Em hay xay dung mot cau chuyen voi ba nhan vat : mot con ong , mot bong hoa va mot ban hoc sinh
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Một buổi sáng đẹp trời, Nam đang hào hứng bước tới ngôi trường thân yêu để bắt đầu một ngày mới với bao niềm vui và sự bất ngờ đang chờ đợi.
Đang vui vẻ bước đi, bỗng Nam nghe văng vẳng đâu đây có tiếng khóc nỉ non. Cậu tò mò đi theo hướng phát ra tiếng khóc ấy nhưng không hề thấy một ai. Cậu đang định quay đi thì bỗng bắt gặp một cảnh tượng rất lạ lùng mà cậu chưa bao giờ được chứng kiến: một bông hoa đang rơi nước mắt. Những giọt nước mắt của bông hoa xinh đẹp ấy rơi xuống như những hạt pha lê long lanh rơi. Quá bất ngờ với những gì nhìn thấy được, Nam chỉ biết đứng nhìn cái cảnh tượng thần kì ấy. Bỗng có một con ong bay lại gần bông hoa đang khóc. Cảnh tượng tiếp sau đó còn làm cậu ngạc nhiên hơn. Con ong bỗng cất tiếng hỏi bông hoa: “Tại sao cậu lại khóc?” Bông hoa mắt ướt, ngẩng lên nhìn ong và càng khóc to hơn. Hoa vừa khóc vừa nói: “Tôi buồn lắm! Tôi chẳng làm được gì cho cuộc đời này cả. Những hạt phấn của tôi không bay được đi nơi khác mà cũng chẳng có con ong nào hút mất của tôi cả. Tôi thật vô dụng phải không bạn ong?. Nghe thấy vậy, con bật cười và bảo: “Bạn đừng nghĩ vậy! Mình sẽ giúp bạn góp công sức cho cuộc sống.”. Nói rồi, ong hút mật của hoa và đem phấn hoa bay đi.
Nam ngơ ngẩn nhìn theo con ong đang bay về phía xa và tự nhủ với lòng mình: Một bông hoa nhỏ bé còn mong được góp công sức cho cuộc sống thì chẳng lẽ một con người như mình lại không làm được gì cho cuộc sống này hay sao? Rồi Nam tự hứa với lòng mình rằng sẽ cố gắng học thật giỏi để mai này góp phần xây dựng quê hương, đất nước thêm giàu đẹp.
Gia đình tôi có hai anh em trai, tôi là út. Bố mẹ tôi đã theo về với tổ tiên hơn mười năm nay. Tôi ở với anh được một thời gian thì anh tôi lấy vợ. không muốn cho tôi ở chung, họ bèn chia gia tài. Lợi dụng quyền thế của mình, hai vợ chồng chiếm hết tài sản quý giá, chỉ đế lại cho tôi một mảnh nhỏ và cây khế ngọt ở cuối vườn. Là phận em, tôi không đòi hỏi gì cả, và cũng chẳng phàn nàn, chỉ lo làm thuê cuốc mướn kiếm sông qua ngày.
Đến mùa khế ra qua, bỗng nhiên có một con chim lạ đến ăn hết trái này đến trái khác. Tôi xót ruột lắm bèn than thở cùng chim:
- Chim ơi! Cơ nghiệp nhà tôi chỉ có mỗi cây khế, chim ăn hết, tôi biết trông cậy vào đâu!
Chim lạ liền nói:
- Ăn một quả, trả cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng.
Thế rồi hôm sau chim lạ đưa tôi đi ra một hòn đảo ở tít ngoài khơi đầy vàng châu báu. Y theo lời dặn của chim, tôi chỉ lấy vừa đủ một túi ba gang rồi chim trở về nhà. Từ đó, cuộc sống của tôi trở nên khá giá, giàu có.
Biết chuyện, vợ chồng anh tôi ngày nào cũng sang nhà tôi năn nỉ xin đổi bộ gia tài để lấy cây khế. Thương anh, tôi đồng ý đổi. Đến mùa khế, vợ chồng anh tôi thay nhau chờ chực ở gốc cây chờ chim lạ đến. Rồi chim lạ cũng đến ăn. Sự việc giống như trước đây chim lạ đã nói với tôi. Chim lạ đi rồi, hai vợ chồng anh tôi hí hửng về nhà may một cái túi nhưng không phải ba gang như chim lạ bảo mà rộng đến mười hai gang.
Sáng hôm sau chim lạ đến chở anh tôi ra đảo. Vốn là người có tính tham anh tôi chất đầy vàng bạc châu báu ngọc ngà vào túi. Không những thế, anh tôi còn tìm kiếm chỗ nào trên người có thể nhét được, đều nhét vào rồi ì ạch lôi cái túi vàng khổng lồ và thân mình nặng trịch leo lên lưng chim. Nặng quá, chim phải vỗ cánh đến ba lần mới nhấc nổi mình lên được. Lúc bay qua biển, gặp một luồng gió mạnh, chim lảo đảo nghiêng cánh hất anh tôi cùng vàng rơi xuống biển sâu.
Tôi rất buồn vì cái chết của anh tôi nhưng nghĩ cho cùng đó cũng chính là học cho những kẻ tham lam, ích kỉ như lời ông cha đã dạy "tham thì thâm”.
Văn học Việt Nam là kho tàng của những câu ca dao tục ngữ, những câu chuyện cổ tích đã nhẹ nhàng đi vào lời ru của bà, của mẹ. “Cây khế” là một trong những truyện cổ tích gần gũi, thân quen với tuổi thơ các bạn nhỏ. Tôi chính là nhân vật Chim Thần trong truyện cổ tích đó. Hôm nay, tôi xin được kể lại câu chuyện để chúng ta cùng suy nghĩ ý nghĩa của nó.
Ngày xửa ngày xưa, có hai anh em nhà kia cha mẹ đều mất sớm. Người anh tham lam lười biếng. Người em lại hiền lành, chăm chỉ. Khi hai anh em lấy vợ chưa được bao lâu thì người anh chia gia tài. Vốn bản tính tham lam sẵn có lại cậy thế mình là anh cả hắn chiếm hết tài sản cha mẹ để lại chỉ cho người em một mảnh vườn nhỏ và cây khế ngọt. Vợ chồng người anh sống sung sướng, an nhàn trên gia tài có sẵn còn người em thì phải đi cày thuê cuốc mướn sống qua ngày. Tuy cuộc sống vất vả nhưng ngày nào người em cũng không quên tưới nước, chăm sóc cho cây khế.
Mùa khế năm ấy, cây khế trong vườn nhà người em ra hoa kết trái, cành nào cành ấy đều sai trĩu quả. Vợ chồng người em thầm nghĩ bán quả lấy tiền mua thóc gạo. Tôi vốn rất thích ăn trái cây. Một hôm, tình cờ lại bay ngang qua khu vườn của người em, thấy những quả khế chín mọng hấp dẫn, tôi vội sà xuống ăn hết trái này đến trái khác. Thấy tôi ăn khế, người em ở đâu đi đến đứng ngước mắt nhìn tôi, anh ta không đuổi tôi đi mà chỉ buồn rầu than thở với tôi:
- Chim ơi! Gia tài nhà tôi chỉ có mỗi cây khế này thôi. Chim ăn hết rồi, tôi biết lấy gì để sống?
Tôi vốn là loài chim biết trả ơn bèn đáp:
- Ăn một quả, trả một cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng.
Vợ chồng người em có vẻ bất ngờ vì tôi biết nói tiếng người. Nhưng cũng theo lời đi may một cái túi ba gang. Mấy hôm sau, theo như lời hẹn, tôi bay đến chở người em ra đảo lấy vàng. Người em thấy vàng chất đầy đảo nhưng không hề tỏ vẻ tham lam, chỉ lấy đủ một túi ba gang rồi nhờ tôi chở về nhà. Từ đó, cuộc sống người em trở nên sung túc, giàu có. Vợ chồng người em còn đem tiền và gạo giúp đỡ mọi người trong vùng.
Chuyện đến tai người anh. Người em không giấu diếm kể hết sự việc. Lòng tham nổi lên, người anh bèn gạ đổi gia tài của mình để lấy cây khế. Vợ chồng người em đồng ý, thế là anh ta chuyển về chỗ người em ở. Mùa khế ra hoa kết trái năm sau tôi lại đến ăn như lần trước. Người anh cũng than thở với tôi y như người em. Tôi vẫn đáp:
- Ăn một quả, trả một cục vàng. May túi ba gang, mang đi mà đựng.
Anh ta vui mừng khôn xiết, nhưng hai vợ chồng người anh lại may một cái túi to đến mười hai gang. Tôi đưa anh ta đến đảo lấy vàng. Đến nơi, anh ta hoa cả mắt, hì hục nhét vàng bạc châu báu chật cứng cả cái túi mười hai gang và cố gắng nhét đầy mọi chỗ trên người mình. Lúc trở về, ì à ì ạch leo lên lại tụt xuống mãi hắn mới bò lên được lưng tôi. Nhưng vì nặng quá, tôi phải vỗ cánh đến mấy lần mới nhấc mình lên khỏi mặt đất được. Đường về nhà hắn phải bay qua biển rộng, phần vì chở quá nặng, phần vì có một luồng gió bất chợt thổi đến, tôi không giữ được thăng bằng, bèn nghiêng cánh hất hắn và cả túi vàng xuống biển sâu.
Câu chuyện qua đã lâu nhưng vẫn nhắc nhở mỗi người không nên tham lam. Tham lam sẽ nhận lại hậu quả thích đáng.
minh tra loi truoc nha
Một buổi sáng đẹp trời, Nam đang hào hứng bước tới ngôi trường thân yêu để bắt đầu một ngày mới với bao niềm vui và sự bất ngờ đang chờ đợi.
Đang vui vẻ bước đi, bỗng Nam nghe văng vẳng đâu đây có tiếng khóc nỉ non. Cậu tò mò đi theo hướng phát ra tiếng khóc ấy nhưng không hề thấy một ai. Cậu đang định quay đi thì bỗng bắt gặp một cảnh tượng rất lạ lùng mà cậu chưa bao giờ được chứng kiến: một bông hoa đang rơi nước mắt. Những giọt nước mắt của bông hoa xinh đẹp ấy rơi xuống như những hạt pha lê long lanh rơi. Quá bất ngờ với những gì nhìn thấy được, Nam chỉ biết đứng nhìn cái cảnh tượng thần kì ấy. Bỗng có một con ong bay lại gần bông hoa đang khóc. Cảnh tượng tiếp sau đó còn làm cậu ngạc nhiên hơn. Con ong bỗng cất tiếng hỏi bông hoa: “Tại sao cậu lại khóc?” Bông hoa mắt ướt, ngẩng lên nhìn ong và càng khóc to hơn. Hoa vừa khóc vừa nói: “Tôi buồn lắm! Tôi chẳng làm được gì cho cuộc đời này cả. Những hạt phấn của tôi không bay được đi nơi khác mà cũng chẳng có con ong nào hút mất của tôi cả. Tôi thật vô dụng phải không bạn ong?. Nghe thấy vậy, con bật cười và bảo: “Bạn đừng nghĩ vậy! Mình sẽ giúp bạn góp công sức cho cuộc sống.”. Nói rồi, ong hút mật của hoa và đem phấn hoa bay đi.
Nam ngơ ngẩn nhìn theo con ong đang bay về phía xa và tự nhủ với lòng mình: Một bông hoa nhỏ bé còn mong được góp công sức cho cuộc sống thì chẳng lẽ một con người như mình lại không làm được gì cho cuộc sống này hay sao? Rồi Nam tự hứa với lòng mình rằng sẽ cố gắng học thật giỏi để mai này góp phần xây dựng quê hương, đất nước thêm giàu đẹp.
Một buổi sáng đẹp trời, Nam đang hào hứng bước tới ngôi trường thân yêu để bắt đầu một ngày mới với bao niềm vui và sự bất ngờ đang chờ đợi.
Đang vui vẻ bước đi, bỗng Nam nghe văng vẳng đâu đây có tiếng khóc nỉ non. Cậu tò mò đi theo hướng phát ra tiếng khóc ấy nhưng không hề thấy một ai. Cậu đang định quay đi thì bỗng bắt gặp một cảnh tượng rất lạ lùng mà cậu chưa bao giờ được chứng kiến: một bông hoa đang rơi nước mắt. Những giọt nước mắt của bông hoa xinh đẹp ấy rơi xuống như những hạt pha lê long lanh rơi. Quá bất ngờ với những gì nhìn thấy được, Nam chỉ biết đứng nhìn cái cảnh tượng thần kì ấy. Bỗng có một con ong bay lại gần bông hoa đang khóc. Cảnh tượng tiếp sau đó còn làm cậu ngạc nhiên hơn. Con ong bỗng cất tiếng hỏi bông hoa: “Tại sao cậu lại khóc?” Bông hoa mắt ướt, ngẩng lên nhìn ong và càng khóc to hơn. Hoa vừa khóc vừa nói: “Tôi buồn lắm! Tôi chẳng làm được gì cho cuộc đời này cả. Những hạt phấn của tôi không bay được đi nơi khác mà cũng chẳng có con ong nào hút mất của tôi cả. Tôi thật vô dụng phải không bạn ong?. Nghe thấy vậy, con bật cười và bảo: “Bạn đừng nghĩ vậy! Mình sẽ giúp bạn góp công sức cho cuộc sống.”. Nói rồi, ong hút mật của hoa và đem phấn hoa bay đi.
Nam ngơ ngẩn nhìn theo con ong đang bay về phía xa và tự nhủ với lòng mình: Một bông hoa nhỏ bé còn mong được góp công sức cho cuộc sống thì chẳng lẽ một con người như mình lại không làm được gì cho cuộc sống này hay sao? Rồi Nam tự hứa với lòng mình rằng sẽ cố gắng học thật giỏi để mai này góp phần xây dựng quê hương, đất nước thêm giàu đẹp.