K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

7 tháng 4

Bóc ngắn cắn dài

7 tháng 4

Bóc ngắn cắn dài

em trèo được lưng đồi

21 tháng 10

Đáp án: Trên trống đồng, hình ảnh con người hòa với thiên nhiên được khắc họa nổi bật. Đó là những người đang lao động: đánh cá, săn bắn hoặc đang đánh trống thổi kèn, đang cầm vũ khí bảo vệ quê hương hoặc đang tưng bừng nhảy múa mừng chiến công hay cảm tạ thần linh.

bình thường

7 tháng 4

chưa chắc nha bn


     

Khi bước vào trường một ngày nào đó, em bỗng nghe thấy tiếng ve râm ran hoặc nhìn thấy những chùm hoa phượng nở đỏ rực, báo hiệu mùa hè đã đến. Cảm giác ấm áp và hân hoan lan tỏa trong em, như một lời chào đón của thiên nhiên cho mùa hè sắp đến. Trên khuôn mặt của em, có sự hồn nhiên và phấn khích, nhưng cũng có chút buồn bã và nhớ nhung. Đó là cảm xúc của một học sinh năm cuối cấp, những kỷ niệm cuối cùng trước khi bước vào cuộc sống mới. Cảm giác hồi hộp và lo lắng cũng hiện hữu, nhưng cũng có sự hứng khởi và mong chờ cho những thách thức mới phía trước. Mỗi cánh hoa phượng nở rực đỏ là một hồi ức, một khoảnh khắc đẹp trong quãng thời gian cuối cấp của em. Đó là thời điểm đáng nhớ, khi mọi thứ trở nên đặc biệt và ý nghĩa hơn bao giờ hết.

11 tháng 4

Sáng nay, cũng như bao ngày khác, em đi học. Bỗng em nghe tiếng ve kêu râm ran, ngước nhìn lên em thấy những chùm hoa phượng đỏ rực. Thế là mùa hè đã đến với trường em thật rồi.


Hè đến, không gian trong veo, cảnh trường thay đồi đến lạ kì. Bầu trời trong xanh, cao vời vợi như một chiếc dù khổng lồ cứ bay xa bay xa mãi. Chị mây trắng, mây hồng nhởn nhơ dạo chơi. Phía đằng đông, ông mặt trời như chiếc thau đồng đỏ ối, vén tấm thảm đêm từ từ bước ra sau lũy tre làng. Ông tươi cười rải những tia nắng hè xuống sân trường. Bước vào cổng em nhìn mọi vật đều thấy thân thương đến lạ. Vẫn chiếc trụ cổng như hai anh lính gác với chiếc mũ đỏ mang dòng chữ ghi tên trường cùng chiếc cổng xanh mơ rộng như trang sách chào đón chúng em. Nhìn từ xa, cột cờ cao vời vợi với lá cờ đỏ sao vàng tung bay trong gió. Giữa sân trường cây phượng vĩ hoa nở đỏ rực. Cây phượng hệt như bó đuốc khổng lồ đang rừng rực cháy. Những chùm phượng đỏ thắm lung linh dưới nắng hè rực rỡ, những bông hoa như hàng ngàn con bướm thắm đậu khít nhau. Thỉnh thoáng, cơn gió nhẹ hiu hiu làm một vài cánh hoa lìa cành, chao liệng như những con thuyền đỏ thắm giữa không trung rồi cài nhẹ lên mái tóc của các cô cậu học trò. Điểm tô cho sắc đỏ rực rỡ ấy là màu xanh của những lá phượng nhỏ xinh, phần nào xua tan cái nắng hè oi bức. Màu xanh của lá hòa với màu đỏ của hoa cùng với sắc vàng của nắng tạo nên một bức tranh đa màu sắc thật đẹp. Sân trường hôm nay sôi động hơn bởi không chỉ cỏ tiếng nói cười của học trò mà còn cả tiếng lích rích hót ca của mấy chú chim trên vòm cây. Và đặc biệt hơn là tiếng ve náo nức vang lên như một dàn đồng ca chào đón mùa hè tới. Tiếng ve râm ran như nhuộm vàng nắng hè thêm rực rỡ. Mặt trời ngày càng một dâng cao hơn, ánh nắng sớm thỏa sức dạo chơi trên hành lang các lớp học. Em thong thả dạo bước, ngắm nhìn ngôi trường thân thương, vẫn là ba dãy nhà xếp thành hình chữ U với hai dãy lớp học và một dãy nhà hiệu bộ, vẫn là các phòng học chức năng và các lớp học được trang trí sắp xếp khoa học, gọn gàng và luôn sạch sẽ, vẫn là hàng cây, bồn hoa và sân trường rộng thêng thang, nơi em và các bạn đã từng tham gia biết bao hoạt động bổ ích. Nhưng hôm nay nhìn cánh phượng bay, nghe tiếng ve reo ngân vang lòng em bổng trào dâng một cảm xúc vui, buồn khó tả. Vui vì mình sắp có một kì nghỉ hè đây thú vị, lo lắng, bồn chồn cho kì thi sắp tới, buồn vì sắp phải xa mái trường tiểu học thân yêu, nơi đã ghi biết bao dấu ấn, biết bao kỉ niệm êm đềm của tuổi thơ với thầy cô, bạn bè. Mãi suy nghĩ miên man, bước chân đã dẫn em tới cửa phòng học 5D tổ ấm của chúng em. Các bạn cũng đến ngày một đông hơn, sân trường cũng náo nhiệt hơn. Rồi tiếng trống vang lên làm em bừng tỉnh, tiếng trống gấp gáp như nhắc nhở em “Bạn nhỏ ơi, cố gắng học đi, mùa thi mùa chia tay đến rồi”.

Mùa hè đến mang theo biết bao kỉ niệm vui buồn của tuổi học trò nhất là đến học sinh cuối cấp như chúng em. Dù có phải xa mái trường tiểu học này thì những kỉ niệm em với mái trường cũng không bao giờ phai nhạt.

Bãi biển đã đông người, rộn rã tiếng reo hò hòa cùng tiếng sóng. Bầu trời trong sáng. Biển xanh thăm thẳm nối với chân trời. Gió êm, sóng lặng. Mặt biển như một tấm kính khổng lồ màu ngọc bích. Những chòm mây trắng in bóng trên mặt nước lung linh. Sóng biển xôn xao như mời chào chúng em hãy ngụp lặn, vui đùa cho thỏa thích.Màu nắng vàng đã tô sắc cho một vùng biển. Nắng lên càng nóng dần, mọi người về nhà nghỉ, chỉ còn bãi cát trắng phau nằm dài tâm sự với biển xanh.

Hồi nhỏ tôi thích trái bơ tới mức cứ ăn xong một trái bơ là tôi trồng hột của nó vào trong một cái chậu nhỏ. Má tôi hỏi: "Con trồng làm gì vậy?" Tôi nói: "Trồng để mai mốt cây lớn lên con có trái ăn". Má tôi xì một tiếng.

Những hột bơ nảy mầm và xòe hai lá đầu tiên. Lá bơ non to to dài dài xanh xanh và dễ thương lắm. Tôi cứ ngồi dang đầu dưới nắng mà say sưa ngắm nghía từng chiếc lá. Màu lá đậm dần. Nó đã trở nên một chiếc lá trưởng thành và cứng cáp sẵn sàng cho những chiếc lá non khác nhú ra. Hai lá tiếp theo và tiếp theo và tiếp theo nữa… Thân cây chỉ to bằng chiếc đũa và cao dần lên cho đến một ngày…

Trưa hôm đó tôi đi học về tới trước cửa nhà tôi ngẩn ngơ nhìn một dãy chậu đất trống trơn. Những cây bơ con bị nhổ sạch hồi nào không biết. Tôi đứng dậm chân bịch bịch bịch thiếu điều muốn lủng cái nền gạch rồi òa ra khóc. Má tôi nói: "Không có ai mà trồng cây bơ ở trong chậu hết rễ nó ăn bể tường đó con!" Tôi không hiểu tại sao rễ của cây bơ lại có thể ăn bể tường. Tôi cứ đứng khóc tỉ ti hoài khiến Má tôi bực mình quát lên mấy tiếng tôi sợ hãi vội vàng nín bặt.

Khi có chồng rồi tôi vẫn chứng nào tật đó ăn trái bơ xong là trồng cái hột xuống đất (chứ không phải trong chậu). Hột bơ vẫn nảy mầm vẫn vươn lên hai lá non xanh mướt. Nhưng sau đó chồng tôi nhổ phéng những cây bơ con càu nhàu miếng đất chút xíu mà trồng cây bơ làm gì. Tôi thật sự không hiểu. Tại sao mọi người không biết rằng tôi rất muốn trồng một cây bơ trong sân? Tại sao mọi người không biết tôi rất muốn ve vuốt từng trái bơ chín thơm mọc lủng lẳng trên cành?

Mấy mươi năm sau – ngày hôm nay – tôi mới hiểu. Cây bơ nó bự như một cây me già. Cành lá của nó xòe ra um tùm còn hơn cành lá của một cây xoài cội nữa. Tôi ngẩn ngơ nhìn những trái bơ chín treo lủng lẳng trong tấm hình (mà tôi mới nhận được). Trái bơ của tôi đây. Ly sinh tố bơ của tôi đây.

Và tôi mỉm cười một mình tưởng tượng đến một ngày nào đó của tháng 5 của tháng 6 của mùa hè tôi ngồi trong một góc của quán vắng vừa nhâm nhi ly sinh tố bơ vừa nhìn ngắm những chiếc lá vàng xào xạc trong làn gió mơn man…

Hồi nhỏ tôi thích trái bơ tới mức cứ ăn xong một trái bơ là tôi trồng hột của nó vào trong một cái chậu nhỏ. Má tôi hỏi: "Con trồng làm gì vậy?" Tôi nói: "Trồng để mai mốt cây lớn lên con có trái ăn". Má tôi xì một tiếng.

Những hột bơ nảy mầm và xòe hai lá đầu tiên. Lá bơ non to to dài dài xanh xanh và dễ thương lắm. Tôi cứ ngồi dang đầu dưới nắng mà say sưa ngắm nghía từng chiếc lá. Màu lá đậm dần. Nó đã trở nên một chiếc lá trưởng thành và cứng cáp sẵn sàng cho những chiếc lá non khác nhú ra. Hai lá tiếp theo và tiếp theo và tiếp theo nữa… Thân cây chỉ to bằng chiếc đũa và cao dần lên cho đến một ngày…

Trưa hôm đó tôi đi học về tới trước cửa nhà tôi ngẩn ngơ nhìn một dãy chậu đất trống trơn. Những cây bơ con bị nhổ sạch hồi nào không biết. Tôi đứng dậm chân bịch bịch bịch thiếu điều muốn lủng cái nền gạch rồi òa ra khóc. Má tôi nói: "Không có ai mà trồng cây bơ ở trong chậu hết rễ nó ăn bể tường đó con!" Tôi không hiểu tại sao rễ của cây bơ lại có thể ăn bể tường. Tôi cứ đứng khóc tỉ ti hoài khiến Má tôi bực mình quát lên mấy tiếng tôi sợ hãi vội vàng nín bặt.

Khi có chồng rồi tôi vẫn chứng nào tật đó ăn trái bơ xong là trồng cái hột xuống đất (chứ không phải trong chậu). Hột bơ vẫn nảy mầm vẫn vươn lên hai lá non xanh mướt. Nhưng sau đó chồng tôi nhổ phéng những cây bơ con càu nhàu miếng đất chút xíu mà trồng cây bơ làm gì. Tôi thật sự không hiểu. Tại sao mọi người không biết rằng tôi rất muốn trồng một cây bơ trong sân? Tại sao mọi người không biết tôi rất muốn ve vuốt từng trái bơ chín thơm mọc lủng lẳng trên cành?

Mấy mươi năm sau – ngày hôm nay – tôi mới hiểu. Cây bơ nó bự như một cây me già. Cành lá của nó xòe ra um tùm còn hơn cành lá của một cây xoài cội nữa. Tôi ngẩn ngơ nhìn những trái bơ chín treo lủng lẳng trong tấm hình (mà tôi mới nhận được). Trái bơ của tôi đây. Ly sinh tố bơ của tôi đây.

Và tôi mỉm cười một mình tưởng tượng đến một ngày nào đó của tháng 5 của tháng 6 của mùa hè tôi ngồi trong một góc của quán vắng vừa nhâm nhi ly sinh tố bơ vừa nhìn ngắm những chiếc lá vàng xào xạc trong làn gió mơn man…

ý B.nhân hóa bạn nhé