K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

25 tháng 4

đâu buôi

25 tháng 4

@ Bùi Thành An 

không nói linh tinh và lăng mạ nhé

25 tháng 4

  “Vũ Như Tô” là vở kịch lịch sử có quy mô hoành tráng xuất sắc của Nguyễn Huy Tưởng và của nền kịch nói Việt Nam hiện đại. Tác phẩm được sáng tác vào năm 1941, dựa trên một sự kiện lịch sử xảy ra ở kinh thành Thăng Long vào thời hậu Lê. Tác phẩm gồm 5 hồi. Đoạn trích “Vĩnh biệt Cửu Trùng Đài” là hồi 5, hồi cuối của vở kịch. Trong đoạn trích được học, gây ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng người đọc là nhân vật Vũ Như Tô cùng bi kịch của người nghệ sĩ thiên tài.

   Hành động, sự kiện chính của hồi này có thể tóm tắt như sau: Lợi dụng tình hình rối ren và mâu thuẫn giữa nhân dân, thợ xây đài với Vũ Như Tô và bạo chúa Lê Tương Dực, Trịnh Duy Sản cầm đầu một phe cánh đối nghịch trong triều đình đã dấy binh nổi loạn, lôi kéo thợ thuyền làm phản. Biết tin có binh biến, bạo loạn trong phủ chúa, nguy hiểm đến tính mạng Vũ Như Tô, Đan Thiềm hết lời khuyên và giục chàng đi trốn. Nhưng Vũ khăng khăng không nghe vì tự tin mình “quang minh chính đại”, “không làm gì nên tội” và hi vọng ở chủ tướng An Hòa Hầu. Tình hình càng lúc càng nguy kịch. Lê Tương Dực bị giết; đại thần, hoàng hậu, cung nữ của y cũng vạ lây; Đan Thiềm bị bắt, .… Kinh thành điên đảo. Khi quân khởi loạn đốt Cửu trùng đài thành tro, Vũ Như Tô mới tỉnh ngộ. Chàng trơ trọi, đau đớn vĩnh việt cửu trùng đài rồi bình thản ra pháp trường. Theo từ điển văn học, bi kịch là mâu thuẫn giữa khát vọng, hoài bão, lí tưởng của cá nhân với thực tại. Thực tại chưa đủ điều kiện cho cá nhân thực hiện khát vọng, lý tưởng của mình nên rơi vào thất bại, thậm chí dẫn đến cái chết thảm thương. Hiểu theo nghĩa thông thường là nỗi đau khổ vò xé dai dẳng không có cách nào giải thoát. Trong Vĩnh biệt cửu Trùng Đài, Vũ Như Tô là người nghệ sĩ thiên tài có lý tưởng cao đẹp nhưng lâm vào cảnh ngộ không giải quyết được một cách đúng đắn vấn đề sáng tạo nghệ thuật cho ai và để làm gì nghĩa là không giải quyết được mối quan hệ phức tạp giữa nghệ thuật và đời sống cuối cùng rơi vào bi kịch đau đớn. Vũ Như Tô là một nhân vật có thật đã từng được Đại Việt sử ký toàn thư ghi chép rất tỉ mỉ: “Trước đây, Vũ Như Tô một người thợ ở Cẩm Giàng, xếp những thanh nứa làm thành kiểu mẫu cung điện lớn trăm nóc, dâng lên nhà vua; nhà vua bằng lòng phong cho Như Tô làm đô đốc đứng trông nom việc dựng hơn trăm nóc cung điện lớn có gác, lại khởi công làm Cửu trùng đài. “(Khâm Định Việt Sử Thông Giám Cương Mục Chính Biên, quyển 26). Tuy nhiên Cửu Trùng Đài đã làm “Dân chúng đau khổ, binh lính mệt nhọc. Quân năm phủ đắp thành chưa xong được, đến đây lại có lệnh bắt các nha môn ở trong ngoài kinh thành phải làm, tập hợp nhau lấy hồ, khiêng đất. Vua hàng ngày bất thần ngự chơi các nơi, chỗ nào vừa ý thì thưởng cho bài vàng, bài bạc. Có chỗ đã làm xong lại phải làm lại, sửa đổi xây đắp lại, hết năm này qua năm khác, liên miên không dứt. Quân lính đắp thành mắc chứng dịch lệ đến một phần mười.”(Đại Việt sử ký toàn thư, Bản kỷ thực lục, Quyển XV, Kỷ Nhà Lê, Tương Dực Đế). Sau đó, Trịnh Duy Sản phản nghịch, dẫy binh, Vũ Như Tô bị thợ thuyền giết chết, xác quăng ngoài chợ, bị mọi người khinh khi nhổ nước bọt. Tuy nhiên, bi kịch đó của họ Vũ là sự oan khuất bởi ông chỉ là người thừa lệnh của vua làm Cửu Trùng Đài vì thế nhân dân lầm tưởng ông chỉ biết phụng sự cho hôn quân bạo chúa. Năm 1941, Nguyễn Huy Tưởng đã minh oan cho họ Vũ bằng vở kịch năm hồi này.
   Trong vở kịch Vũ Như Tô hiện lên là một kiến trúc sư thiên tài, là hiện thân của niềm khao khát say mê sáng tạo cái đẹp, “là người ngàn năm dễ có một….có thể sai khiến gạch đá như viên tướng cầm quân, có thể xây lâu đài cao cả, nóc vờn mây mà không hề tính sai một viên gạch nhỏ…chỉ vẩy bút là chim hoa đã hiện trên mảnh lụa thần tình biến hóa như cảnh hóa công”. Qua vài lời của tác giả ta thấy Vũ Như Tô là một nghệ sĩ lớn mang trong mình nhân cách cao đẹp, một nghệ sĩ có hoài bão lớn lao, có lý tưởng nghệ thuật cao cả. Khát vọng nghệ thuật của ông lớn lao hơn bao giờ hết, ông muốn xây dựng một toà lâu đài vĩ đại “bền như trăng sao” để cho “dân ta nghìn thu còn hãnh diện” . Đó là một công trình kiến trúc vĩ đại, tuyệt mĩ, tô điểm cho non sông đất nước: “để ta xây một Cửu Trùng Đài, dựng một kì công muôn thuở, vài năm nữa Cửu Trùng Đài hoàn thành, cao cả huy hoàng, giữa cõi trần lao lực có một cảnh Bồng Lai…. Đời ta không quý bằng Cửu Trùng Đài”. Tâm Hồn của Vũ dành hết cho Cửu trùng đài.

   Cửu Trùng Đài – như cái tên của nó – là một công trình kiến trúc mà tầm vóc không thể chỉ tính đếm bằng lượng gỗ cây, đá khối, cho dù đó là những con số nghe qua cũng đã đủ kinh hoàng (“hai trăm vạn cây gỗ chất đống cao như núi, toàn những gỗ quý vô ngần”,“hai mươi vạn phiến đá lớn, bốn mươi vạn phiến đá nhỏ, từ Chân Lạp tải ra”). Tầm vóc của nó, phải hình dung bằng chính tầm vóc ý tưởng, khát vọng đầy ngạo nghễ của người sẽ tạo ra nó: một công trình độc nhất vô nhị, vượt xa tất cả những kỳ quan ở Trung Quốc, Ấn Độ, Chiêm Thành,… và những công trình mà người đời từng biết đến, từng truyền tụng. Lại là một kỳ quan bền vững, bất diệt. Xây công trình, họ Vũ không thèm “tranh tinh xảo” với người, chỉ “tranh tinh xảo với Hóa công”! Đó là hiện thân của cái Đẹp, không phải cái Đẹp nói chung mà là cái Đẹp “siêu đẳng”.

Tuy nhiên, Đài Cửu Trùng lại là hiện thân cho cái Đẹp xa hoa. Xây nên kỳ quan ấy, tất nhiên cực kỳ tốn kém, một sự tốn kém không chỉ tính bằng tiền của ngân khố quốc gia, mà còn phải tính bằng cả mồ hôi, nước mắt và máu nữa. Mà Đài chỉ xây cho kẻ ăn chơi sa đọa là vua dâm Lê Tương Dực. Còn nhớ đời Tây Chu bên Trung Hoa, U vương vì Bao Tự mà bắt dân xây Giao Đài để ăn chơi hưởng lạc, khiến cho lòng dân trong nước oán hận rồi cuối cùng đời Tây Chu cũng diệt vong. Cái mầm mống bi kịch của Vũ Như Tô ở đây là ước mơ khát vọng to lớn như vậy nhưng bản thân thì không thực hiện được vì không có tài chính. Còn phụng sự cho hôn quân bạo chúa Lê Tương Dực thì ông không bao giờ hợp tác. Nhưng rồi, Đan Thiềm xuất hiện: Sắc đẹp, lời ngon tiếng ngọt và sự tôn kính của Đan Thiềm đã làm cho Vũ xiêu lòng và bằng lòng xây Cửu Đài. Cái oái oăm là ở đó, và mầm mống bi kịch của Vũ Như Tô cũng là ở đó.

   Theo đó, ý nghĩa biểu tượng thâm trầm của Cửu Trùng Đài được xác lập trên nhiều mối quan hệ. Với Vũ Như Tô, Cửu Trùng Đài hiện thân cho “mộng lớn”. Với Đan Thiềm, Cửu Trùng Đài hiện thân cho niềm kiêu hãnh nước nhà. Với Lê Tương Dực, Cửu Trùng Đài là quyền lực và ăn chơi. Với dân chúng, Cửu Trùng Đài là món nợ mồ hôi, xương máu,… từ đó bi kịch đã đến với Vũ Như Tô.

   Vì quá đam mê thi thố tài năng Vũ Như Tô nào có hiểu được sâu xa, trên thực tế, Cửu Trùng Đài đã xây dựng bằng mồ hôi xương máu của nhân dân và nếu được hoàn thành thì nó cũng chỉ là nơi ăn chơi xa xỉ, sa đoạ của vua chúa, giống như công trình kiến trúc “Vạn Niên” của triều đình Nguyễn sau này: “Vạn niên là vạn niên nào? Thành xây xương lính, hào đào máu dân”. Như vậy, Vũ Như Tô đã sai lầm khi lợi dụng quyền lực của bạo chúa để thực hiện khát vọng nghệ thuật của mình. Chỉ đứng trên lập trường nghệ sĩ thuần tuý nên đã vô hình chung, trở thành kẻ đối nghịch với nhân dân, gây đau khổ cho nhân dân. Để xây dựng Cửu đài, triều đình đã ra lệnh tăng sưu thuế, bắt thêm thợ giỏi, tróc nã, hành hạ những người chống đối. Dân căm phẫn vua làm cho dân cùng nước kiệt; thợ oán Vũ vì nhiều người chết vì tai nạn, vì ông cho chém những kẻ bỏ trốn. Vì thế cho nên nhân dân căm giận bạo chúa, đồng thời cũng oán trách, nguyền rủa, thậm chí là oán hận kiến trúc sư đầy tài năng Vũ Như Tô và cuối cùng đã giết chết cả tên hôn quan bạo chúa Lê Tương Dực lẫn Vũ Như Tô, đốt cháy cả Cửu Trùng Đài.

   Mâu thuẫn đỉnh điểm được giải quyết bằng vũ lực. Trịnh Duy Sản cầm đầu bọn phản nghịch đã náo loạn kinh thành. Chúng tìm Lê Tương Dực và giết chết tên hôn quân ấy. Chúng đốt phá Cửu trùng đài, chúng tìm Vũ Như Tô để rửa hận. Nhưng Vũ đúng là một nhân vật bi kịch. Ông không thể nào trả lời câu hỏi “xây dựng Cửu Trùng Đài là đúng hay sai, là có công hay có tội?. Thật đau đớn thay, bi kịch thay cho đến khi cuộc nổi loạn nổ ra, Đan Thiềm mặt cắt không còn hột máu, hốt hoảng đến báo cho Vũ Như Tô, nếu không chạy trốn thì ông sẽ bị giết, nhưng Vũ Như Tô vẫn không chịu đi và vẫn day dứt một câu hỏi: “Tôi có tội gì? Tôi làm gì nên tội? Làm gì phải trốn?”. Thậm chíVũ Như Tô còn khẳng định “ Bà không nên lo cho tôi. Tôi không trốn đâu. Người quân tử không bao giờ sợ chết. Mà vạn nhất có chết, thì cũng để cho mọi người biết rằng công việc mình làm chính đại quang minh. Tôi sống với Cửu Trùng Đài, chết cũng với Cửu Trùng Đài. Tôi không thể xa Cửu Trùng Đài một bước. Hồn tôi để cả đây!”. Khi được Đan Thiềm giục giã chạy trốn bởi nguy hiểm cận kề, Vũ Như Tô còn “Ngây thơ” : “Họ tìm tôi nhưng có lý gì họ giết tôi. Tôi có gây oán gây thù gì với ai”. Câu nói thể hiện sự bảo thủ và có phần mê muội. Ngay cả khi bị bắt Vũ vẫn không tin là sự thật, vẫn vĩnh biệt Đan Thiềm “đời ta chưa tận, mệnh ta chưa cùng. Ta sẽ xây một đài vĩ đại để tạ lòng tri kỷ”. Khi bị quân sĩ vả vào miệng Vũ vẫn không ngừng nói về Cửu đài: “…vài năm nữa, Đài cửu trùng sẽ hoàn thành, cao cả, huy hoàng giữa cõi trần lao lực, có một cảnh Bồng Lai”. Đến chết vẫn hi vọng sẽ thuyết phục được An Hoà Hầu, một kẻ cầm đầu một phe nổi loạn, song sự thực đã diễn ra một cách phũ phàng tàn nhẫn, không như ảo tưởng của Vũ Như Tô. An Hoà Hầu đã cho quân đốt phá kinh thành, đốt phá cả Cửu trùng đài. Cửu Trùng đài tan thành tro bụi.

   Tất cả chỉ là ảo vọng. Đan Thiềm và Vũ bị bắt, Cửu Trùng Đài bị thiêu huỷ thì Vũ mới bừng tỉnh, ngửa mặt lên trời mà cất lên tiếng than ai oán tuỵệt vọng “Đốt thực rồi! Ôi đảng ác! Trời ơi! Phú cho ta cái tài để làm gì. Ôi mộng lớn! Ôi Đan Thiềm! Ôi Cửu Trùng Đài! Thôi thế là hết! Dẫn ta đến pháp trường”. Trong tiếng kêu than ấy, tiếng “Đan Thiềm, mộng lớn Cửu Trùng Đài” dồn dập vang lên hoà nhập vào nhau thành khúc ca bi tráng, ai oán, đầy tiếc thương. Đó chính là âm hưởng chủ đạo của đoạn trích “Vĩnh biệt Cửu Trùng Đài”. Vậy là cuối cùng Vũ Như Tô cũng đã phải trả giá cho chính hành động của mình. Cái chết của người nghệ sĩ vừa đáng thương lại vừa đáng giận.

   Là một nghệ sĩ đầy tài năng và giàu sáng tạo, Vũ Như Tô muốn khẳng định tài năng của mình, muốn tô điểm cho đất nước, muốn làm đẹp cho đời, nhưng khát vọng nghệ thuật và đam mê sáng tạo của ông đã đặt lầm nơi lạc chốn, lạc điệu với thời thế, xa rời thực tế, nên đã phải trả giá bằng chính sinh mệnh của bản thân và của cả công trình thấm đẫm mồ hôi tâm não của mình.Người đọc, người xemthương người nghệ sĩ có tài có tâm, đam mê nghệ thuật, khao khát sáng tạo, sẵn sàng hi sinh tất cả cho cái đẹp nhưng xa rời thực tế, mà phải trả giá đắt bằng cả sinh mệnh và cả công trình nghệ thuật đầy tâm huyết sáng tạo cuả mình.

   Đoạn trích nói riêng và vở kịch nói chung đã để lại giá trị nhân văn sâu sắc rằng: “Không có cái đẹp tách rời cái chân cái thiện. Tác phẩm nghệ thuật không thể chỉ mang cái đẹp thuần tuý, nó phải có mục đích chân chính là phục vụ nhân dân, phục vụ cuộc đời. “Văn chương không chỉ là văn chương mà thực chất là cuộc đời, cuộc đời là nơi xuất phát và là nơi đi tới của văn chương”. Người nghệ sĩ phải có hoài bão lớn, có khát vọng sáng tạo những công trình vĩ đại cho muôn đời, nhưng cũng biết xử lý đúng đắn mối quan hệ giữa khát vọng đó với điều kiện thực tế cuộc sống với đòi hỏi của muôn dân”. Một vấn đề đặt ra nữa là “Xã hội phải biết tạo điều kiện sáng tạo cho các tài năng, vun đắp tài năng, quý trọng nâng niu những giá trị nghệ thuật đích thực”.

   Qua tấn bi kịch của người nghệ sĩ thiên tài Vũ Như Tô, Nguyễn Huy Tưởng gợi những suy nghĩ sâu sắc về mối quan hệ giữa người nghệ sĩ với hoạt động sáng tạo nghệ thuật và thực tế đời sống nhân dân. Vì vậy vấn đề tác giả đặt ra ngày ấy, giờ đây bước sang thiên niên kỉ mới, nó vẫn còn nguyên gi

4
456
CTVHS
25 tháng 4

Tham khảo:

Quả nhót là loại quả hết sức quen thuộc với những bạn nhỏ giống như em. Nhưng phải đến khi được xem trên tivi, thì em mới được biết đến hình dáng và đặc điểm của cả cây nhót.

Nhót là cây thân gỗ, rất cứng cáp và chắc chắn, nhưng nhìn qua thì khá là nhỏ bé so với các cây ăn quả khác em vẫn gặp. Nếu cây mít, cây khế lâu năm thì cái gốc phải lớn như bắp đùi, thì cây nhót khi đã ra được vài vụ trái cũng chỉ lớn bằng cổ tay. Điều em bất ngờ hơn nữa, chính là số lượng cành và nhánh của cây nhót. Chỉ từ một thân chính như vậy, cây mọc ra rất nhiều các cành con. Đã vậy, các cành này còn mọc ra rất dài rồi đẻ thêm các nhánh nhỏ khác. Nhiều đến mức, nó tạo thành một tán nhót khổng lồ, sà xuống cả mặt đất. Nhìn từ xa nó um tùm như một cây bụi khổng lồ.

Có một điều thú vị ở cây nhót, là tuy thân và cành của nó khá nhỏ và dẻo dai, thì ngược lại, lá nhót có kích thước khá to lớn. Nó có hình dáng và lớn như lá xoài, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút. Điều đó càng thú vị hơn, khi những trái nhót dù đạt đến kích thước tối đa thì cũng chỉ bằng chừng một phần năm hay một phần sáu chiếc lá mà thôi. Đã thế, lá nhót còn mọc khá dày, chen chúc khắp cành. Có lẽ vì vậy, mà khi chín, các trái nhót nỗ lực đỏ tươi hết mình để người làm vườn có thể tìm thấy chúng.

Trước đây, em luôn nghĩ rằng quả nhót bé như thế thì cây nhót chắc cũng lớn như cây ớt mà thôi. Nhưng thật không ngờ nó lại có kích thước đồ sộ đến như vậy. Quan sát cả khu vườn lớn với rất nhiều cây nhót. Và cả những giàn đỡ cho cành nhót nằm lên, em lại càng bội phục những người làm vườn. Họ đã bỏ ra nhiều công sức, thời gian để chăm sóc nên cây nhót. Với một rừng cành lá chi chít như vậy, thì việc thu hoạch nhót cũng chẳng hề dễ dàng và nhanh chóng.

HT^^!

\(#Sayaa-chan\)

\(#Shinobu\)

bạn tham khảo

Trước nhà em có mấy chậu hoa hồng. Mẹ em mua mấy cây hồng đó cách đây chừng một tháng. Nay chúng đã ra hoa, những đóa hồng nhung đỏ thắm.

Nhờ công chăm sóc của mẹ, các cây hồng đều rất tươi. Thân chúng không cao nhưng cành thì mập mạp, xòe ra cả ngoài thành chậu. Những chiếc lá hồng xanh mướt to bản, có răng cưa, đầu hơi nhọn, càng gần cuối cành càng nhỏ lại. Cánh hồng tuy bé nhưng trông rất dẻo dai. Trên lớp vỏ cây xanh rờn những chiếc gai nhọn hoắt mọc lởm chởm như những người lính giương súng sẵn sàng bảo vệ cho cây.

Trên cành hồng lớn nhất vươn lên từ giữa thân cây, một đóa hoa hồng nở. Một cuống hoa dài và mảnh từ cành nhô lên đỡ lây chiếc đài hoa xanh biếc. Trên cái đài hoa ấy, những cánh hồng xinh xắn, mềm mại xếp chồng lên nhau thành nhiều lớp.

Mỗi sáng sớm, hoa chưa nở hết, cánh hoa còn ôm khít vào nhau như cùng nhau che chở cho nhị hoa khỏi bị sương gió. Thế mà, đứng bên bông hoa ấy, em đã thấy hương hoa hồng tỏa thơm ngào ngạt. Trên màu hoa đỏ thẫm và mượt như nhung, lấm tấm mấy hạt sương lấp lánh những tia nắng sớm.

Thảo nào người ta thường thích hoa hồng đến vậy: hoa hồng vừa đẹp lại vừa thơm. Mặt trời càng lên cao, những cánh hoa càng xòe rộng, cho đến khi cả đóa hoa như một chiếc đĩa nhỏ được tạc bằng ngọc. Khi ấy, hương hoa cũng thơm lừng. Rồi cánh hoa nhạt màu và lần lượt rã ra, rụng xuống. Mẹ em dùng kéo cắt bông hoa ấy đi, chừa chỗ cho một nụ hoa mới, mũm mĩm như một trái sim chín, chỉ vài hôm nữa là nở.

Sân nhà em không rộng, mẹ em không có nhiều tiền để mua được nhiều hoa. Tuy chỉ có mấy cây hoa hồng bé nhỏ, ngôi nhà mẹ hình như cũng nhờ thế mà đẹp ra, vui hơn.

 

24 tháng 4

Theo mình nghĩ đáp án là D. Số từ bạn nhé!

Số từ "một" bổ sung ý nghĩa chỉ số lượng chính xác cho danh từ "những động lực".

#hoctot!

mà số từ là ngữ văn lớp 7 nha, còn đây là lớp 6 nên... mình cũng k bt đc đâu:)

24 tháng 4

Đồng hồ

24 tháng 4

đồng hồ nhé bạn

SỰ TÍCH HOA CÚC TRẮNG Chuyện kể rằng ở một ngôi làng nọ có hai mẹ con nghèo sinh sống với nhau trong một ngôi nhà nhỏ. Người mẹ ngày ngày tần tảo làm việc để nuôi con, người con tuy còn nhỏ nhưng đã biết yêu thương, có hiếu với mẹ.       Cuộc sống của hai mẹ con cứ thế bình lặng trôi qua thì bỗng đến một ngày người mẹ chợt lâm bệnh nặng. Dù đã đi đến chữa trị ở rất nhiều thầy lang giỏi...
Đọc tiếp

S TÍCH HOA CÚC TRNG

Chuyn k rng mt ngôi làng n có hai m con nghèo sinh sng vi nhau trong mt ngôi nhà nh. Người m ngày ngày tn to làm vic đ nuôi con, người con tuy còn nh nhưng đã biết yêu thương, có hiếu vi m.

      Cuc sng ca hai m con c thế bình lng trôi qua thì bng đến mt ngày người m cht lâm bnh nng. Dù đã đi đến cha tr rt nhiu thy lang gii trong làng nhưng tình hình bnh ca người m không h đ chút nào, sc khe mi ngày mt yếu đi.

      Nhà nghèo không có tin cha tr, nhưng thương m người con vn quyết tâm đi tìm thy các nơi đ cha bnh cho m. Người con c đi t làng này qua làng khác, vượt bao làng mc, núi sng, va đói va rách nhưng không h nn lòng. Ri em đi qua mt ngôi chùa, em đã xin phép tr trì ca ngôi chùa cu phúc cho m em mau chóng qua bnh đ hai m con li tr v cuc sng như xưa. Lòng hiếu tho ca em đã đng đến tri xanh,. S cánh hoa tượng trưng cho s năm mà m em sng thêm được.

        Em nhìn bông hoa va vui sướng vì đã có phép màu cu được m nhưng cũng không khi lo lng vì ch có năm cánh hoa, tc m em ch còn sng được năm năm. Vì vy sau mt hi suy nghĩ em đã xé nh các cánh hoa cho ti khi không còn xé nh được na, và cũng không còn đếm được bông hoa có bao nhiêu cánh hoa. Nh vy mà người m đã sng rt lâu bên đa con ngoan hiếu tho ca mình.

         Bông hoa có vô s cánh hoa biu tượng cho s sng, cho ước mơ trường tn ca con người, cho khát vng cha lành mi bnh tt, sau này người ta gi đó là hoa Cúc. S tích hoa cúc trng cũng t đó mà ra.

La chn đáp án đúng bng cách khoanh tròn vào ch cái đu câu đúng nht:

Câu 1. Theo tác phm: Lòng hiếu tho ca em đã đng đến ai?

A. Tri xanh.           B. Nhà vua.         C. Người dân.        D. Thy lang.

Câu 2. Câu chuyn trong tác phm được k bng li ca ai?

A. Li ca nhân vt người m.              B. Li ca người k chuyn.

C. Li ca nhân vt người con.             C. Li ca nhà sư.

Câu 3. Nhân vt chính trong câu chuyn là ai?

A. Em bé.             B. Người m.           C. Đc Pht.           D. Nhà sư.

Câu 4. Câu văn "Bông hoa có vô s cánh hoa biu tượng cho s sng, cho ước mơ trường tn ca con người, cho khát vng cha lành mi bnh tt, sau này người ta gi đó là hoa Cúc" đã s dng bin pháp tu t nào? 

         A. Nhân hóa.            B. So sánh.            C. Lit kê.           D. n d.

Câu 5. Vì sao em bé quyết tâm đi tìm thy lang đ cha bnh cho m?

A. Vì em bé thương m và mun m khi bnh.

B. Vì quyến luyến không mun xa m.

C. Vì mun giúp đ m.

D. Vì chưa th sng t lp.

Câu 6. Điu gì khiến Đc Pht cm đng khi nghe câu chuyn ca em bé?

A. S phn bt hnh ca người m.               

B. Trí tu hơn người ca em bé.          

C. Cm thương tm lòng hiếu tho ca em bé.

D. Tình cnh đáng thương ca em bé.

Câu 7. Nhn xét nào sau đây đúng vi truyn S tích hoa cúc trng?

A. Gii thích các hin tượng thiên nhiên.

B. Ca ngi lòng hiếu tho ca em bé.

C. Th hin s cm thương cho s phn người ph n.

D. Ca ngi tình ph t.

Câu 8. Vì sao em bé li xé nh nhng cánh hoa cúc trng?

          A. Vì mun cho bông hoa đp hơn.

          B. Vì bông hoa ch có năm cánh.

          C. Vì mun bông hoa có tht nhiu cánh.

          D. Vì em mun m được sng lâu hơn.

Tr li câu hi / Thc hin yêu cu:

Câu 9. Hãy rút ra bài hc mà em tâm đc nht sau khi đc tác phm.

Câu 10. Em có nhn xét gì v s hóa thân ca Đc Pht thành bông hoa cúc trng trong tácphm?                                                                                                                                                                                                                                      

1
24 tháng 4

Câu 1. A. Trời xanh.

Câu 2. B. Lời của người kể chuyện.

Câu 3. A. Em bé.

Câu 4. D. Ẩn dụ.

Câu 5. A. Vì em bé thương mẹ và muốn mẹ khỏi bệnh.

Câu 6. C. Cảm thương tấm lòng hiếu thảo của em bé.

Câu 7. D. Ca ngợi tình phụ tử.

Câu 8. D. Vì em muốn mẹ được sống lâu hơn.

Câu 9. bài học mà tôi tâm đắc nhất sau khi đọc tác phẩm là sự quan trọng của lòng hiếu thảo và hy sinh trong mối quan hệ gia đình. Em bé đã làm mọi cách để chữa bệnh cho mẹ, thể hiện tình yêu và sự hy sinh không điều kiện.

Câu 10. Sự hóa thân của Đức Phật thành bông hoa cúc trắng trong tác phẩm có thể hiểu là biểu tượng cho sự hiện diện của lòng nhân từ và trí tuệ trong mọi hiện tượng tự nhiên và cuộc sống hàng ngày. Điều này thể hiện sự kính trọng và tôn trọng đối với tâm linh và triết học Phật giáo.
 hc tốt nha nhớ tick đó

24 tháng 4

https://download.vn/ta-mot-nguoi-lao-dong-dang-lam-viec-44557

24 tháng 4

TK:

Trong các dịp lễ, tôi thích nhất là Tết Trung thu. Năm nay, tôi đã có cơ hội được ngắm nhìn quê hương trong đêm Trung thu.

Ông mặt trời dần khuất sau lũy tre làng. Màn đêm buông xuống. Bầu trời cao thăm thẳm và lấp lánh những vì sao đêm. Tiết trời mát mẻ, dễ chịu. Gió thoảng thoảng khẽ vờn trong những tán cây. Khắp xóm làng nhộn nhịp tiếng cười của lũ trẻ rủ nhau đi phá cỗ Trung Thu.

Mặt trăng bắt đầu lên cao hơn, to hơn và sáng rõ hơn. Trăng giống như một chiếc đĩa khổng lồ đang lơ lửng trên không trung, làm bạn cùng với những vì sao nhỏ bé. Ánh trăng đêm nay dường như sáng kì lạ, soi xuống trước sân nhà những vệt sáng vàng. Làng xóm ngập trong ánh trăng đêm rằm.

Khoảng tám giờ, trẻ em trong làng bắt đầu với lễ hội Trung Thu của mình. Tất cả tụ họp lại khoảng sân rộng rãi ở nhà văn hóa xem tiết mục múa lân do các anh chị thanh thiếu niên biểu diễn. Tôi cùng các bạn trong xóm cũng rủ nhau đến xem. Dưới ánh trăng sáng, những con lân với màu sắc rực rỡ múa lượn từng vòng theo nhịp trống đánh dồn dập. Những chiếc đèn ông sao, đèn kéo quân lấp lánh trong ánh trăng vàng. Sau đó là sự xuất hiện của chị Hằng và chú Cuội với những màn đối đáp hài hước. Tôi bất giác nhìn lên ánh trăng, nhớ đến câu chuyện cổ tích kể về chú cuội trên cung trăng. Và tự hỏi rằng, liệu trên cung trăng có chị Hằng và chú Cuội thật không?


Cuối cùng là tiết mục phá cỗ được trẻ em chờ đợi nhất. Mâm ngũ quả thật hấp dẫn, đẹp mắt. Kết thúc buổi tiệc phá cỗ cũng là lúc phải ra về. Chúng tôi vừa đi trên con đường làng, vừa trò chuyện vui vẻ. Ánh trăng dường như cũng đang đi theo. Cả nhóm nhìn lên và cảm thấy đầy ngạc nhiên thích thú.

Khung cảnh làng quê trong đêm trăng giống như một bức tranh đầy thơ mộng. Tôi lại thêm yêu quê hương sâu sắc khi được ngắm nhìn khung cảnh quê hương trong đêm trăng rằm.

                      Trung thu đường phố rộn ràng

                  Ngập tràn màu sắc, lời ca, tiếng cười

                       Trung thu vui lắm Cuội ơi

                  Cùng em múa hát, cùng em rước đèn.

Hàng năm, quê hương em lại sống động với những lễ hội Trung thu vui tươi. Truyền thống văn hoá đáng trân trọng này gắn kết bạn bè với gia đình với nhau để chiêm ngưỡng trăng trong, còn trẻ con thì lại háo hức mua những chiếc lồng đèn xinh xắn, những chiếcmặt nạ ngộ nghĩnh, ngửi mùi những chiếc bánh trung thu thơm phức. Đợi khi trăng trong trĩnh, đầy đặn nhất thì sẽ cùng bạn bè đi rước đèn, phá cỗ.

 Đêm hội trăng rằm là một đêm hội của thiếu nhi dưới ánh trăng vàng rực rỡ của đêm trăng. Những đứa trẻ như chúng em đã rất vui vẻ, háo hức và chờ đợi những ngày vui vẻ như thế này. Khắp phố phường được trang trí bằng những chiếc đèn lồng tuyệt đẹp với hình dạng khác nhau và màu sắc rực rỡ, tạo nên ánh sáng mê hoăck trong dịp này.

 Ngay sau khi đi học về, em liền vào nhà tắm rửa sạch sẽ và mặc lên mình chiếc bộ đồ thoải mái nhất. Sửa soạn xong, em cầm chiếc lồng ền trên tay, mang theo vài chiếc kẹo bỏ vào trong túi rồi ra cổng đững chờ. Phía trên cao, mặt  trăng tròn vành vạch như là một chiếc bánh nướng, toả ra ánh sáng dìu dịu, phủ lên khắp vạn vật. Bỗng, trong không gian yên tĩnh ấy thì tiếng hò reo, ca hát vang lên. Cùng với âm thanh rộn rã chính là một đoàn gồm các bạn nhỏ đang tiếng dần về phía em. Rồi đoàn người tiến dần tiến dần về phía em, chỉ một lát sau, em cúng hoà nhập vào đoàn đấy, cùng các bạn hát vang bài hát Trung thu và tiến dần về nhà văn hoá-nơi tổ chưacs bữa tiệc Trung thu.

 Đến nơi, em vô cùng ngạc nhiên. Trên phần sân của nhà văn hoá, các mâm cỗ được bày rất nhiều loại hoa quả: ổi, cam, táo, xoài,...cùng với rất nhiều bánh kẹo. Các mâm cỗ được xếp thành hình tròn, tạo thành một khoảng trống ở giữa, được trải thảm màu đỏ- đấy là sân khấu của đêm nay. Dưới sự hướng dẫn của các anh chị thanh niên, chúng em được ngồi vào bàn với sự phấn khởi, mong chờ. Chỉ một lát sau, khi chúng em đã ổn định chỗ ngồi thì MC xuất hiện. Bác Sinh-MC của đêm nay. Giọng nói của bác vô cùng hay và hấp dẫn. Sau màn giới thiệu thì đọi lân cũng ra biểu diễn cho chúng em xem. Những mà trình diễn múa lân đầy năng lượng với những động tác nhào lộn và trang phục rực rỡ mng đền nguồn năng lượn sôi động cho lễ hội. Tiếp theo là đến tiết mục văn nghệ đầy uyển chuyển khiến người xem say sưa theo từng giai điệu,....Mãi thì cuối cùng cũng đến khoành khắc em thích nhất đó là phá cỗ. Thế là chúng em sung sướng ăn bánh kẹo. Em tưởng là đến lúc đó sẽ hết rồi chứ, nhưng không đội lân lại ra trình diễn khiến chúng em vừa ăn vừa được một phen cười hài. Chúng em được ồ lên vì  những màn bay nhảy tài tình của chú lân sặc sỡ, lại được oà lên vì hành động ngộ nghĩnh của ông địa. Cứ thế, đêm hội trăng rằm (Trung thu) diễn ra vô cùng vui vẻ và sôi động,...

 Đem trung thu đem lại cho chúng em biết bao niềm vui. Em thầm mong bất cứ nơi nào trên thế giới này, các bạn nhỏ đều được dự đêm Trung thu rước đèn ấm áp đến vậy. Nhìn cảnh thiếu nhi múa hát dươsi trăng rằm, em lại nhớ đến Bác Hồ, nhớ đến tình cảm của Người dành cho chứng em:
                     Trung thu trăng sáng như gương

                Bác Hồ ngắm cảnh nhớ thương nhi đồng.