K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

9 tháng 12 2016

I was the child born on the parched land Quang, burning sun, the whole skin, the cold is like cutting the flesh, but after all my childhood still luckier than many other kids. I went to school, the loving care and nurturing of their parents, although the 1987 and 1989 is the time when I sat in high school, this time the country's economy is extremely difficult, the food was not enough to clothe no let alone the school. Hard life has made me turn you leave your loved school roof, leave your hometown village teacher, retired from the virginal Poinciana branch which steps to find their own urban life in the sack race hard chen but unimaginable.
In late 1989 I had graduated from high school and started away from her home, but the purpose and my direction completely unlike you ... I'm going to find the "I", to find the "I primal" human, look for the source "I" come from and after death, "I" will go! The job seems simple but is a complex issue that many philosophers had many heart health costs remain constant suspicion forever ... Finally, there is "a most eminent philosophers" - Buddha Shakyamuni "has prove to humanity, said: "people coming from and then will go? And here is the philosopher that I adored, the most favorite. Finally I decided to walk in the path that this philosopher has specified ".
Since then, I no longer see the village teacher, your country, nor even step foot on the small roads familiar day. So far, I've about to enter the age of "four weeks", all naive innocence has gradually reverted to the past but instead is anxiety, thought for your life, the people. Thinking extreme phenomena of natural disasters; Think of the cruelty, violence, brutality of man in contemporary society; Thinking of humanity lose attitude of some students while on school chairs; Think those young mần family, country ... now many young people fall in love in the pleasures unhealthy, hazardous ... How many things left ear eye spines of life, of society, of teachers Exercise daily occurrence, and future generations of children will be like? The future of education and will be going? The anxiety was suddenly pulled my thoughts back to childhood memories, the hometown poor image; about childhood where there is the village school, with his old teacher handheld honest castigate each character line early for us, where we hug giggle laugh wrestle with the traditional games the children's poems ... Oh my hometown! This so-civilized life was "overgrown" Okay, I'm his thought and thought ...
I'm tongue sighed: "I see no! Bringing civilization to human progress but it also is a factor pushing people increasingly entered the guilty. Now it comes to the homeland, perhaps nobody remembers you anymore, it is, only three of your remaining chips last day of school, for twenty years, I do not live in his homeland. But back childhood memories remain forever imprinted on my subconscious mind, and it always lives up when someone mentioned his hometown pictures ...! "
I first integrate into a community of practice, where a lot of people come from different parts of the country. Every person has a voice, habits and lifestyle of their own, but not how long I had to adapt and integrate into the community's way of life, integrate into the local culture their own characteristics. How it was enough for me to learn how the character development and modification to become true human beings themselves. Thinking back to go there, someone asked me: "Why are people in my home city on rice noodles for sale, selling lottery tickets that? Even when someone appeared to help make meals for hungry, they also say that perhaps the people of my country! "I feel offended but replied calmly," so that rural children, poor but they did not want their child to have to live forever as their destitution, because they want their children to have a bright future should they accept exile, far from home and family traveled late hoarse soon sell all shares each rice-noodle bowl, lottery tickets sold in pieces to make money for their children to continue in college. But you know people like that, but how many children they have graduated from college that home! "They live in material deprivation, but rich in spirit, they love their homeland, their families, they live simple life, not competing, not luxuries, they are absolutely there for her children's future ah! She was the city she was born and raised in a place where she never far from her parents, she did not feel the loneliness of people in exile, because life still like that!
Perhaps also somewhat guilty so she said: "I would also like to occasionally be remote countryside about". I laughed, sister! nobody that likes away from home, just as the new poverty makes people shed their homeland. She had heard the song "Trading very poor country" by Vu Quoc Binh yet? If not, then I'll listen to a song ngeu clam to hear her home! "... Every night filled with tears, sad relatives in exile, oh Accommodation cold attic!Listen washed his hometown, so my suffering heart, compassion for poor rural fiber. Father wrote long letters, the child goes home! Poor but love their home warm. Missing very poor country, despite much suffering but also weathered together ... "
You know! Who is born has a homeland, but not everyone is growing up in his homeland was born, no one can choose for themselves the homeland to which every person is born ... to accept and embrace their place was born. I laugh, but feel free to clam ngeu cramps but continued: "... Motherland is a small bamboo, mother of the cone is tilted Hometown che ... if anyone does not remember, that a person shall not be greater!"
I have grown up and are now entering the twilight years of age, but I still can not forget the homeland. Because my hometown, where his mother still bracing for deposits in the South for our education, perhaps so that the poor countryside remained sacred me immensely. Where only the hardy old mother for the child, to sacrifice for the family. For me, home is Mother's hometown: "... .me is heating rays illuminate the soul, she loved the river is gentle May, thorny human life line goes, how many feet What is the fear of mother love. She is singing the motherland green bamboo shore, the ancient village of the late summer ê a, startled or hair today the dew point, is how much May languishing for me. "(Word mother ru- Huai'an)
My hometown love it! Although where to go, when mentioning the word "homeland" to pay back the heart flutters, familiar images, childhood memories, melodies hometown as the mother's lullaby remain forever in our hearts:
Oh dear gentle mother,
Vast open up heaven for me!
Breast milk only physical custody, the mother was singing of spiritual feeding. The lyrics homeland known as the forgotten heart awakens in each of us.
My hometown is very poor, so poor it has been ingrained in the minds of men, it goes on in their sleep, in every meal of the people of my country. It's in my hometown barren land, the blue smoke dimensional dreamy, effusive sea waves in the night ... All weave love in my country. Lullabies take me back to the country I love, "according to this immense road me back to the Lord". Away from home I miss the voice thick Quang, I remember the salty nature of the countryside, remember the image of Quang days buckling up themselves to fend off the harsh storms, the rains profusely as plaintive , as angry ... I miss home so much, remember the morning of the winter cold, remember the taste of green tea bowl so that salty so ... I remember when they measured tone sail boat. Especially remember Dinh Cuong mountain poetic incredible natural beauty. Where once I had climbed up to pick the ripe fruit myrtle, incredible sweetness.
Nui Dinh Cuong in the morning dew
Oh ! Eo Cuong Pass wind round connector
Afternoon storms fall ... who understood ruins
Mother Night mercy salt deficiency village years
Commercial life salty sea wind waves bewildered ..

=======================================

Hết hơi mk rồi đó, tick nha

2 tháng 1 2017

Hello , everybody. My name is Thanh. I'm a student at Binh Trung Secondnary School . Today, I'm very glad to meet you and tell you something about Quang Ngai City.

Quang Ngai City is a great city in Central , Vietnam. It's very beautiful with many buildings and pretty beaches. When you travel to the city , you can visit Uncle Pham Van Dong's house and Dang Thuy Tram infirmary - the famous hictoric places in Vietnam that many people want to visit them . And you also can enjoy very delicous seafood such as '' Tra river ca bong " - the most famous speciality of Quang Ngai Province . I've been eating it one time and I thought it was delicious. And there are a lot of pretty beaches here such as Khe Hai beach , My Khe beach , Sa Huynh beach and so on. They are very romantic at night . And especially , the most beautiful landcape that I think is Tra Khuc river . It's really romantic and pretty. The streets in Quang Ngai City are very wide and clean but there are always a lot of traffic day and night, so it's very noisy. However , I always love it a lot because it is the place where I was born and grow up .

9 tháng 12 2016
Located on South-Central Vietnam, Quang Ngai Province borders Quang Nam on the north, Binh Dinh Province on the south, Kon Tum Province on the west and East Sea on the east with 135km seaside. Here is one of popular places About Vietnam. The province is surrounded by Truong Son Mountains on one side and the East Sea on the other. As a result, the topography includes mountains, plains, seaside and offshore islands. The main rivers are Tra Khuc, Tra Bong, and Ve rivers.
The rain season lasts from September to December. It is hot between April and August and the weather is cold from January to March. Annual average temperature is 260C.
 
Quang Ngai is famous for the cultural vestiges of Chau Sa Citadel, Ong and Mai Son pagodas. The beautiful landscapes are An Mountain, Thien An Mountain and Tra Khuc River, Co Luy Commune under coconut trees, Sa Huynh and My Khe beaches.
 
Sa Huynh Beach is well-known with clear water, golden sand and pine trees. My Khe Beach is the most beautiful beach in Central Vietnam. It has fined white powdery sand, gently waves and poplars forest. Coming to there, tourists have chance to visit old battlefields with popular names like Ba To, Tra Bong, Ba Gia, Van Tuong and Son My.
 
In 2012, 4 best delicious Food of Quang Ngai are accepted in Vietnamese Guinness. They are Don, mirror candy with peanuts, braised Trà’s goby and Trà Bồng cinnamon.In 4 of these foods, I just had chance to enjoy mirror candy with peanuts. This candy is made by sugar and it has transparent color that you could see through the candy.
 
Quang Ngai is a province which is not popular about tourism; however it maintain some monuments of history.
10 tháng 12 2016

thank very much

vui

HQ
Hà Quang Minh
Giáo viên
27 tháng 12 2023

Trong tác phẩm Quê nội của Võ Quảng, người viết tập trung bàn luận về:

+ Nội dung của câu chuyện xảy ra trong những khung cảnh quê hương.

+ Vai trò của vai "tôi" trong tác phẩm.

30 tháng 1 2018

- Viết một bài văn tả một loại cây ăn quả .

Mỗi nhà có những cây cối khác nhau và nha em thì cũng thế. Trong khu vườn xinh đẹp nhà em có rất nhiều loại cây cối, nào cây rau mẹ trồng, cây cải đang ra hoa, cây chanh nho nhỏ, năm vừa rồi nó cung cấp chanh cho cả mùa rau muống nhà em. Nhưng em thích nhất cây xoài, vì nó to nhất tỏa bóng mát lớn là chỗ để cho em có thể vui chơi mỗi khi nắng hè đến. Đồng thời nó còn mang đến những quả xoài cát vàng ngọt lịm.

Cây xoài nhà em cao khoảng tầm mười mét, vì nó là cây xoài lùn nên nó thấp hơn so với những cây xoài bình thường và nó còn tỏa bóng lá rộng hơn nữa. thân nó chia ra làm nhiều cành nhánh nhỏ chứ không dựng đứng một cành như cây xoài nhà hàng xóm. Cây nhà em rất dễ chèo vì thế nên em hay chèo lên đấy mỗi buổi chiều ngồi ăn một thứ gì đó và hát vu vơ, nhiều lúc gió buổi hoàng hôn đến mát mẻ khẽ đùa giỡn trên mái tóc em. Em thấy thích lắm và em hát to hơn và hay hơn. Lúc ấy những cành xoài cũng đung đưa như lắc lư theo điệu nhạc em hát. Cây xoài gắn với tuổi thơ của em vì khi còn rất nhỏ em đã chơi ở đó rồi. Chẳng biết từ bao giừ nhưng khi em có mặt trên cuộc đời này thì cây xoài đã đứng ở đó, tỏa bóng xum xuê mát rượi.Cây xoài ấy có rất nhiều cành con nên cũng rất nhiều lá. Những chiếc lá màu xanh đậm ở dưới còn những chiếc lá non màu xanh nhạt ở trên. Lá non mỏng và dễ rách hơn lá già. Em thích ngắm nó lắm, làm gì dù chơi hay làm em cũng mang ra ngồi ở gốc cây với cái bóng mát đó. Đến mùa hoa xoài nở, những bông hoa nhỏ li ti thành chùm trông đẹp lắm. Đến khi những quả con mọc ra nhìn chúng nhỏ nhắn dáng yêu lắm. có lúc em còn ngặt chúng ăn thử, mẹ em toàn mắng xoài mới nhú mà vặt ăn rồi. nhưng mà mùi vị của nó thật lạ, chan chát, chua chua. Đến khi những quả sai to ra sai lắc sai lư ra trông như những cái tú dẹt lúc lắc trên cây vậy. thường thì những quả ở dưới sẽ bị em vặt ăn xanh, vì xoài ngọt nên ăn xanh nó cũng rất ngọt. Và thế nên những quả để được chín thường là ở bên trên. Khi chín màu nó vàng mọng vỏ ngoài căng ra mềm mềm chỉ cần lấy móc tay lột vỏ là cũng có thể ăn được mà không cần đến dao.

Những ngày mưa đến, cây xoài như được tắm gội sạch sẽ, những hạt bụi mờ lá đã được những giọt nước mưa cuốn đi. Thân cây chuyển sang màu nâu ướt trong nổi hơn thường ngày. Những chiếc lá sạch bụi xanh tươi đẹp đẽ làm sao. Không kể những hạt mưa còn sót lại trên lá bắt đầu nhỏ từng giọt xuống thật thích thú. Những hạt nước trên lá chảy từ từ ra đầu lá ngưng đọng một lúc ở phần đầu lá nhọn nhọn đó rồi như muốn níu kéo, như chưa muốn rơi mình xuống đất mà như lôi lôi kéo kéo được vài giây thì thấm xuống đất.

Em thích cây xoài nhất vì nó không những mang đến bóng mát cho tuổi thơ em vui đùa mà nó còn mang đến những quả xoài căng mọng ngọt ngào nữa.

30 tháng 1 2018

-viết một đoạn văn tả về người bạn thân của em 

Lớp 5C của em có ba mươi hai bạn, bạn nào cùng dễ thương và đáng yêu, nhưng em thích nhất là bạn Diệu Hà.

   Diệu Hà năm nay vừa tròn mười tuổi, cùng tuổi với em. Bạn có thân hình cân đối, khỏe mạnh. Dáng đi nhanh nhẹn, mỗi khi có công việc gì cần thiết bạn đi một lát là xong ngay. Khuôn mặt tròn tròn bầu bĩnh đáng yêu, sống mũi không cao lắm nhưng rất hợp với khuôn mặt. Nước da trắng hồng làm cho gương mặt bạn thêm phần rạng rỡ, vầng trán cao, biểu lộ sự thông minh. Đôi mắt của bạn một mí rất sáng và đen, biểu lộ sự chân thật và ngay thẳng. Hằng ngày đến lớp Diệu Hà thường mặc áo sơ mi trắng, quần tây xanh, rất sạch sẽ. Chiếc khăn quàng đỏ luôn nổi bật trên cổ áo trắng, trông xinh xinh như cánh bướm.

   Diệu Hà luôn vui vẻ, hoà nhã với bạn bè, bạn luôn giúp đỡ những bạn học yếu trong lớp. Diệu Hà rất chăm học, ở trường cũng như ở nhà. Bạn giỏi đều các môn, xuất sắc nhất là môn Toán. Trong lớp, Diệu Hà luôn chăm chỉ nghe cô giáo giảng bài, chỗ nào chưa hiểu bạn xin cô giảng lại. Bạn làm tất cả các bài tập hôm nay và các bài tập chuẩn bị cho tiết học hôm sau. Vì thế trong lớp, Hà hay giơ tay phát biểu ý kiến. Diệu Hà được phân công làm lớp trưởng. Bạn tỏ ra rất gương mẫu, đi đầu về mọi mặt để làm gương cho các bạn trong lớp noi theo. Mỗi buổi có 15 phút truy bài đầu giờ, Hà đều theo dõi nhắc nhở các bạn. Hà muốn rằng trong lớp ai cũng học giỏi cả. Hà không những là người trò giỏi mà còn là người con ngoan vì ở nhà Hà thường giúp mẹ nấu cơm, rửa chén, quét nhà, giặt quần áo.

   Người bạn thân thương của em làm cho em nhớ mãi những năm tháng tuồi học trò thời thơ ấu. Hình ảnh của Hà đã để lại trong em nhiều ấn tượng khó quên. Diệu Hà là tấm gương tốt để em và các bạn noi theo. Em sẽ gắng học thật tốt để xứng đáng là bạn thân của Diệu Hà.


 

16 tháng 9 2023

- Hoạt động xã hội: Chuyến thăm bệnh nhi tại bệnh viện Ung bướu

- Trình tự: thời gian

16 tháng 12 2016

TĐL

Tôi thầm nhớ một miền quê
Ước mơ thăm lại trở về tuổi thơ
Đồng xanh bay lả cánh cò
Hương sen tỏa ngát mộng mơ những chiều
 
Vi vu gió thổi sáo diều
Bóng ai như bóng mẹ yêu đang chờ?
Dòng sông, bến nước, con đò
Có người lữ khách bên bờ dừng chân
 
Xa xa vẳng tiếng chuông ngân
Bờ tre cuối xóm trong ngần tiếng chim
Tuổi thơ thích chạy trốn tìm
Cây đa giếng nước còn in trăng thề
 
Xa rồi nhớ mãi miền quê
Trong tim luôn nhắc trở về ngày xưa..
16 tháng 12 2016

Quê hương sao đẹp đến thế

Những ngôi nhà toàn cây khế bao quanh

Quê hương nước hồ long lanh

Như bức tranh tuổi thơ em đã vẽ

Quê hương kiên cường mạnh mẽ

Rồi có ngày cũng sẽ đẹp tươi hơn

Quê hương rồi cũng sẽ lớn

Như con người cũng lớn lên vậy thôi

Quê hương có điệu múa rối

Thật là không thể chối nhưng lời khen

Quê hương không hề bon chen

Nhưng lại có tấm áo len mịn màng

Quê hương có những anh chàng

Cao lớn, khỏe mạnh, nhiều nàng mến yêu

Quê hương không biết tự kiêu

Mà chỉ biết rằng nói điêu không tốt

Quê hương không bao giờ giốt

Nhưng mà biết học tốt và học hay.

 

 

 

9 tháng 4 2020

1.

Quê hương em nằm ở vùng đồng bằng sông Cửu Long nơi có những cánh đồng thẳng cánh cò bay. Chính bởi được tạo nên bởi phù sa bồi đắp nên thuận tiện cho tưới tiêu gieo trồng. Nơi đây được xem như vựa lúa lớn nhất cả nước.  Mỗi vụ lúa chín, cả cánh đồng rộng bát ngát được mặc trên mình bộ áo vàng rực rỡ, những bông lúa chín càng vàng ruộm dưới ánh nắng vàng, vô cùng rực rỡ, tươi đẹp. Khi lúa đã vào mùa thu hoạch, bông lúa đã bắt đầu trĩu bông, mỗi khi có những cơn gió, dù rất nhẹ nhàng nhưng cũng đã hương thơm dịu của lúa chín thổi đến khắp mọi nơi, dù ở trong làng nhưng cũng vẫn có thể ngửi thấy. Mùi hương của lúa rất đặc biệt, nó dìu dịu không nồng đậm hương như những loài cây, loài hoa khác nhưng lại mang đến cảm giác rất dễ chịu,thoải mái. Em thấy ngồi trên bờ đê mà nhìn xuống những thửa ruộng xa xa là đẹp nhất, vì lúc ấy không thể nhìn thấy đâu là điểm kết thúc của sắc vàng kia, những bông lúa thì đung đưa theo những con gió, trông như những cánh tay đang vẫn chào, trông rất đáng yêu. Bên cạnh bờ ruộng là hàng cây xanh cao thẳng tắp, những cây này được trồng thành hàng, bao quanh lấy cánh đồng lúa. Sắc vàng của lúa hòa cùng với sắc xanh của hàng cây trông đẹp như một bức tranh sơn dầu.  Em yêu và rất tự hào về quê hương em, em yêu ở chính cái vẻ đẹp giản dị mà thanh bình ấy.

2.

Gia đình mình không như nhà nhiều bạn chỉ có 4 người mà có tới 6 người, bao gồm ông bà nội của mình, bố mẹ mình, anh trai và mình. Ông bà nội tớ đều đã ngoài sáu mươi tuổi rồi, hai người vẫn còn khỏe và minh mẫn lắm. Ông có một bộ râu trắng dài, mỗi khi rảnh, ông thích nhất là chơi cờ cùng những ông lão trong khu phố, cùng họ uống trà, nói chuyện, y hệt như một lão nhân thời xưa vậy. Còn bà tớ rất thích ra công viên gần nhà tập dưỡng sinh vào mỗi buổi chiều cho cơ thể dẻo dai. Những lúc khác, bà đều trồng rau hoặc chăm sóc những cây hoa trong vườn. Còn bố tớ là một giáo viên cấp 3, chỉ khi nào có tiết dạy bố mới đến trường thôi, còn lại bố đều ở nhà đọc sách hoặc soạn giáo án. Bố mình vẫn còn trẻ lắm dù rằng bố đã đồng hành với nghề thầy giáo này hơn hai mươi năm rồi. Mình rất thích được nghe bố giảng bài, vô cùng dễ hiểu và dễ nhớ. Còn mẹ tớ lại là một nhân viên ngân hàng, công việc của mẹ ấy vậy nhưng lại cần sự cẩn thận tỉ mỉ vô cùng cao. Mỗi ngày tớ đều thấy mẹ ngồi làm sổ sách chi chít những con số, khi ấy tớ thương mẹ lắm. Còn anh trai tớ, năm nay anh đã vào cấp 3. Anh lớn hơn tớ nhiều lắm, cả vóc người cũng cao lớn nữa, trông chẳng thua kém gì bố cả. Anh rất yêu thương và chiều chuộng tớ. Tớ rất yêu gia đình mình.

3.

nh con ra trong bao nhiêu khó nhọc. Mẹ ru yêu thương con tha thiết".

    Khi nghe ca khúc này, tôi chợt nhớ đến hình dáng đấng sinh thành, người đã sinh ra tôi, đã không ngại khổ nuôi tôi khôn lớn. Và đó chính là mẹ, người luôn đứng vị trí quan trọng nhất trong tâm trí tôi.

    Thật vậy, trong gia đình, tôi thương nhất là mẹ vì mẹ đã luôn dành riêng cho tổ ấm này một tình thương bao la, không sao tả xiết. Thân hình nhỏ bé chăm chỉ làm việc cùng đôi bờ vai gầy gầy đã gánh bao nhiêu cực khổ khiến tôi thương mẹ lắm. Tôi yêu nhất đôi bàn tay hằng ngày khám bệnh cho bệnh nhân, tối về lại phải chăm sóc gia đình, nấu những bữa cơm nóng hổi rồi về đêm khi ánh trăng tròn lên cao, đôi bàn tay ấy chưa được yên giấc, tiếp tục vỗ vỗ quạt quạt ru chị em tôi chìm vào giấc ngủ và từ khuôn miệng xinh xắn của mẹ cất lên lời hát ru ngọt ngào mà tha thiết, đậm đà tình thương bao la của người mẹ dành cho những đứa con.

    Mặc dù vất vả đến thế nhưng mẹ tôi chẳng than lấy một lời, mẹ quả thật là người cứng rắn, biết cam chịu một cách đáng khâm phục. Mẹ luôn cẩn thận trong mọi việc, hoàn thành tốt và biết chịu trách nhiệm từ những việc mình làm để làm gương tốt cho con cái. Tuy nhiên trong việc dạy dỗ con, mẹ là người rất nghiêm túc. Mẹ luôn chỉ bảo cho chị em tôi những cái hay cái tốt, từ những việc nhỏ nhặt như công việc nhà đến việc lớn như cách ăn nói sao cho đúng mực, thái độ và cách cư xử với mọi người sao cho phù hợp. Mẹ quan tâm đến mọi việc tôi làm, nếu có việc gì không vừa lòng mẹ liền trách và phân tích rõ cho tôi hiểu vì sao tôi không nên làm như vậy, tuy vậy tôi cũng không giận mẹ mà ngược lại, tôi thấy kính trọng mẹ nhiều hơn. Trong gia đình là thế nhưng ngoài xã hội, mẹ là người hiền lành, dễ hòa đồng, biết cách ứng xử trong mọi tình huống và điều đặc biệt ở mẹ khiến nhiều người quý mến là mẹ rất biết cách ăn nói cho vừa lòng mọi người. Và tôi thấy mình thật may mắn khi được làm con của mẹ.

 Đề bài 1: ''Trong đầm gì đẹp bằng sen

 Lá xanh, bông trắng, lại chen nhị vàng.

 Nhị vàng bông trắng lá xanh,

Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.''

Câu ca dao trên nói về cảnh đẹp quê hương có đầm sen, và quê tôi cũng có... Quê tôi là một mảnh đất nông thôn giản dị, đầy tự nhiên như bao vùng quê khác. Nhưng với tôi, quê hương luôn quen thuộc và đầy thương nhớ. Một ngày nọ, trở về quê hương, niềm cảm xúc mong nhớ ấy lại rung động trong trái tim tôi. Tôi nhớ những đầm sen đầy nước , đầy hoa, nhớ những ngôi trường cùng tiếng trống vang xa, nhớ lại giọng nói quê mình, nhớ lại từng hình ảnh, từng con sông, nhớ cả tiếng hót trong trẻo, ấm áp của chú chim đầu ngõ, nhớ từng cánh đồng bao la bát ngát, nhớ lại mọi cảm xúc ngây thơ trong sáng hồn nhiên của mình thời còn trẻ, còn dại. Ánh mặt trời dìu dịu của buổi chiều tàn rọi vào tán lá. Cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp hiện ra trước mắt tôi. Đôi chân tôi dính chặt vào đất, nó như không muốn trở về thành phố, muốn đắm chìm trong bầu không khí mát mẻ mà ấm áp này mãi mãi...  

Đề 2 và đề 3 ko làm.

Tham khảo:

Đang được đi học trực tiếp ở trường cùng các bạn thật vui thì phải nghỉ ở nhà học online cùng với chiếc máy tính. Em tưởng như những tiết học của mình sẽ vô cùng nhàm chán và vô vị nhưng thật ra lại rất thú vị.

Hôm đó là tiết học Tiếng Việt của cô giáo chủ nhiệm. Em đã quen với các thủ tục vào lớp học trên máy tính nên vào lớp từ sớm. Em cùng cô giáo trò chuyện chờ các bạn khác vào học. Các bạn đi học trễ thường sẽ bị cô giáo ghi lại, buổi sau phải đi sớm hơn để hát tặng cả lớp một bài hát. Vào giờ học, bài học hôm nay là bài tập đọc Kì diệu rừng xanh, nghe cô giáo đọc mẫu mà em tưởng chừng như tâm trí mình đang được cô dẫn dắt len lỏi vào khu rừng xanh. Giọng của cô thường ngày nghe trên lớp đã hay, nay nghe qua máy tính lại còn hay hơn. Trong lúc cô đọc cả lớp im phăng phắc lắng nghe, đến khi được mời đọc lại cũng chẳng ai dám lên tiếng. Khi đó em liền xung phong đọc bài, cô mời em đọc nhưng em lại quên tắt mic, đọc được một đoạn nghe các bạn nhắc em mới để ý thật là sự cố ngại ngùng. Sau khi em đọc cô và các bạn đều khen em đọc hay và truyền cảm, em vui lắm.

Học bài online qua máy tính có thể sẽ buồn hơn nhưng lại khiến em tự tin hơn, sôi nổi và thích thú học tập hơn.

Tham khảo

Đang được đi học trực tiếp ở trường cùng các bạn thật vui thì phải nghỉ ở nhà học online cùng với chiếc máy tính. Em tưởng như những tiết học của mình sẽ vô cùng nhàm chán và vô vị nhưng thật ra lại rất thú vị.

Hôm đó là tiết học Tiếng Việt của cô giáo chủ nhiệm. Em đã quen với các thủ tục vào lớp học trên máy tính nên vào lớp từ sớm. Em cùng cô giáo trò chuyện chờ các bạn khác vào học. Các bạn đi học trễ thường sẽ bị cô giáo ghi lại, buổi sau phải đi sớm hơn để hát tặng cả lớp một bài hát. Vào giờ học, bài học hôm nay là bài tập đọc Kì diệu rừng xanh, nghe cô giáo đọc mẫu mà em tưởng chừng như tâm trí mình đang được cô dẫn dắt len lỏi vào khu rừng xanh. Giọng của cô thường ngày nghe trên lớp đã hay, nay nghe qua máy tính lại còn hay hơn. Trong lúc cô đọc cả lớp im phăng phắc lắng nghe, đến khi được mời đọc lại cũng chẳng ai dám lên tiếng. Khi đó em liền xung phong đọc bài, cô mời em đọc nhưng em lại quên tắt mic, đọc được một đoạn nghe các bạn nhắc em mới để ý thật là sự cố ngại ngùng. Sau khi em đọc cô và các bạn đều khen em đọc hay và truyền cảm, em vui lắm.

Học bài online qua máy tính có thể sẽ buồn hơn nhưng lại khiến em tự tin hơn, sôi nổi và thích thú học tập hơn.