Hãy tưởng tượng và kể lại 1 lần em được mẹ cho đi du lịch
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Trải khắp mọi nẻo đường trên đất nước Việt Nam, có 54 tỉnh thành. Với mỗi nơi, ta lại cảm nhận được một nét đẹp trong sinh hoạt đời sống và con người của mỗi vùng miền. Ví như, người Hà Nội thanh tao, lịch lãm, lời nói đĩnh đạc đúng mực, hay vùng đất miền trung quanh năm mưa lũ nhưng con người nơi đây lại luôn chăm chỉ, bền bỉ và giỏi giang hơn so với bất cứ vùng đất nào, và miền Nam thì lại là thiên đường nhiệt đới. Đâu đâu cũng có những nét đẹp riêng. Và hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau cảm nhận vẻ đẹp của phía cuối cùng của Tổ quốc- mũi Cà Mau qua tác phẩm Sông nước Cà Mau ( trích Đất rừng phương Nam)- tác giả Đoàn Giỏi nhé.
Cà Mau- vùng đất cuối cùng của tổ quốc là một vùng đất bằng phẳng với rất nhiều kênh rạch và những khu rừng ngập mặn trải dài, bao trùm cả một vùng rộng lớn. Tác giả Đoàn Giỏi đã miêu tả cả nơi đây như có sự hòa quyện, giao thoa giữa những màu xanh: màu xanh lục của cỏ cây, hoa lá, của những cánh rừng ngập mặn, màu xanh trong của làn nước dưới mỗi mạn thuyền hòa lẫn cùng màu thiên thanh của cả vùng trời rộng lớn. Ngày đêm, những cơn gió mang theo âm thanh của đất trời, của núi rừng khiến cho lòng người cảm thấy như được gần gũi với thiên nhiên hơn bao giờ hết. Ở kênh rạch Cà Mau có rất nhiều những con kệnh có những cái tên khác nhau, mỗi cái tên lại có một sự tích, một đặc điểm của riêng nó. Nhưng điểm chung giữa chúng chính là những cái tên ấy vô cùng gần gũi với những người con Cà Mau.
Nổi bật ở nơi đây chính là dòng sông Năm Căn. Tác giả miêu tả dòng sông với hình ảnh rộng lớn và hùng vĩ. Ngày ngày, nước ở con sông lại đổ về biển ầm ầm như thác, mang trong mình biết bao những tài nguyên, những đàn cá lớn hàng đàn giữa những đầu sóng trắng. Thế mới biết, thiên nhiên nơi đây vẫn còn hoang sơ và trong lành tới mức nào. Bao quanh phía ngoài của dòng sông chính là rừng đước với bạt ngàn biết bao những cây đước dựng đứng như thành trì bảo vệ cả dòng sông. Từng hàng, từng hàng nối tiếp nhau như bảo bọc, như thách thức. Đây chính là vẻ đẹp hoang sơ của dòng sông và khu rừng mà hiếm nơi đâu có thể có được. Bằng con mắt tinh tế và sống động, nhà văn đã sử dụng cả thị giác và thính giác của mình để nhìn ngắm và lắng nghe sự sống trong những cánh rừng đước trải dài kia. Ông đã sử dụng rất nhiều những động từ như “ thoát qua”,” đổ ra”,”xuôi giữa dòng” mà chúng ta đã có được cái nhìn tổng quát về phong cảnh ở nơi đây. Đi qua kênh rạch nơi đây cũng không phải là việc đơn giản, có những chỗ dòng nước chỉ nhẹ nhàng trôi, nhưng cũng có những nơi phải khó khăn và vất vả lắm mới có thể đi qua được. Ta cũng cảm thấy như những con kênh rạch này cũng giống như hỉnh ảnh khái quát trong cuộc đời của mỗi người, có những khi chúng ta được dễ dàng làm những điều mình muốn nhưng cũng có những lúc mọi thứ trở nên khó khăn, vất vả. Không chỉ miêu tả cảnh vật mà tác giả còn tập trugn nhìn vào những hoạt động của con người. Đó chính là khu chợ Năm Căn và hình ảnh con người Cà Mau được tập trugn miêu tả sinh động. “ chợ nằm sát sông, ồn ào, đông vui, tập nập”, với biết bao hoạt động của con người qua những chi tiết liệt kê như “ những chiếc thuyền đáy, thuyền chài, thuyền lưới, thuyền buôn dập dềnh trên sóng. . . ”. Điều đó đã đủ để cho chúng ta thấy được cuộc sống của những con người nơi đây trù phú và giàu có như thế nào. Ai tới đây cũng có thể mua được tát cả mọi thứ mà có thể không cần phải đi ra khỏi thuyền của mình, bởi những chiếc ghe nhỏ lúc nào cũng len lỏi được vào những góc nhỏ nhất để buôn bán: nào hoa quả, nào vải, nào hoa,. . . giúp cho không khí của chợ Năm Căn càng thêm phần tươi mới, rực rỡ.
Sau chuyến đi ý nghĩa ấy, em thấy Cà Mau là một vùng đất đẹp và thơ mộng- một vùng đất tận cùng của Tổ quốc để lại một ấn tượng khó quên đối với em. Qua đó, em thấy yêu thêm Tổ quốc, yêu thêm quê hương và yêu mảnh đất Cà Mau nữa.
k cho minh nhoa
Là mảnh đất địa đầu tận cùng phía Nam của Việt Nam, mũi Cà Mau được nhắc đến như một vùng đất thiêng trong tâm thức người Việt. Với những hình ảnh đầy thân thương từ ruộng đồng bạt ngàn cò bay thẳng cánh, những đìa tôm, những mái nhà tranh ngói xen lẫn phủ dưới bóng dừa, những cây cầu khỉ với dòng sông bến nước con đò… nơi đây luôn toát lên những nét quyến rũ khác biệt đến khó tả với những du khách vốn không phải con dân vùng sông nước khi đến đây.
Đất đai ở Cà Mau đang sinh sôi nảy nở. Bãi Khai Long có hàng dương xanh ngát, có bờ cát chạy dài tới sáu cây số và rộng hàng trăm mét, mỗi năm phù sa lại lấn biển ở chính nơi đây từ tám mươi đến một trăm mét nữa. Điều thú vị là đất mở ra tới đâu, cây mắm mọc lên tới đó, như là để giữ đất đừng có trôi đi, khi thớ đất đã se kết tầng cây đước lao tới, nhanh chóng cùng với mắm tạo thành rừng. Trong rừng Cà Mau lạ nhất vẫn là cây đước. Khi cây cao ngang thân người là rễ phụ đâm ra. Nó thẳng, gần như cái que chứ không mềm tua tủa như rễ phụ ở cây đa hay cây si ngoài Bắc. Những nan rễ phụ ấy cắm trên đất tạo ra cháng rễ hình cái nơm, làm cho cây đước vững vàng đời đời, trong khi rễ chính nếu không thoái hóa thì cũng không còn giá trị gì nữa.
Một điểm có thể coi là “đặc sản” nơi đây, đó chính là sông nước. Chính sông nước đã tạo dựng nên sự sống đa dạng, phong phú cho những con người nơi đây. Sông cho họ cái tôm, con cá; sông cung cấp phù sa cho ruộng đồng và sông cũng là loại hình giao thông phổ biến nhất tại đây. Mọi sinh hoạt diễn ra từ đời sống đến giao thương đều thấy được hầu hết trên những chuyến đò.
Cà Mau có khá nhiều chợ nổi nhưng có hai chợ được xếp loại là chợ nổi phường 8, trên sông Gành Hào, Cà Mau và chợ nổi Thới Bình, tại ngã ba sông Trẹm – Chắc Băng, huyện Thới Bình.
Phần lớn chợ nổi nhóm họp, buôn bán trên sông mang tính tự phát. Sản phẩm trao đổi mua bán chủ yếu là các loại hàng nông sản thực phẩm, trái cây, hoa màu… sản xuất tại địa phương, các vùng lân cận chuyển tới phục vụ nhu cầu tiêu dùng tại chỗ hoặc đưa đi tiêu thụ tại các chợ huyện, xã…
Từng chiếc thuyền, ghe với bắp cải, khoai lang, bầu, bí, sắn, quýt, cam… treo lủng lẳng trên mui để giới thiệu, mời gọi khách mua hàng. Và, đây cũng là hình ảnh thường thấy tại các tỉnh khu vực Đồng bằng Sông Cửu long.
Đến Cà Mau vào một ngày đầu hạ, với những khách lạ không biết bơi thì việc ngồi chòng chành trên một chiếc ghe nhỏ và bước từ ghe này qua ghe khác xem, mua đồ quả là một thử thách không nhỏ. Bạn, rất có thể sẽ bị ngã bởi sự “ghập ghềnh” sóng nước. Nhưng đổi lại, một thế giới khép kín được mở ra trên sông, thường là nơi giao tụ của khá nhiều những con sông, rạch trong vùng.
Bước xuống chiếc ghe nhỏ bé, đó là cả một gia đình lưu động tại đây. Cũng có những thiết bị, dụng cụ gia đình giản đơn, cũng có những thế hệ cha con thắm đượm. Cuộc sống của họ nay đây mai đó, sông chảy đến đâu, đó là nhà. Đời sóng nước lênh đênh, hợp tan theo con nước với đầy, theo từng phiên chợ sớm, theo từng gánh hàng treo trên mũi ghe. Với nhiều đứa trẻ, trong giấc mơ của các em, chỉ có con thuyền, bến nước và những buổi chợ sớm khuya. Người dân nơi đây vốn hay cho rằng, bao giờ sông cạn nước thì chợ nổi mới không tồn tại. Nói như vậy để thấy rằng, đây đã trở thành một nét văn hóa, một lối sống riêng biệt, đặc trưng của người dân nơi đây.
Người Việt khi nói về đất nước của mình thường dùng câu “Nước Việt Nam trải dài từ Ải Nam Quan đến Mũi Cà Mau”. Vì vậy, trong tâm thức mỗi người, cùng với Ải Nam Quan, Mũi Cà Mau là một địa điểm thiêng liêng, xa xôi nhưng rất đỗi gần gũi. Và, nếu bạn một lần đặt chân đến nơi đây, bạn sẽ bị “chòng chành” bởi sóng nước, bởi sự thân thiện của người dân và tâm hồn bạn cũng sẽ đôi lúc “chòng chành” vì những cuộc đời lênh đênh sông nước.
Tham khảo
Trời chớm hè , tôi - một tia nắng ấm áp mềm mại được mặt trời giao nhiệm vụ đi tiếp thêm sức sống cho vạn vật trên mọi nẻo quê hương. Hành rình ấy có biết bao điều thú vị ,hấp dẫn mà tôi đã lần đầu tiên được chứng kiến. Dời khỏi sự bao bọc của mặt trời tôi đã lần đầu tiên tự mình khám phá thế giới xung quanh tươi đẹp này. Tôi thấy những bác phượng già đỏ rực như một mâm xôi gấc với những tán lá rộng đang che mát cho con đường. Dưới ánh nắng của tôi thì màu đỏ càng trở nên tươi tắn và đẹp hơn. Trên cành cây là những bạn ve nhỏ kêu râm ran tạo nên một bản giao hưởng tuyệt vời. Rồi tôi nghe thấy mùi hương tuyệt mĩ của những loài hoa quả trong khu vườn. Lần đầu tiên tôi thấy những trái mít căng đầy mà chưa cần bỏ đã nghe thấy mùi thơm ngào ngạt. Rồi những trái na chín ngọt đang căng tràn chờ ngày rụng xuống. Từng hương vị hòa quyện vào nhau tạo nên những hương vị đặc trưng riêng của mùa hè. Rồi hành trình tiếp theo của tôi được dừng lại ngay trên cánh đồng lúa chín. Cánh đồng mùa này như được khoác trên mình chiếc áo màu vàng óng dưới sự hỗ trợ từ tôi . Mỗi khi cô gió thổi một làn gió nhè nhẹ là những bông lúa ấy lại cong cong hình đuôi gà oằn vì trĩu hạt, chúng lắc lư rồi ghé đầu vào nhau thì thầm to nhỏ. Những bác nông dân thì đang miệt mài thu hoạch thành quả của mình. Tất cả khung cảnh ấy hiện lên thật tuyệt đẹp trong mắt tôi. Đây sẽ là trải nghiệm đáng quý nhất của tôi trong đợt đi hoàn thành nhiệm vụ này.
Nhờ vào danh hiệu Học sinh giỏi của tôi năm ngóai mà giờ bố mẹ đã thưởng cho tôi một chuyến đi đến bãi biển Vũng Tàu diễm lệ và xinh đẹp.Hôm ấy, tôi không thể nào diễn tả được cảm xúc của mình: vừa vui mừng, vừa tự hào vì đây là phần thưởng tôi đạt được vì học tốt. A! Xe taxi đến rồi!
Ngồi trên xe, ngắm đường phố vào sáng sớm, tôi thấy thành phố nơi tôi ở sao mà đẹp thế! Hai bên đường trồng hai hàng cây xanh mát tươi tốt, thẳng tắp như những chú bộ đội đang đi diễu hành…Woa! Cuối cùng chúng tôi cũng đã đến biển rồi đây sao?!? Biển Vũng Tàu mơ mộng nhưng cũng tràn đầy sức sống đã làm tôi đứng mê mẫn nãy giờ. Ôi! cái mùi măn mặn trong làn gió thổi nhẹ qua làn tóc của tôi cũng đủ cho tôi cảm thấy sung sướng rồi! Khi gia đình tôi nhận phòng, tôi nhìn từ cửa sổ tầng năm mà thấy sao Vũng Tàu hùng vĩ, xinh đẹp thế này! Hôm nay trời thật đẹp, bầu trời trong vắt một màu xanh, không một gợn mây. Có một vài con chim biển đang bay lượn trên trời như muốn nhập bọn với những trò vui của du khách nơi đây! Mặt trời trông như quả bóng lửa rực rỡ giữa một màu xanh trong veo. Khi bố mẹ bảo tôi có thể xuống bãi rồi, tôi mừng rỡ chạy nhanh như gặp phải vàng, tôi đã mong chời giây ohút này lâu lắm rồi! Khi tôi bước xuống làn cát mềm mịn, tôi cảm giác như mình đang đứng trên một tấm thảm màu vàng nhạt bằng nhung vậy! Qua bờ cát mịn một chút là đã chạm những ngọn sóng tràn bờ vấy lên chân. Những ngọn sóng nghịch ngợm từng đợt vỗ đến chân tôi. Nứơc biển mát thật đấy! Tôi thấy biển như một tấm gương khổng lồ phản chiếu lại hình ảnh của bầu trời. Hình như tôi đạp phải thứ gì đó! A! Là những chiếc vỏ ốc. Nhìn chúng đọng nước biển, lấp lành dưới ánh nắng mặt trời đẹp thật! Cái màu trắng ngà, cái màu đo đỏ, cái màu hồng nhạt,… Nhìn khắp bãi, ngòai vỏ ốc còn có các chiếc dù đủ màu nhìn sống động như có những cây kẹo mút khổng lồ vậy!
Các du khách ở đây đa số là người nước ngòai, họ rất vui vẻ và thân thiện. Họ chơi những trò chơi thể thao, trông rất vui, như: bóng chuyền,… Nếu đã nói đến biển, người ta sẽ nghĩ ngay đến hải sản. Vì thế đến biển Vũng Tàu mà không ăn hải sản thì uổng lắm! Bố dẫn tôi và gia đình vào một tiệm bình dân trên bãi để ăn: nghêu, tôm, mực, cua,… Ngon quá! Đã xế chiều, gia đình tôi về khách sạn để nghỉ ngơi và chuẩn bị hành lí đi về. Nhìn ra ngòai, tôi thấy một bầu trời ửng đỏ. Mẹ tôi bảo đấy là trời đang nấu cơm. Khác với buổi sáng, trời vào hòang hôn trên biển có vài đám mây đủ màu trôi bồng bềnh. Trông chúng như những cây kẹo bông gòn màu sắc mà mẹ mua cho tôi khi tôi còn nhỏ. Biển thì phẳng lặng, trầm tính hơn biển vào sáng. Trển bãi cũng ít người tắm vì họ cũng như chúng tôi, đều về nghỉ ngơi cả rồi… Đã đến giờ chúng tôi phải về. Trước khi lên xe, tôi nhìn biển và cảm thấy cảm kích vì đất nước Việt Nam đã có những danh lam thắng cảnh trong đó có nơi tôi đang nghỉ mát- biển Vũng Tàu.
Tôi sẽ cố gắng học tốt để bố mẹ cho tôi đến đây một lần nữa để tôi có thể thưởng thức bầu không gian hùng vĩ. Hình ảnh bãi biển Vũng Tàu đẹp như tranh và đầy sức sống này sẽ mãi mãi in sâu vào trái tim cũng như tâm hồn tôi như một kỉ miệm đẹp và đáng nhớ trong kì nghỉ hè năm lớp Sáu. Hẹn gặp lại năm sau đấy, Vũng Tàu ơi!
mình chỉ làm được như vậy thôi!
Bài 1:
In my summer holiday, I did not do something special and did not go somewhere special except Chamonix and Venice. Most of my holiday was showing friends of my parents and my grandparents the most important and the most beautiful places of Geneva and its surroundings.
I started the summer holiday before everyone (6 days before). That was because of my grandparents. Well, it first started off when my grand parents came. We were going by car where my grandmother wouldn't walk and I was walking with my grandfather. Because my grandfather s walking and my grandmother doesn't. Well they stayed for 1 month and went back to Turkey. The next visitors were my mother's schoolmates (can you believe it!!). They stayed one month as well. We kind of went to same places, when they were gone that was the fun. We went to Chamonix and Venice.
The best thing there was the Jacuzzi and the pool. In Chamonix, the mountains haven. The highest there was Mont-Blanc and Auguille du Midi. We climbed with a cable car; it was totally amazing and extremely cold. This point was 3842 meters high. And, of course, I should not forget Venice, it was also a haven but I didn't see much because we had small amount of time. The most amazing thing was the square of San Marco Polo and then the gondolas.
The thing I really d about my holiday was getting a brand new VW Passat and seeing my grandparents (first time in two years).
Bài 2: My Exciting Holiday
My unforgottable holiday was when I visited Jogjakarta. It was about a year ago we had a school holiday. Firstly, my best friends and I did not know where to spend our holiday. So, we tried to discuss to go some places that made us have some fun. Then, after a long discussion about the place, we all agreed to visit Jogjakarta. So, we prepared all the things that we needed for it, such as; checking our motorcycle and buying some snacks. The following day, in the sunny Sunday morning we started our trip to go to Jogjakarta. It just took about two hours from my hometown, Ngawi, by motorcycle. After two hours long driving, finally we arrived at the first destination, Borobudur temple. We were amazed with this tremendous temple. Also we wondered how come the ancient people could build this gigan temple without any modern tools. Then we climbed this temple up to the top. It was really exhausting. But when we reached the top, the scenery was incredibly magnificent. We could see Prambanan temple near Borobudur and other beautiful sceneries. Beside that, we were amazed with its carvings on the wall. My friend said that it represented the wealth of Mataram kingdom, but we could not understand it. Then we took many lovely pictures there. Next, we went to our next destination, that was Parangtritis beach. But on the way, we were lost. We did not arrive at Parangtritis beach but at another beach. We all did not know the name of this beach. We did not know either how come we arrived at this beach. We thought we were in the right direction. After exploring this beach we knew the name was Depok beach, near Parangtritis beach. Then we decided to spend our holiday there. This beach was so quiet. There were only few tourists that we met. They were all from Australia. So, we agreed to prace our English ability with them. Although we stuttered and stumbled in the conversation, we could still understand the points. They said they loved this beach. This beach was still natural and less pollution. After that, we were playing on the seashore till we were tired. Then in the evening we went home. At 8.00 p.m. we arrived at home safely. I got so many beautiful experiences there.
Bài 3: My Favorite Holiday in My Country
My favorite holiday in the United States is Christmas. I have many good memories of Christmas when I was a boy growing up in Colorado. Every Christmas, our family would go to the mountains to find a nice, big evergreen tree and bring it home to decorate in our living room. I d to sit in the dark and watch the Christmas tree lights twinkle with the snow falling outside. Christmas was a time when our relatives got together and invited friends over for parties. We d to eat many holiday foods chocolate fudge, popcorn balls and pumpkin pie. Sometimes a group of singers would come by our house and sing Christmas songs while we listened. On Christmas morning my family would enjoy exchanging Christmas gifts. It was a happy time for me.
Bài 4: My Trip to the Beach
A long time ago, I went to the beach. Before we left, we loaded all our beach gear into the car. Continuing down the road my sister and two brothers and I sang songs to keep from falling into the depths of boredom. Deciding where to stop for dinner was a real challenge. Everyone wanted to eat at a different restaurant. Finally Dad stopped at Cracker Barrel. I chose green beans, potatoes, and steak for my dinner. We all drank hot cocoa and whipped cream for dessert. Initially we had hoped to reach our destination, Pensacola, before midnight, but it seemed impossible. Just after we crossed the Georgia/Florida border my dad stopped at a hotel. Keeping quiet not to wake the others staying at the hotel, we tiptoed out at 6:00 A.M. Later the next morning, we arrived at the house in Pensacola. My mom’s friend and her family were staying with us. Never is there a dull moment when we are all together. Of course we were very tired from our trip, so we rested all day. Plenty of fun in the sun was in store for us the next day. Ready to get out on the beach I had forgotten something very important. Quite sunburned was I by the end of that day. Sunscreen had not been applied!
Too sunburned was I to go out and have fun. Unmovable, I lay on the couch, watching television. Very unhappy about this terrible mishap I whined and complained. While I rested, I dreamed of the fun I was missing. Extremely bored, with only one day left until we went home, I prayed I would get better. Yet I was already healed. Zooming off of the couch, I hopped into my suit and enjoyed my last day on the beach.
Bài 5: My trip to New York City
The summer before my junior year in high school, my family and I took a trip to a completely new world. Being from a small town, I had never really been exposed to the elements of a large city such as New York City. My trip there was discovering an entirely new way of life that I had only heard stories of previously.
For about the tenth time the morning of the flight, I checked my room to make sure I didn’t leave anything essential behind. My stomach was doing flips as we arrived at the airport and made our way to the gate. It didn’t get much better than this: I watched through the window as the runway zoomed by and the buildings and houses became smaller and smaller as the plane gained altitude. An exhilarating feeling overcame me as I realized that I would soon be in one of the most amazing cities of the United States.
As we stood waiting for a taxi outside of the airport, it was immediately apparent to me that New York City was not the same as New Caney, Texas. It seemed everyone there was in a hurry to get to another place. The loud and constant sound of cars honking was heard throughout the entire trip. As soon as a car seemed to be going slower than the person behind him d, he would hear the horn of that car to let him know that he was apparently holding everybody else up! When we found our hotel in Times Square, I noed that it wasn’t just the cars that were in a hurry. Everyone in the streets was walking at a brisk pace that indicated a rush to be somewhere. The transportation of the city was also far different than anything that I had ever been exposed to. In my little town, a bike, a car, or even walking was perfectly suitable for getting around town, but in this foreign land, there were many more ways for one to get to another destination. Everywhere you looked, there were people hailing taxis, waiting on buses, rushing underground to the subway stations, walking franally, or desperately trying to maneuver their own cars through the busy streets. Just standing and watching the many people rushing their own separate ways was an interesting observation.
In addition to the people and transportation, the buildings were also an incredible sight. Each street was crammed with buildings that were built side by side with no room in between them, and a number of skyscrapers were present throughout the city as well. I was awestruck again as we went inside some of these buildings such as the Empire State Building and made our way towards the top. Standing outside of one of the top stories of the Empire State Building was awesome. I could hold the entire city in my hand from this view. I could even see Ellis Island a distance away from there. The stores were also large compared to the ones of my little town. A small retail store in New Caney would be a huge store that took up an entire building in New York. This would make it seem logical that the prices of everything in New York were almost triple those back home. It was as if the little peaceful neighborhood where I lived was magnified by 100 to make up the wonder city of New York.
My visit to New York City was a life changing experience. For the first time in my life, I was exposed to a little taste of what the real world is . The incredible modes of transportation, the huge skyscrapers, and all of the thousands of people made me anxious to grow up and perhaps move to an incredible city such as this one. Either way, my first trip to New York was one of the most incredible experiences of my life, one I will always treasure.
Bài 6: My Trip to South Korea
I had always wanted to visit South Korea and I recently had the chance to spend a week in this amazing country. Un its northern neighbor which is pretty much closed to visitors, South Korea is a welcoming and hospitable country. It is an interesting place with a unique culture and a highly developing economy.
I flew into the capital Seoul. On arrival in the city, it was the marked contrast between modern skyscrapers and high design shopping malls and shanty towns that was immediately striking. Wide streets lined by fancy boutiques lead to a labyrinth of narrow alleyways with tiny traditional shops and eateries and there is a clutch of great tourist attractions.
My tour itinerary began on Seoul’s main boulevard, Sejongro, because I wanted to see the Royal Palace (Gyeongbok), the President’s residence, known as Cheongwadae or the Blue House, and the American Embassy. From here it’s a fairly short walk to Bukchon where there is the city’s largest collection of privately owned traditional wooden houses. It’s a charm with beautiful architecture and small courtyards, with the houses interspersed with quaint cafes and art galleries.
Taking the same route the next day, I took a trip into the mountains that peak behind the President’s House, and climbed the one known as Bugaksan. This affords the opportunity to pass through the Sukjeongmun Gate and through the city’s ancient fortress wall. From here the Seoul Fortress is easily accessible and there are also amazing views of Seoul.
Shopping in the Orient is an amazing experience so I made sure to pay a visit to the Shinsegae downtown department store. This huge emporium sells probably everything you can imagine and is a complete charm in the way the bottom floors sell all the basic staples of daily life - including the ubiquitous kimchee (fermented cabbage) and are frequented by Korean housewives while the upper floors cater to the well-heeled and brand conscious. As fascinating as it is, the new rooftop garden is a welcome respite. But, if you are going to shop in Seoul, it’s a must to visit the street stalls and hawkers of the Namdaemum Market where the wares seem to be spread out in a blanket of never-ending stalls. Be prepared to be seriously jostled by the crowds, but it’s also the chance to feast on the best street food.
One of the most surprising sights and a rue delight is the Cheonggyecheon Stream. Running for just under 4 miles through the city, the stream is remarkably quiet given its location, because it is 15 foot below street level. The serene setting, accentuated by waterfalls and bridge is a favorite strolling spot for roman couples.
With a flying visit to Itaewon, the popular ex-pat neighborhood near to the main US army base, my time in Seoul came to an end. I was enthralled and captivated and hope I get to return one day.
Sorry bạn nha mik ko viết đc những địa điểm ở Việt Nam nên có j thì bạn chỉnh sửa đi xíu nha!
Em vào đây tham khảo nha:
Em hãy tưởng tượng mình là một tia nắng ấm lần đầu tiên được mẹ Mặt Trời giao nhiệm vụ đi tiếp thêm sức sống cho vạn vật, hãy kể lại hành trình trải nghiệm tro
Dear Tom,
I'm having a really good time in Ha Noi, the capital of Viet Nam. The people are hospitable and helpful and the weather has been wonderful: cool and sunny.
In Ha Noi, I visited some of my old friends, Ducky and Donal. It was very nice to see them. We visited The History Museum and some art galleries in Hang Bai street and had lunch together at a vegetarian restaurant.
I bought a lot of souvenirs and postcards for you and other friends.
See you soon.
With love,
Jerry
Mk chắc là bài đội tuyển đúng ko ??? sách giáo khoa ngữ văn 6 dở ra mà chép mấy ý tả cảnh của nhà văn còn 1 nửa bn tự nghĩ nhé !!! ( như mở bài , thân bài ). bài đó mk làm dc nhưng nó dài quá nên ko muốn chép cho bạn.
Tham khảo
Các bạn đã gặp mình chưa nhỉ, chắc chắn là chúng ta đã gặp rồi. Mình là Tia Nắng là đứa con của mẹ Mặt Trời. Nhà của mình là bầu trời bao la, rộng lớn. Anh chị em của mình đều là những tia nắng, công việc mỗi ngày đều là chiếu sáng và tiếp thêm sức sống cho vạn vật cho Trái Đất này.
Mỗi sáng sớm chúng mình đều được mẹ gọi dậy rất sớm, mà mỗi sáng sẽ có nhiệm vụ riêng/ Nhiệm vụ của chúng mình hôm nay là đi truyền sức sống cho cho vạn vật. Sau một tuần mưa rét và bầu trời vô cùng âm u thiếu đi những tia nắng thì hôm nay chúng mình cần tưới cho vạn vật có thêm sức sống. Mình bay qua mặt biển, mặt biển trải dài đi tưới thêm ít nắng vào lại càng thêm trong xanh và còn lấp lánh lên ánh vàng thật sinh động. Tiếp tục bay đến khu rừng rậm, nơi đây những cây cối dừng như vẫn đang ngủ chưa thức dậy, mình cùng anh em đánh thức khu rừng bừng tỉnh sau chuỗi ngày âm u. Mình bay tiếp tới những cánh đồng, trên bông lúa còn có những giọt sương đêm lấp lánh. Tia nắng làm cho tỏa năng âm cho bông lúa chín vắng, nặng trĩu chờ ngày gặt hái. Mình bay qua khắp nơi đến từng lớp học để chiếu sáng cho các bạn HS có thể ánh sáng để học bài. Bay qua khu vườn của người nông dân để cho thêm những cây ăn quả thêm sức sống. Buổi chiều muộn khi mình cảm thấy sức nóng của mình đã yêu, nhìn lên cao mẹ Mặt Trời đang gọi anh chị em chúng mình trở về, bay nhanh về nhà sà vào lòng mẹ, tối nay mình sẽ kể cho mẹ nghe,hành trình trải nghiệm một ngày làm việc có ý nghĩa của mình.
Đây là một trải nghiệm đáng nhớ nhất của mình. Sẽ cố gắng ngày nào cũng mang lại những tia nắng ấm áp để làm những việc làm ý nghĩa hơn nữa.
Thuở xa xưa, có một gia đình chỉ có hai mẹ con. Người mẹ xấp xỉ tuổi sáu mươi, còn người con gái chỉ độ chín mười tuổi. Nhà họ rất nghèo nhưng họ sống phúc đức nên được bà con lối xóm thương yêu, quý mến.
Một ngày nọ, sau buổi đi làm đồng về, người mẹ nhuốm bệnh nằm liệt giường. Bà con lối xóm đến thăm nom giúp đỡ tiền bạc, thuốc thang, chạy chữa cho bà nhưng bệnh tình của bà không thuyên giảm mà mỗi ngày mỗi nặng thêm. Hằng ngày, cô bé túc trực bên giường bệnh không rời mẹ một bước. Nhiều lúc, cô phải nhịn ăn nhường phần cho mẹ. Tuy vất vả thiếu thốn đủ đường nhưng cô bé không bao giờ than vãn một điều gì. Rồi một hôm mệt quá, cô bé thiếp đi lúc nào không biết.
Trong giấc chiêm bao, cô bé nghe một tiếng nói thì thầm bên tai:
- Cháu muốn cứu mẹ thì hãy vượt qua chín ngọn đồi ở phía tây. Đến đó có một ngôi nhà bên vệ đường. Cháu cứ vào nhà gõ cửa sẽ có người giúp cháu chữa khỏi bệnh cho mẹ.
Cô bé tỉnh dậy, mong trời mau sáng để thực hiện lời dặn của thần linh trong giấc chiêm bao. Trời vừa hửng sáng, cô bé vội chạy sang nhà hàng xóm nhờ trông hộ mẹ cho mình rồi tạm biệt mẹ già ra đi. Sau bảy ngày trèo đèo lội suối, vượt qua bao nhiêu rừng rậm, thác nghềnh, cô bé đã đến được ngôi nhà bên vệ đường. Vừa mới gõ cửa thì một bà cụ tóc trắng như cước, đôi mắt hiền từ phúc hậu tay chống gậy trúc bước ra, nói:
- Ta đợi cháu ở đây mấy ngày rồi. Ta rất quý tấm lòng hiếu thảo của cháu. Đây là một lọ thuốc thần, cháu hãy cầm lấy mang về chữa bệnh cho mẹ. Cháu chỉ cần cho mẹ uống một viên thôi, mẹ cháu sẽ khỏi. Số thuốc còn lại tùy cháu sử dụng.
- Bà ơi! Cháu cảm ơn bà nhiều lắm!
- Thôi, cháu hãy mau trở về. Mẹ cháu và dân làng đang mong đấy.
Nói xong, bà tiên và cả ngôi nhà biến mất. Cô bé vội vã lên đường trở về nhà. Sau khi chữa khỏi bệnh cho mẹ, cô bé còn dùng số thuốc còn lại cứu sống không biết bao nhiêu người nữa. Từ đó, cuộc sống của hai mẹ con họ thật đầm ấm, hạnh phúc. Họ sống trong tình thương yêu đùm bọc của dân làng.
các bài văn mik nghĩ bạn nên tra mạng hơn ..... trong này cg có thể mọi người cũng chỉ cop trên mạng ra thôi bạn