Viết một đoạn văn phát biểu cảm nghĩ về thiên nhiên .Trong đoạn văn có sử dụng 3 trạng ngữ ở vị trí :đầu câu ,giữa câu ,cuối câu.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Mùa đông đã trôi qua và mùa xuân đã đến.Cây lá đang đâm trồi nảy lộc. Đến tết rồi! Em cùng gia đình vè quê chúc tết ông bà, họ hàng nội ngoại.Buổi tối hôm đó là đêm giao thừa.Em rất hồi hộp đón chờ khoảnh khắc lúc đó. Một hồi trống vang lên ở dưới nhà các anh, chị, gia đình em đều nói “Đến giao thừa rồi!” và ngay lúc đó tất cả đều nâng một ly rượu chúc mừng năm mới. Uống rượu xong cả nhà cúng tổ tiên trên bàn thờ. Buổi sáng hôm sau các bác và gia đình em đi ra đền Hùng để thắp hương và cầu may mắn. Em không thể nào quên được những giây phút này.Mùa xuân đã cho em rất nhiều cảm xúc, nhiều niềm vui đến vậy.Cho em giây phút để quây quần với gia đình mình nữa. “Xuân ơi, hãy ở lại với mình nhé!”.
Mùa Xuân, cây cối vươn lên như thức dậy sau một giấc ngủ dài. Dòng sông như được thay một chiếc áo mới vắt qua làng tôi . Những cô cậu thanh niên trên con đường nô nức đi chơi mùa lễ hội. Những chàng ca sĩ họa mi đang hát một khúc nhạc tuyệt vời trên cây tre cao vút. Tôi yêu mù xuân nhất !
giải thích vì sao cần thêm tạng ngữ cho những trường hợp đấy
tham khảo
Quê em là một ngôi làng ở miền Tây sông nước. Giữa những mái nhà là các con kênh, rạch, sông nước đan xen nhau. Dọc bờ sông, bờ ao là những cây dừa cao lớn, tán lá rộng mở với những chùm quả lung lay lung lay. Bà con ở nơi đây ai cũng chân chất, thật thà. Điều đặc biệt, là ai cũng biết bổ dừa, làm mứt dừa, ai cũng hay các món ngon từ những đặc sản của sông của nước như tôm, cua, cá, ốc. Ngoài ra, cũng như bao vùng nông thôn khác, quê em cũng có ruộng lúa rộng mênh mông, mỏi cánh cò bay. Vẻ đẹp bình dị, mộc mạc ấy khiến bao người con dù đi xa đến chốn phồn hoa đô hội cũng vẫn luôn không ngừng khắc khoải nhớ về.
miya :3
THAM KHẢO:
Quê em là một ngôi làng ở miền Tây sông nước. Giữa những mái nhà là các con kênh, rạch, sông nước đan xen nhau. Dọc bờ sông, bờ ao là những cây dừa cao lớn, tán lá rộng mở với những chùm quả lung lay lung lay. Bà con ở nơi đây ai cũng chân chất, thật thà. Điều đặc biệt, là ai cũng biết bổ dừa, làm mứt dừa, ai cũng hay các món ngon từ những đặc sản của sông của nước như tôm, cua, cá, ốc. Ngoài ra, cũng như bao vùng nông thôn khác, quê em cũng có ruộng lúa rộng mênh mông, mỏi cánh cò bay. Vẻ đẹp bình dị, mộc mạc ấy khiến bao người con dù đi xa đến chốn phồn hoa đô hội cũng vẫn luôn không ngừng khắc khoải nhớ về.
Tác phẩm ''Cô bé bán diêm'' là một trong những tác phẩm truyện ngắn hẳn đã để lại cho chúng ta nhiều cảm xúc, những bài học về giá trị cuộc sống. Cô bé trong câu truyện trên là hình ảnh đã để lại cho tôi nhiều cảm xúc nhất. Giữa mùa đông rét giá một cô bé đáng thương lang thang giữa chốn phồn hoa đô thị. Những tòa nhà cao chọc trời, những món ăn ngon mắt đến lạ thường như khắc họa lên sự giàu có, nguy nga giữa thành phố đó. Thế nhưng vẫn có một cô bé nghèo khô đang lang thang trong sự đói rét. Sự thờ ơ vô cảm của những con người kia đã gián tiếp gây ra cái chết đáng thương tâm của cô bé đáng thương, tội nghiệp kia. Câu truyện trên phản ánh tính thờ ơ, vô cảm giữa người với người. Qua đó cho thấy cuộc sống này còn quá nhiều mãnh đời bất hạnh. Họ cần lắm một lời động viên, sẽ chia, an ui. Những điều đơn giản đó cũng đủ để sưởi ấm những tâm hồn bất hạnh rồi.
Mùa Xuân, cây cối vươn lên như thức dậy sau một giấc ngủ dài. Dòng sông như được thay một chiếc áo mới vắt qua làng tôi . Những cô cậu thanh niên trên con đường nô nức đi chơi mùa lễ hội. Những chàng ca sĩ họa mi đang hát một khúc nhạc tuyệt vời trên cây tre cao vút. Tôi yêu mùa xuân nhất !
Từ ngàn đời nay, tạo hóa đã ban cho con người thiên nhiên, thứ quý giá nhất của đất trời với biết bao những cảnh vật thật kỳ vĩ và thơ mộng. Những hàng cau xanh mượt mà gửi hình bóng của mình xuống dòng sông thơ mộng êm đềm, không sóng gió. Những thảo nguyên rực rỡ sắc màu với hàng ngàn bông hoa đua nhau khoe sắc. Bầu trời xanh ngắt trên cao với những đám mây bồng bềnh trôi mải miết về tận chân trời. Những tia nắng chói chang của mặt trời xóa đi màn đêm u tối. Những người giản dị, mộc mạc, có tâm hồn đồng cảm, chan hòa với mọi người thì mới cảm nhận được giá trị cũng như nét đẹp của thiên nhiên. Đến với thiên nhiên, con người sẽ cảm thấy như phần nào nhẹ bớt đi những gánh nặng ở trong lòng, tâm hồn như thư thái hơn, mọi lo toan, u sầu trong lòng mỗi người đều tan biến. Trong ta lúc bấy giờ chỉ còn một khoảng không diệu kỳ. Khoảng không của lòng nhân ái, tình yêu thương của chính ta với thiên nhiên.
Vậy đó, thiên nhiên là như thế đó, hạnh phúc sao khi được sống cùng với thiên nhiên món quà kỳ diệu của tạo hóa ban tặng cho con người.