Những giấc mơ thì luôn rất đẹp và rực rỡ nhưng hiện thực đáng tiếc lại không giống như vậy. Nếu ước mơ là con thuyền tuyệt đẹp thì có chăng đại dương đầy hiểm nguy chính là hiện thực tàn khốc. Cuộc sống sẽ khô khan biết mấy khi không có những ước mơ nhưng cũng sẽ hão huyền nếu bỏ qua hiện thực. Vì lẽ đó mà ta đã bắt gặp hai ý kiến tưởng chừng như đối nghịch nhau nhưng lại hòa hợp đến kì diệu đó là câu ngạn ngữ :“ Cuộc đời ngắn ngủi không cho phép ta ước vọng quá nhiều” và câu nói của nhà văn Nga Pri-vin:“Phải ước mơ nhiều hơn nữa, phải ước mơ tha thiết hơn nữa để biến tương lai thành hiện tại” đều nhằm khuyên nhủ chúng ta sống có ước mơ, có lý tưởng nhưng đừng lãng quên hiện thực, phải biết cân bằng giữa ước mơ và thực tế. Nếu gọi ước mơ là bầu trời thì chúng ta chính là những cánh chim nhỏ bé đang cố vươn lên khoảng trời cao rộng ấy. Nhưng cuộc đời ta vốn ngắn ngủi, đôi cánh yếu mềm cũng sẽ biết mỏi, còn bầu trời cứ vẫn cao và xanh như thế. Vậy nên ngạn ngữ mới có câu “ Cuộc đời ngắn ngủi không cho phép ta ước vọng quá nhiều”, cuộc đời ngắn ngủi, ý nói cuộc sống của chúng ta là hữu hạn, không ai có thể bất tử với thời gian. Câu ngạn ngữ khuyên ta phải biết tự lượng sức, con người luôn có những giới hạn của riêng mình, không ai có quá nhiều thời gian và sức lực để hoàn thành nhiều việc, phải biết sống thực tế, không mơ ước viển vông. Nhưng bên cạnh đó, nhà văn Nga biến tương lai thành hiện tại”, ta cần phải biết “biến tương lai thành hiện tại”, tức là biến những ước mơ của ta từ những suy nghĩ, vọng tưởng trở thành hiện thực. Cả câu nói mang hàm ý khuyên con người ta phải có ước mơ, khát vọng mãnh liệt hơn, không ngần ngại biến cái không thể thành có thể. Hai quan điểm tưởng chừng đối lập, bác bỏ nhau nhưng lại chạm nhau ở một điểm, bổ sung lẫn nhau, thể hiện cái nhìn toàn diện, bao quát về một vấn đề. Con người cần dũng cảm theo đuổi đam mê nhưng cũng cần biết lượng sức mình kẻo phí hoài công sức. Nhà văn Phạm Lữ Ân đã từng viết rằng: “Dẫu biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu”. Thời gian là vô hạn, năm tháng của con người lại hữu hạn, vì thế ngại gì mà ta không sống thật trọn vẹn, thật ý nghĩa, khát vọng thật nhiều, ước mơ thật cao? Ước mơ chính là ngọn hải đăng dẫn lối khi ta đang lạc lõng, giải thoát ta khỏi sự mông lung, vô tận của đại dương cuộc đời. Trong chúng ta, ai cũng đang sống trong một cái giếng sâu, thoát ra được cái giếng ấy chính là thoát ra được giới hạn của bản thân, vươn tới một tầm cao mới, đến được với thế giới bao la, rộng lớn. Và động lực giúp ta vượt qua được miệng giếng hay là những rào cản trong cuộc đời ấy chính là ước mơ, hoài bão mà ta đang ấp ủ. Những ước mơ giúp ta vượt qua nỗi sợ, dám dấn thân vào những hành trình mới, tô điểm cho cuộc sống ta thêm đa sắc màu. Ước mơ lớn đồng nghĩa với nỗ lực cũng phải lớn, đó chính là động cơ cho những bước phát triển lớn sau này, không chỉ của cá nhân mà đôi khi còn là của cả nhân loại. Câu chuyện về anh em nhà Wright vì có ước mơ được bay lượn giống như những chú chim nhạn nên đã cố gắng học hỏi, chấp nhận những thử thách khó nhằn và đã chế tạo thành công chiếc máy bay đầu tiên trên thế giới đã cho thấy khát vọng lớn lao có thể hướng con người tới cái tiến bộ, nhân văn và cao cả. Ngoài ra, ước mơ còn cho ta tìm thấy những giá trị, ý nghĩa của cuộc sống, để cuộc sống trôi qua đi một cách thú vị, không hoài phí. Ta sống hết lòng với đam mê, ước mơ thật nhiều, thật tha thiết không đồng nghĩa với cố chấp, hay theo đuổi những thứ viển vông, vô nghĩa. Cuộc sống ngắn ngủi là để ta biết tận hưởng, trân quý từng phút giây trôi qua. Cả thời gian lẫn sức lực của con người đều có hạn, ta chẳng nên lãng phí chúng cho những ước vọng ngoài tầm với. Đích đến cuối cùng của mọi ước mơ là hạnh phúc, mà hạnh phúc đôi khi được tạo dựng từ những điều nhỏ bé, bình thường nhất, ta không nên chạy theo những điều quá vĩ đại mà quên mất khả năng thực sự của bản thân. Những ước mơ phải biết nhìn vào thực tế, nếu không biết nhìn vào thực tế thì ta sẽ dễ dàng sa vào vũng lầy của những bi kịch, những khát khao sẽ trở nên vô nghĩa. Cuộc sống ta cũng giống như bốn mùa luân chuyển vậy, vượt qua cái giá lạnh của mùa đông thì mới có thể đón nhận ánh nắng ấm áp của mùa xuân. Ước mơ chính là mặt trời, là ánh nắng ấm áp đó, nếu ta không cố gắng, không hướng tới ánh sáng thì mãi mãi sẽ chìm trong lạnh lẽo, giá băng. Trong mỗi chúng ta cần có ước mơ, hoài bão cho riêng mình, không cần phải quá lớn lao, vĩ đại, những ước mơ nhỏ nhoi thôi cũng có thể cho ta nguồn động lực to lớn. Sống không có ước mơ chẳng khác nào một cái cây sợ ánh sáng. Con người ấy sẽ không thể phát triển thêm được nữa, thậm chí héo mòn đi trước dòng chảy của thời gian và sự phát triển nhanh như vũ bão của thời đại. Nếu chỉ dậm chân tại chỗ sẽ trở thành hòn đá ngáng chân người khác, trở thành đối tượng mọi người xa lánh. Nếu những ước mơ giúp phát triển thế giới thì những kẻ không có ước mơ, không biết vươn lên sẽ trở thành gánh nặng của xã hội, làm chậm bước phát triển mà toàn nhân loại đang cố gắng từng ngày để đạt được. Không có ước mơ cũng giống như viên đạn lạc, không biết đi đâu về đâu, không có định hướng cho chính cuộc đời mình. Biết bằng lòng với cuộc sống, trân trọng từng khoảnh khắc, ước mơ vừa phải, phù hợp với khả năng, sức lực vốn có của bản thân cũng là đang nỗ lực vì cuộc sống tốt đẹp, không nên chạy theo những gì quá sức với bản thân. Không ai đánh thuế giấc mơ nhưng giấc mơ cũng không được xa rời thực tế. Khi đặt cược quá nhiều vào những thứ quá sức và dường như sẽ không có kết quả thì đến khi thất bại sẽ là một cú tát thật đau làm ta thức tỉnh giữa cơn mơ màng ấy. Ngạn ngữ cũng có câu “Đừng sống theo điều ta ước muốn, hãy sống theo điều ta có thể”, cũng là thầm nhắc nhở con người ta phải biết sống thực tế, không ảo vọng. Phê phán những con người quá tham vọng, ước mơ viển vông. Cuộc sống ngắn ngủi không có thời gian để ta chạy theo những thứ phù du để rồi đánh mất mình. Phải biết kết hợp ước mơ cho phù hợp với hoàn cảnh, sức lực của mình, đặc biệt là trong thời đại cạnh tranh gay gắt ngày nay, cần phải tận dụng mọi thứ mà mình đang có, chỉ cần phí hoài một chút thôi cũng khiến ta thụt lùi về sau rất nhiều. Meichan, một nữ du học sinh Hàn Quốc đã đạt học bổng 100% của đại học Yonsei (Hàn Quốc), một điều dường như không tưởng đối với một học sinh nước ngoài như cô, nhưng bằng ý chí quyết tâm và khát khao mãnh liệt của mình, cô đã thành công và còn truyền động lực đến rất nhiều người khác trên con đường chinh phục những ước mơ lớn của đời mình. Những ước mơ sẽ mãi nằm trên trang giấy nếu chúng ta không nỗ lực biến chúng thành hiện thực. Ước mơ luôn song hành với hiện tại, cần có khát khao cháy bỏng, mãnh liệt và đi cùng với nhiệt huyết đó là sự chín chắn trong suy nghĩ, biết tạo lập những kế hoạch cho tương lai, mở đường cho những ước mơ thành sự thật. Quan trọng hơn hết là còn phải biết rèn luyện ý chí, quyết tâm, kiến thức, rèn đức luyện tài. Tự tin vào bản thân, biết tránh xa những những thói hư tật xấu, không mơ tưởng viển vông. Xã hội phát triển kéo theo đó là những thay đổi chóng mặt, thế hệ thanh thiếu niên, học sinh là lớp trẻ, là tương lai của đất nước càng cần phải rèn luyện bản thân nhiều hơn. Tự ý thức học tập và rèn luyện từng ngày. Và quan trọng là phải biết giữ cho trái tim luôn tràn đầy nhiệt huyết, cháy bỏng với ước mơ, tránh xa những tư tưởng xấu xa, lệch lạc. “Em ơi có bao nhiêu 60 năm cuộc đời”, những câu hát của Đan Nguyên được cất lên trong bài hát “60 năm cuộc đời” dường như đã khiến chúng ta phần nào nào cảm thấy ngậm ngùi về kiếp sống ngắn ngủi của mình. Nhưng cho dù có ngắn ngủi cũng phải thật tỏa sáng giống như pháo hoa tuy chỉ là giây lát nhưng lại rực rỡ vô cùng. Sống hết mình vì ước mơ nhưng ước mơ chỉ thực sự có ý nghĩa khi nó thiết thực và mang lại giá trị tốt đẹp, giúp con người vượt qua khó khăn, thử thách.