mát, những tia nắng lọt qua kẽ lá chiếu xuống sân như những đốm sáng nhỏ trông rất đẹp. Mỗi khi hè đến, cả cây phượng chìm trong tiếng ve kêu, rất ồn ào nhưng lại vui tai, những chùm hoa phượng bắt đầu nở, rồi cả cây phượng nở hoa, che lấp những cành lá màu xanh, nhìn từ xa cây phượng đỏ rực cả một góc trời.

Nếu không có tiếng ve, không có những chùm hoa phượng thì có ai biết hè đã đến từ bao giờ. Chúng em thường nhặt hoa phượng làm thành con bướm rồi đem nó ép vào trang vở như để cất giữ những kỉ niệm. Hoa phượng nở báo hiệu mùa hạ về, mùa thi đến, mùa chia tay thầy cô, bạn bè và mái trường yêu dấu khiến ai cũng có cảm giác xốn xang. Thế rồi hoa phượng tàn, kết thành những quả phượng dài, cong cong mà mấy bạn con trai hay nhặt để làm kiếm. Khi quả phượng rụng hết, cây phượng cũng trụi lá và đợi đến mùa xuân để mọc lên những tán lá xanh non mơn mởn.

Cây phượng vẫn đứng đó chứng kiến bao lớp học sinh đã trưởng thành từ đây. Dù xa trường nhưng em sẽ nhớ mãi về cây phượng như một người bạn của một thời học sinh.

 

 

 

 bài văn hay chưa mong các bạn cho ý kiến

6
13 tháng 5 2020

hay và dài r bạn ơi :)

22 tháng 5 2020

Cho bạn 9,5 điểm

#hoctot

Lập dàn ý chi tiết cho bài văn sau :Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu... nhà thơ Đỗ Trung Quân đã viết một bài thơ như thế. Tuổi thơ, thời còn là học sinh sao mà quen đến thế những chùm hoa phượng đỏ thắm rực rỡ mỗi lúc hè về.Phượng không thơm như các loài hoa khác, không đẹp bằng các loài hoa khác nhưng phượng đỏ và nhiều. Hoa phượng có những...
Đọc tiếp

Lập dàn ý chi tiết cho bài văn sau :

Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu... nhà thơ Đỗ Trung Quân đã viết một bài thơ như thế. Tuổi thơ, thời còn là học sinh sao mà quen đến thế những chùm hoa phượng đỏ thắm rực rỡ mỗi lúc hè về.

Phượng không thơm như các loài hoa khác, không đẹp bằng các loài hoa khác nhưng phượng đỏ và nhiều. Hoa phượng có những nét riêng và độc đáo. Phượng ở đây không phải một đoá, không phải vài cành mà là cả một vùng -một thân to rộng lớn.Hoa phượng càng đỏ thì lá phượng lại càng xanh, phượng nghe và thấu hiểu mọi tâm sự của bọn học trò vì phượng là " hoa học trò" mà. Còn ai có thể hiểu phượng hơn bọn học sinh chúng em, cái bọn ngày ngày cắp sách đến trường, và còn ai có tâm hồn tươi tắn để mãi cùng hoa phượng thắm tươi, vẫn là bọn chúng.

Thân phượng khẳng khiu, tán lá che rộng cả một vùng trời với màu xanh dịu mát, mỗi lúc thư giãn ma ngồi dưới tán phượng thì thật là thoải mái. Bởi vậy mà người ta trồng phượng khắp mọi nơi. 

Trường tôi cũng vậy, cũng trồng những hàng phượng xanh xanh nơi sân trường.những giờ ra chơi lũ chúng tôi đều kéo nhau ra bên chiếc ghế đá hay dưới gốc cây để nô đùa. đúng là nó đã chứng kiến mọi thứ, tuy kô nói nhưng tôi hiểu được rằng phượng luôn chia sẻ với chúng tôi niềm vui nỗi buồn để rồi có một ngày:
"Phượng đem duyên thắm cho hiu hạ,
Nhuộm đỏ lòng tôi sắc biệt ly,
Khi trường đóng cửa xa chân bước,
không hiêu rồi tôi sẽ nhớ gì?"

Cảnh tượng xa trường xa bạn bè và xa cả cây phượng thân yêu luôn gợi cho ta thật nhiều cảm xúc, mỗi lúc như thế ta lại thấy vừa vui vừa buồn.


Phượng vĩ là thế, với màu hoa đỏ như màu máu, nó cũng trở thành một con ngừơi thực sự đối với tôi, hình ảnh loài hoa "đặc biệt" với tiếng ve râm ran sẽ mãi cho tôi nhớ về những kỉ niệm thời thơ ấu.

1
14 tháng 4 2016

Đây là bài loài cây em yêu đúng ko bạn?

 

Các bạn đọc và nhận xét hộ mình về phần mở bài và thân bài của bài văn này nhé!Đề bài: Biểu cảm một loài cây“Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượngEm chở mùa hè của tôi đi đâu” Mỗi lần câu hát thân thuộc, du dương này vang lên, lòng tôi lại trào dâng tình cảm nhớ nhung, gắn bó với loài cây mà tôi yêu. Đó chính là hoa phượng, loài hoa tượng trưng cho một thời học trò đáng...
Đọc tiếp

Các bạn đọc và nhận xét hộ mình về phần mở bài và thân bài của bài văn này nhé!

Đề bài: Biểu cảm một loài cây

“Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng

Em chở mùa hè của tôi đi đâu”

 Mỗi lần câu hát thân thuộc, du dương này vang lên, lòng tôi lại trào dâng tình cảm nhớ nhung, gắn bó với loài cây mà tôi yêu. Đó chính là hoa phượng, loài hoa tượng trưng cho một thời học trò đáng yêu, tinh nghịch.

 Tôi yêu loài hoa học trò này lắm! Tôi yêu cái thân cây màu nâu xỉn, sần sùi, có nhiều nét nứt ngang mà sao mang một đỗi giản dị đơn sơ. Tôi yêu những cành cây vẫn vươn mình ra, không quản khó khăn để che mưa che nắng cho chúng tôi, như người mẹ, người cha vẫn dang tay che chở cho những đứa con bé thơ của mình. Ngồi dưới gốc cây, chúng tôi cảm thấy như được vỗ về, bảo vệ. Những chiếc lá phượng nhỏ li ti,màu xanh thẫm không đứng riêng lẻ mà mọc thành hang, kết lại như chiếc đuôi chim phượng. Chĩnh những điều đó đã làm cho phượng có một vẻ đẹp duyên dáng, điệu đà, như một con phượng đang đậu khẽ khoe những chiếc đuôi tuyệt vời của mình Hàng ngày, mỗi khi có cơn gió nhẹ thổi qua, cây phượng khẽ đung đưa mình, rì rào tâm sự, trò chuyện với chị gió

 Cây phượng mủa nào cũng đẹp cả, nhưng có lẽ đẹp nhất là vào mùa hè. Hè đến, cây phượng mang một màu đỏ rực của hoa. Cây đẹp đến kì lạ! Phượng như mang trong mình một màu đỏ nồng cháy, một màu đỏ của tuổi học trò. Hoa phượng nở, hoa phượng rơi, báo hiệu kì nghỉ hè đã đến. Học sinh lại chuẩn bị về nhà, xa mái trường, xa bạn bè, xa thầy cô, xa cả phượng vĩ trong mấy tháng hè dài đằng đẵng. Phượng khiến tôi nhớ về những ngày tháng học trò vui vẻ, tràn ngập tình thầy cô, bạn bè. Có lúc, tôi lại lấy chiếc xe đạp của mình, đạp một mạch ra cổng trường, ngắm nhìn từ xa cây phượng để thỏa nỗi nhớ mong. Phượng đứng đó một mình cô đơn, canh gác cho nhà trường, sân trường. Sân trường im lìm, các loài cây cối đều ngủ cả. Chỉ có hoa phượng thức để làm vui cho cảnh trường. Bỗng một cơn gió nhẹ thổi qua, hoa rụng.  Cứ thế, phượng thả những cánh son xuống cỏ, chờ mong được nghe lại tiếng trống khai trường, được thấy thầy cô, bạn bè dắt tay nhau bước qua cổng trường.

4
17 tháng 10 2018

Mình thấy bài văn của bạn rất hay bạn đã biết cách mở bài gián tiếp rồi đấy.

Bài văn của bạn thế là đc rồi.

HỌC TỐT!!!

#Crazy#

17 tháng 10 2018

thứ nhất: câu đầu tiên là chép trên mạng

thứ 2: đoạn văn mạch lạc, liên kết khá hây

thứ 3: theo mình, mình thấy thiếu kết bài.

Hoa phượng“Những chiếc giỏ xe, chở đầy hoa phượng. em chở mùa hè của tôi đi đâu…”. Mỗi lần nghe những giai điệu du dương và quen thuộc ấy, lòng tôi thấy nao nao buồn. những lời ca gợi cho tôi nhớ về 1 loài hoa tôi yêu quý. Không hiểu sao mỗi lần tưởng tượng về hoa phượng thong đầu tôi lại xuất hiện hàng trăm đốm lửa liên tiếp ấm nóng đến chói chang. Hầu hết những người...
Đọc tiếp
Hoa phượng“Những chiếc giỏ xe, chở đầy hoa phượng. em chở mùa hè của tôi đi đâu…”. Mỗi lần nghe những giai điệu du dương và quen thuộc ấy, lòng tôi thấy nao nao buồn. những lời ca gợi cho tôi nhớ về 1 loài hoa tôi yêu quý. Không hiểu sao mỗi lần tưởng tượng về hoa phượng thong đầu tôi lại xuất hiện hàng trăm đốm lửa liên tiếp ấm nóng đến chói chang. Hầu hết những người yêu hoa phượng đều nói: “nó đẹp vì biết tận hiến hết mình vẻ đẹp”. Phượng không đỏ thẫm nghư nhung như mấy bông hồng kiều diễm. Nó đỏ rực và thậm chí rất tươi. Những cánh hoa lượn theo những đường cong tùy ý, lúc nở, nó túa ra đều như một chiếc chong chóng sắp quay. Hương phượng thơm thoang thoảng chứ không ngạt ngào như hoa sữa. vì thế thưởng thức hương hoa phượng bao giờ cũng tìm ra được những cảm giác thư thái, an lành.Phượng bắt đầu thắp lửa lúc đầu hè. Bởi thế mà cũng giống mọi người, tôi yêu hoa phượng bởi nó khắc ghi những dấu mốc quan trọng của đời tôi. Phượng nở là dấu ấn của mùa thi. Ở đó, tôi dù thành công hay thất bại nhưng tôi đã có những bài học và tôi vì thế đã trưởng thành. Phượng nở rộ cũng là lúc phải chia tay. Ôi! Chỉ cần nghỉ vậy thôi tôi tôi cũng đã cảm thấy nao lòng. Năm nào cũng vậy, tuy đã thành lệ nhưng không làm sao quên được cảm giácbooif hồi xao xuyến ấy. Cứ đến đầu tháng năm, khi hoa phượng đang lúc đỏ tươi và bước vào kì thi đẹp nhất thì cũng là lúc tụi học trò chúng tôi lục đục cho những ngày hè sôi động. tuy những ngày hè vui vẻ đang chực đón chờ, nhưng chúng tôi vẫn thấy buồn lắm lắm. bạn bè cả năm học vui vẻ với nhau vậy mà bây giờ phải tạm xa mấy tháng. Chúng tôi buồn thậm chí có bạn còn phát khóc khi phải trải qua những lần như thế. Hoa phượng đẹp và tất nhiên nó sẽ mãi là biểu tượng cho tuổi học trò. Hoa phượng rất giống lũ học trò nhỏ chúng tôi bởi nó cũng ngây thơ và cũng sống hết mình 1 cách thủy chung bằng tấm lòng son đỏ. Dưới mái trường cấp 1 thân yêu, không phải ai hết mà chính là hàng phượng đã chứng kiến lũ học trò chúng tôi lần lượt trưởng thành. Giờ đây khi đã chia xa, tôi nhớ đến nao lòng hàng phượng, nhớ nhớ những bông hoa đỏ khắc ghi bao kỉ niệm học trò nhất là những kỉ niệm của năm học lớp 5.Ở ngôi trường mới của chúng tôi, hàng phượng mới trồng chưa kịp trổ hoa. Nhưng tôi vẫn chờ với 1 tình yêu và 1 niềm nhớ nhung da diết. Hoa phượng không biết tự lúc nào đã trở thành 1 phần máu thịt của tôi. Nó là tình yêu của tôi, là nỗi nhớ mà tôi đã dành trọn cho 1 thời học trò đầy

Biểu cảm về cây bàng

Trong các loài cây trên đất nước Việt Nam, cây nào cũng có vẻ đẹp và ý nghĩa riêng của có. Nhưng với tôi, có lẽ cây bàng là người bạn vô cùng thân thiết. Tôi yêu bàng như một sinh thể sống bởi bàng là chứng nhân cho biết bao kỉ niệm vui buồn thời thơ ấu của tôi.

 

Từ khi biết nô đùa, chạy nhảy cùng lũ bạn gần nhà, tôi đã thấy cây bàng đứng sừng sững ở đầu làng gần khu chợ nhỏ từ bao giờ. Nhìn từ xa, cây bàng như một chiếc ô khổng lồ. Thân cây to, nổi lên những u, những cục sần sùi. Bà tôi bảo đó là mắt của bàng. Rễ cây bám sâu vào trong lòng đất vững vàng qua mưa gió.

Các bạn cùng lứa tuổi với tôi thường ngắm màu đỏ của hoa phượng để đón chờ hè tới. Nhưng tôi lại thích ngắm sự đổi thay kì diệu của những mầm chồi non của bàng chuyển dần thành lá – với tôi, đó là sự báo hiệu của ngày hè. Mùa hè, bàng khoác trên mình chiếc áo màu xanh. Những tán lá như những chiếc lọng xanh mát rượi che đi cái nắng oi ả trong buổi trưa hè. Dưới gốc bàng là cả một kho cổ tích của lũ trẻ con xóm nhỏ. Bọn trẻ chúng tôi thường lấy lá bàng làm những chú trâu chọi, nghênh nghênh đôi sừng nhọn hoắt, sáp vào nhau trong tiếng hò reo náo nhiệt. Những đêm trăng sáng mất điện, chúng tôi lại rủ nhau chơi trò “rồng rắn” quanh gốc bàng cổ thật vui…

Gốc bàng xù xì, rễ toả ra nhiều phía nên bao nhiêu sinh lực bàng dành hết cho lá, cho cành, cho những chùm hoa trắng nhỏ li ti kết thành trái. Bàng hứng nắng trên đầu để gốc mát quanh năm, để ánh nắng trưa hè lọc qua lung linh huyền ảo. Trong tán lá bàng xanh ấy là thế giới riêng của những chú chim sẻ, chim sâu bé nhỏ. Đứng dưới gốc bàng nghe tiếng kêu lích chích của chung rộ lên thật vui tai.

 

Tạm biệt mùa hè, bàng đón thu sang với làn sương mỏng cùng ánh nắng thu hanh hao để những chiếc lá xanh của mình chuyển dần sang màu vàng. Rồi một ngày gió heo may se lạnh, những cơn mưa thưa dần, đó cũng là lúc quanh gốc bàng đã lác đác rụng những quả bàng chín. Lũ trẻ xóm tôi, cứ đi học về là lại đến bên cây bàng tìm hái bàng để ăn. Với chúng tôi, bàng chín là một món đặc sản ngon tuyệt. Bàng chín ăn có vị ngòn ngọt, chua chua, hơi chan chát… Nếu ai đã cầm trái bàng chín trên tay, chắc chắn sẽ không thể nào quên được mùi thơm dịu toả ra từ lớp vỏ vàng bóng. Đập vỡ hạt ra bạn sẽ thấy nhân trái bàng màu trắng đục, ăn thơm béo lạ thường. Phải chăng rễ bàng đã phải cÇn mẫn, vất vả chắt chiu màu mỡ trong lòng đất mẹ để chúng tôi có được những trái, nhân ngon, ngọt lành đến vậy!

Lá bàng từ màu vàng nhạt, sậm dần rồi chuyển sang nhuộm màu đỏ sẫm. Đó là lúc bàng gửi những tấm thiệp hồng đầu đông cho con người, cho cây cỏ. Từng cơn gió bấc thổi mạnh, lá bàng lìa khỏi cành bay vào không gian như nuối tiếc điều gì đó rồi nhẹ nhàng đáp xuống cỏ. Đông đã đến thật rồi! Bàng trút lá, cành cây trơ trụi khẳng khiu giữa mùa đông buốt giá. Nhiều hôm mưa phùn, gió bấc, tôi thấy thương cây bàng vô cùng và thầm hỏi: “Bàng ơi, trời lạnh lắm, bạn có rét nhiều không?”. Lá bàng khô rơi xào xạc trên lối mòn như trả lời: “Cám ơn bạn, mình không sao đâu. Thu qua, đông tới, và rồi xuân sẽ lại sang, chúng tôi quen rồi bạn ạ!”

Giã từ những ngày đông giá rét, xuân về, cây bàng khoác lên mình những đốm lửa màu xanh. Rồi những đốm lửa màu xanh ấy cứ lớn dần, lớn dần,… Bàng cựa mình runh rinh hé mắt nhìn bầu trời xanh thẳm. Và kì diệu thay, chỉ vài ba hôm không để ý, bàng đã hoàn toàn đổi khác với tấm áo choàng xanh non tươi mới. Cây xoè rộng tán, đung đưa lá cành vẫy gọi chim chóc trở về tụ họp hót ríu ran. Lũ trẻ con chúng tôi lại nô đùa vui vẻ dưới gốc bàng, ngước lên nhìn cây bàng đổi thay sắc áo và mong đợi một mùa hè với bao kỉ niệm tuyệt vời…

Cây bàng thân thuộc, gắn bó với tuổi thơ, với lứa tuổi học trò. Thời gian dần trôi, cây bàng vẫn đứng đó ở đầu xóm nhỏ, xoè tán rộng che nắng che mưa cho bao thế hệ con người. Có ai lớn lên, đi xa còn nhớ về cây bàng? Còn tôi, mỗi khi cầm trái bàng chín trên tay lại nghe như có tiếng ai đó trong gió vọng về: “Bạn ơi, cuộc đời này đẹp lắm!” Đó là tiếng của đất, của trời, hay là tiếng của cây bàng cổ thụ thân yêu?…

 

5
25 tháng 10 2016

Bị j đax

25 tháng 10 2016

dai v

 

Mùa xuân trôi qua nhanh quá, làm cho mùa hè đến lúc nào không hay.Không khí bỗng nhiên nóng bức vô cùng. Mọi vật đều sợ cái nắng thiêu đốt của mùa hè, nhưng riêng phượng thì như vươn tay đón lấy mặt trời chói chang. Nó là cây của mùa hè mà! Suốt bao tháng nay, phượng lim dim xem học trò chơi đùa, hôm nay phượng đã tỉnh hẳn, xoè tán rộng như muốn vươn tay lấy hết lửa mặt trời về mình....
Đọc tiếp

Mùa xuân trôi qua nhanh quá, làm cho mùa hè đến lúc nào không hay.

Không khí bỗng nhiên nóng bức vô cùng. Mọi vật đều sợ cái nắng thiêu đốt của mùa hè, nhưng riêng phượng thì như vươn tay đón lấy mặt trời chói chang. Nó là cây của mùa hè mà! Suốt bao tháng nay, phượng lim dim xem học trò chơi đùa, hôm nay phượng đã tỉnh hẳn, xoè tán rộng như muốn vươn tay lấy hết lửa mặt trời về mình. Phượng đỏ rực cả góc sân. Không ai có thể ngờ được cách đây mấy tuần, phượng chỉ là một cây già không hoa, không lá. Thế mà bỗng nhiên chi chít hoa là hoa, toàn một màu đỏ rực như lửa mặt trời. Nhớ bài hát nào đó có câu “Màu hoa phượng thắm như máu Cồn tim…”. Đúng quá. Nhưng nếu chỉ có màu máu thì cũng sợ. May thay, lẫn trong màu đỏ thắm là màu xanh non của lá, làm phượng bớt chói, bớt gắt. Hoa phượng đỏ rực kiêu hãnh thế mà thực ra cũng thật mềm yếu. Chỉ.một luồng gió nhẹ cũng đủ làm cánh phượng rơi lả tả. Cánh phượng roi gợi bao nhiêu là buồn, nhưng bù lại có tiếng ve ran ran trong vòm lá xanh, như giục phượng kiêu hãnh nở tiếp những chùm đỏ rực.

Thật không gì náo nức bằng phượng bừng bừng nở trong nắng hè rực rỡ cùng tiếng ve chan hoà khắp không gian. Có lẽ chỉ học trò mới cảm nhận hết cái buồn và cái vui mãnh liệt của dàn đồng ca ấy.

(Theo Chíp Thảo)

a) Nhận xét cách mở bài và kết bài của bài văn.

b) Hình ảnh tiêu biểu trong bài văn trên là những hình ảnh nào? Các hình ảnh đó được tô đậm trong toàn bài bằng cách nào?

 

0