Trong thần thoại Hy Lạp, thần Zeus, Hera, Apollo và các vị thần khác đều chịu khuất phục trước quyền năng bao trùm lên tất cả đó là Số phận. Nhưng ngày hôm nay, có lẽ việc sở hữu một ước mơ sẽ giúp chúng ta thoát khỏi quyền uy đó. Và nếu đúng như cách nói của Captain Jack Sparow " Không phải kho báu nào cũng là vàng bạc" thì tôi hoàn toàn tin rằng đôi khi nó là cả ước mơ bên trong mỗi chúng ta nữa. Tuy nhiên, ngạn ngữ lại có câu "Cuộc đời ngắn ngủi không cho phép ta ước vọng quá nhiều". Ngược lại nhà văn M.Prisvin lại nói rằng "Phải ước mơ nhiều hơn nữa, thiết tha hơn nữa để biến tương lai thành hiện tại". Song hai ý kiến trên không đối lập nhau mà bổ sung ý nghĩa cho nhau. Dù quỹ thời gian sống của ta có ngắn ngủi đến thế nào thì mỗi người chúng ta không nên ngừng mơ ước và khát vọng. 

  Ước mơ là những điều tốt đẹp mà mỗi người chúng ta khát vọng muốn đạt được thoả mãn nhu cầu của bản thân. Câu ngạn ngữ "Cuộc đời ngắn ngủi không cho phép ta ước vọng quá nhiều" có nghĩa là cuộc sống hữu hạn luôn tồn tại những ràng buộc khiến ta trì hoãn những ước mơ. Còn câu nói của nhà văn M.Prisvin lại thôi thúc chúng ta kiến tạo mơ ước để biến "tương lai thành hiện tại". Ước mơ sẽ không chỉ còn thuộc về tương lai mà trở thành sự tồn tại hiện hữu ngay trong hiện tại. Hai ý kiến trên tưởng đối lập nhau nhưng lại bổ sung ý nghĩa cho nhau. Ta không thể chối bỏ sự thật rằng cuộc đời chúng ta thật sự ngắn ngủi nhưng không có nghĩa là chúng ta sẽ ngừng mơ ước và khát vọng. Mơ ước để mở ra những cánh cửa tương lai mới. 

   Kiếp người mong manh chóng vánh như "đóa phù dung" sớm nở, sớm tàn. Nhưng những nỗi lo toan cho cuộc sống lại không hề giảm đi. Càng tiệm cận đến điểm cuối của sinh mệnh, gánh nặng ấy càng lớn hơn đến mức chúng ta không thể nghĩ tới điều gì khác. Đứng trước những áp lực ta đè nén trong trái tim, bao hoài bão ước mơ cũng chỉ là nắm tro tàn mà thôi. Chính cái khắc nghiệt của cuộc sống đã khiến chúng ta đầu hàng. Ta dần dọn dẹp vị trí vốn có dành cho những ước mơ thành nhà kho cất giữ phiền muộn trong lòng.  

 Tôi hiểu rằng cuộc sống hữu hạn bẽ bàng như thế ấy, tuổi trẻ tưởng dài mênh mông song kỳ thực ngắn ngủi nên tôi học cách biến tuổi trẻ thành vô giá bằng cách không ngừng mơ ước. "Người nghèo nhất không phải là người không có một xu dính túi mà là người không có nổi một ước mơ" ( Nếu biết trăm năm là hữu hạn - Lữ Thừa n ). Ước mơ không chỉ là chiếc bàn ủi thẳng những nếp nhăn của số phận mà còn là cách chúng ta bắt gặp thượng đế bên trong chính tâm hồn. Sở hữu một ước mơ là ta đang có trong tay niềm hạnh phúc. Ước mơ tạo bàn đạp cho ta chinh phục đỉnh Everest của đời mình. Dù có lạc lối trong bóng tối, mơ ước sẽ luôn là ngọn đuốc soi đường cho ta tìm đến với chân lý. Chúng ta đều biết đến Steve Jobs - CEO của Apple là một người có đam mê mạnh mẽ với công nghệ máy tính. Ông từng bị Apple sa thải. Lúc ấy ngỡ như đó đã là điểm kết thúc cho sự nghiệp của Steve Jobs. Nhưng ước mơ và đam mê không cho phép ông nản lòng, rời khỏi Apple, ông vẫn kiên trì xây dựng lại sự nghiệp và tạo ra nhiều công nghệ đột phá. Dù bao nhiêu tuổi chúng ta nên giữ cho mình ước mơ làm ánh sáng dẫn lối khi ta vấp ngã, lạc lối trong cái vòng chùng chình của cuộc sống. 

 Trữ lượng cuộc đời là hữu hạn ta không thể mơ ước quá nhiều nhưng không thể lấy đó là lý do để chúng ta buông bỏ những ước mơ. Khi chúng ta có ước mơ, hãy thực hiện hóa nó thành sự tồn tại hiện hữu trước mắt. Tôi từng nghe nói rằng "Ngày mai chính là vùng đất thần thoại 99% ước mơ nằm lại mãi mãi". Vậy nên khi đang nuôi dưỡng cho mình một ước mơ, tôi sẽ cố hết sức để biến nó thành sự thật. 

   Cuộc đời là một thước phim ai cũng phải đóng một vai nào đó. Vậy sao không tỏa sáng trong chính vở diễn của mình. Tuổi trẻ tôi học cách không bỏ cuộc, quyết phấn đấu đến cùng để theo đuổi ước mơ của chính mình.