Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:
Lắc-ki thực sự may mắn - Phần 3 SVIP
Lưu ý: Ở điểm dừng, nếu không thấy nút nộp bài, bạn hãy kéo thanh trượt xuống dưới.
Bạn phải xem đến hết Video thì mới được lưu thời gian xem.
Để đảm bảo tốc độ truyền video, OLM lưu trữ video trên youtube. Do vậy phụ huynh tạm thời không chặn youtube để con có thể xem được bài giảng.
Nội dung này là Video có điểm dừng: Xem video kết hợp với trả lời câu hỏi.
Nếu câu hỏi nào bị trả lời sai, bạn sẽ phải trả lời lại dạng bài đó đến khi nào đúng mới qua được điểm dừng.
Bạn không được phép tua video qua một điểm dừng chưa hoàn thành.
Dữ liệu luyện tập chỉ được lưu khi bạn qua mỗi điểm dừng.
Lắc-ki thực sự may mắn
Lắc-ki lớn nhanh như thổi, được bao bọc trong sự yêu thương của bầy mèo. Sau một tháng sống trong tiệm tạp hóa của Ha-ri (Harry), nó đã ra dáng một con hải âu tuổi thiếu niên thon thả với lớp lông vũ mềm màu bạc.
Khi có khách tới tham quan tiệm tạp hóa, Lắc-ki theo hướng dẫn của Đại Tá, co mình bất động giữa những con chim nhồi bông, giả vờ là một trong số chúng. Nhưng buổi chiều muộn, khi tiệm tạp hóa đóng cửa và lão thủy thủ già đã nghỉ ngơi, nó lại lạch bạch với dáng vẻ của một con chim biển đi xuyên qua các văn phòng, trầm trồ trước hàng nghìn loại vật thể chứa trong đó. Trong khi đó, Anh-xtanh (Einstein) điên cuồng giở hết cuốn sách này sang cuốn sách khác, tìm ra phương pháp giúp Gióc-ba dạy con chim mới trổ cánh tập bay.
“Việc bay bao gồm đẩy không khí ra phía trước và phía sau. À há! Giờ thì chúng ta đã tìm ra yếu tố quan trọng”, Anh-xtanh ngâm nga, vẫn chúi mũi vào một cuốn sách.
“Tại sao con lại phải bay?”, Lắc-ki hỏi, hai cánh khép chặt vào thân.
“Bởi vì con là hải âu, mà hải âu thì phải bay”, Anh-xtanh đáp. “Với bác thì thật là khủng khiếp, thật là khủng khiếp nếu con không nhận ra điều đó.”
“Nhưng con không thích bay. Và con cũng không thích làm hải âu”, Lắc-ki cãi lại. “Con muốn làm mèo, mà mèo thì không bay.”
Một buổi chiều, nó lạch bạch đi tới cửa ra vào tiệm tạp hóa, ở đó có vụ đụng độ không mấy dễ chịu với con đười ươi.
“Tao không muốn phân chim quanh đây đâu, con nhỏ bẩn thỉu kia”, Mét-thiu (Matthew) rít lên.
“Tại sao ngài lại gọi cháu thế, thưa ngài khỉ?”, Lắc-ki rụt rè hỏi.
“Chim chóc con nào chẳng làm thế. Ị bậy khắp mọi nơi. Mà mày đích thị là một con chim”, con đười ươi nhắc lại với vẻ hách dịch.
“Ngài nhầm rồi. Cháu là một con mèo và rất biết giữ vệ sinh”, Lắc-ki phản ứng, tìm kiếm sự đồng cảm của con khỉ không đuôi. “Cháu dùng chung cái thùng vệ sinh với bác Anh-xtanh.”
“Thật là nực cười! Bọn khố rách áo ôm làm cái trò gì mà thuyết phục được mày tin rằng mày là một trong số chúng thế? Mày ngó lại mày tí coi: mày có hai chân, và mèo thì có bốn chân. Mày có lông vũ, còn chúng nó có lông mao. Còn đuôi mày? Ơ? Đuôi mày đâu ấy nhỉ? Mày cũng dở hơi chả kém gì con mèo kia, bỏ cả đời cắm đầu vào mấy cuốn sách rồi rên lên: “Khủng khiếp! Khủng khiếp!”. Đồ chim đần độn. Và mày có biết tại sao lũ đó lại tỏ ra tử tế với mày không? Chúng nó đang đợi mày béo nẫn ra, rồi làm thịt mày thành bữa ăn ra trò. Chúng sẽ chén tuốt cả lông lẫn xương của mày!”, con đười ươi rít lên.
Chiều hôm đó, bọn mèo ngạc nhiên khi không thấy con hải âu xuất hiện để xơi món yêu thích – món mực ống mà Xe-Crét-ta-ri-ô (Secretario) chôm được từ bếp nhà hàng.
Cảm thấy lo lắng, bọn chúng chạy đi tìm con hải âu, Gióc-ba tìm thấy nó buồn bã nằm rúc giữa đám thú nhồi bông. “Con có đói không, Lắc-ki? Chúng ta có món mực đấy”, Gióc-ba bảo nó.
Con hải âu không buồn hé mỏ.
“Con thấy trong người khó chịu à?”, Gióc-ba lo lắng hỏi, “Con có bị ốm không?”
“Má muốn con ăn để con béo tròn, ngon lành phải không?”, nó hỏi mà không ngẩng đầu lên.
“Không, để con lớn nhanh và mạnh khỏe.”
“Rồi khi con béo, má sẽ mời bọn chuột tới chén thịt con phải không?”, nó léc quéc, đôi mắt đẫm nước.
“Con nghe ở đâu chuyện vớ vẩn như thế hả?”, Gióc-ba ngoao lên giận dữ.
Nước mắt lưng tròng, Lắc-ki thuật lại tất cả mọi thứ mà Mét-thiu đã nói với nó. Gióc-ba liếm khô nước mắt của Lắc-ki và bỗng nhiên nhận ra mình đang giảng giải cho con hải âu nhỏ, điều mà nó chưa từng làm trước đây:
“Con là một con hải âu. Gã đười ươi đúng ở điểm đó, nhưng chỉ điểm đó thôi. Tất cả chúng ta đều yêu con, Lắc-ki. Và chúng ta yêu con bởi vì con là một con hải âu. Một con hải âu xinh đẹp. Chúng ta chưa từng phủ nhận khi nghe con nói con là mèo, bởi điều đó an ủi chúng ta rằng con muốn giống chúng ta, nhưng con khác với chúng ta và chúng ta vui với sự khác biệt đó. Chúng ta đã không cứu được mẹ con, nhưng chúng ta có thể giúp con. Chúng ta đã bảo vệ con từ khoảnh khắc con mổ vỡ lớp vỏ trứng ra đời. Chúng ta đã dành cho con sự chăm sóc mà không hề nghĩ tới việc biến con thành một con mèo. Chúng ta yêu con như yêu một con hải âu. Chúng ta cảm thấy con cũng yêu chúng ta như vậy, chúng ta là bạn con, là gia đình của con, và chúng ta muốn con biết rằng nhờ con, chúng ta đã học được một điều đáng để tự hào: Chúng ta học được cách trân trọng, quý mến và yêu thương một kẻ không giống chúng ta. Thật dễ dàng để chấp nhận và yêu thương một kẻ nào đó giống mình, nhưng để yêu thương một ai đó khác mình thực sự rất khó khăn, và con đã giúp chúng ta làm được điều đó. Con là chim hải âu, và con phải sống cuộc đời của một con hải âu. Con phải bay. Khi con đã học hành tử tế, Lắc-ki, ta hứa với con rằng con sẽ thấy hạnh phúc lắm, và sau đó tình cảm của chúng ta dành cho nhau thậm chí còn sâu sắc và đẹp đẽ hơn, bởi đó là tấm chân tình giữa hai loài vật hoàn toàn khác nhau.”
“Con sợ bay lắm”, Lắc-ki léc quéc, đứng dậy.
“Khi con tập bay, ta sẽ ở đó với con”, Gióc-ba thầm thì, liếm đầu Lắc-ki. “Ta đã hứa với mẹ con rồi.”
Con hải âu nhỏ và con mèo mun to đùng, mập ú cùng bước đi – con mèo dịu dàng liếm đầu con hải âu và con chim duỗi một cánh vắt ngang lưng con mèo.
(Lu-i Xe-pun-ve-da, Chuyện con mèo dạy hải âu bay, Phương Huyền dịch,
NXB Hội Nhà văn, Hà Nội, 2017, tr.99 – 104)
Xét theo mối quan hệ gia đình, Gióc-ba có quan hệ gì với Lắc-ki?
Gióc-ba là của Lắc-ki.
- chị
- mẹ
- bố
Lắc-ki thực sự may mắn
Lắc-ki lớn nhanh như thổi, được bao bọc trong sự yêu thương của bầy mèo. Sau một tháng sống trong tiệm tạp hóa của Ha-ri (Harry), nó đã ra dáng một con hải âu tuổi thiếu niên thon thả với lớp lông vũ mềm màu bạc.
Khi có khách tới tham quan tiệm tạp hóa, Lắc-ki theo hướng dẫn của Đại Tá, co mình bất động giữa những con chim nhồi bông, giả vờ là một trong số chúng. Nhưng buổi chiều muộn, khi tiệm tạp hóa đóng cửa và lão thủy thủ già đã nghỉ ngơi, nó lại lạch bạch với dáng vẻ của một con chim biển đi xuyên qua các văn phòng, trầm trồ trước hàng nghìn loại vật thể chứa trong đó. Trong khi đó, Anh-xtanh (Einstein) điên cuồng giở hết cuốn sách này sang cuốn sách khác, tìm ra phương pháp giúp Gióc-ba dạy con chim mới trổ cánh tập bay.
“Việc bay bao gồm đẩy không khí ra phía trước và phía sau. À há! Giờ thì chúng ta đã tìm ra yếu tố quan trọng”, Anh-xtanh ngâm nga, vẫn chúi mũi vào một cuốn sách.
“Tại sao con lại phải bay?”, Lắc-ki hỏi, hai cánh khép chặt vào thân.
“Bởi vì con là hải âu, mà hải âu thì phải bay”, Anh-xtanh đáp. “Với bác thì thật là khủng khiếp, thật là khủng khiếp nếu con không nhận ra điều đó.”
“Nhưng con không thích bay. Và con cũng không thích làm hải âu”, Lắc-ki cãi lại. “Con muốn làm mèo, mà mèo thì không bay.”
Một buổi chiều, nó lạch bạch đi tới cửa ra vào tiệm tạp hóa, ở đó có vụ đụng độ không mấy dễ chịu với con đười ươi.
“Tao không muốn phân chim quanh đây đâu, con nhỏ bẩn thỉu kia”, Mét-thiu (Matthew) rít lên.
“Tại sao ngài lại gọi cháu thế, thưa ngài khỉ?”, Lắc-ki rụt rè hỏi.
“Chim chóc con nào chẳng làm thế. Ị bậy khắp mọi nơi. Mà mày đích thị là một con chim”, con đười ươi nhắc lại với vẻ hách dịch.
“Ngài nhầm rồi. Cháu là một con mèo và rất biết giữ vệ sinh”, Lắc-ki phản ứng, tìm kiếm sự đồng cảm của con khỉ không đuôi. “Cháu dùng chung cái thùng vệ sinh với bác Anh-xtanh.”
“Thật là nực cười! Bọn khố rách áo ôm làm cái trò gì mà thuyết phục được mày tin rằng mày là một trong số chúng thế? Mày ngó lại mày tí coi: mày có hai chân, và mèo thì có bốn chân. Mày có lông vũ, còn chúng nó có lông mao. Còn đuôi mày? Ơ? Đuôi mày đâu ấy nhỉ? Mày cũng dở hơi chả kém gì con mèo kia, bỏ cả đời cắm đầu vào mấy cuốn sách rồi rên lên: “Khủng khiếp! Khủng khiếp!”. Đồ chim đần độn. Và mày có biết tại sao lũ đó lại tỏ ra tử tế với mày không? Chúng nó đang đợi mày béo nẫn ra, rồi làm thịt mày thành bữa ăn ra trò. Chúng sẽ chén tuốt cả lông lẫn xương của mày!”, con đười ươi rít lên.
Chiều hôm đó, bọn mèo ngạc nhiên khi không thấy con hải âu xuất hiện để xơi món yêu thích – món mực ống mà Xe-Crét-ta-ri-ô (Secretario) chôm được từ bếp nhà hàng.
Cảm thấy lo lắng, bọn chúng chạy đi tìm con hải âu, Gióc-ba tìm thấy nó buồn bã nằm rúc giữa đám thú nhồi bông. “Con có đói không, Lắc-ki? Chúng ta có món mực đấy”, Gióc-ba bảo nó.
Con hải âu không buồn hé mỏ.
“Con thấy trong người khó chịu à?”, Gióc-ba lo lắng hỏi, “Con có bị ốm không?”
“Má muốn con ăn để con béo tròn, ngon lành phải không?”, nó hỏi mà không ngẩng đầu lên.
“Không, để con lớn nhanh và mạnh khỏe.”
“Rồi khi con béo, má sẽ mời bọn chuột tới chén thịt con phải không?”, nó léc quéc, đôi mắt đẫm nước.
“Con nghe ở đâu chuyện vớ vẩn như thế hả?”, Gióc-ba ngoao lên giận dữ.
Nước mắt lưng tròng, Lắc-ki thuật lại tất cả mọi thứ mà Mét-thiu đã nói với nó. Gióc-ba liếm khô nước mắt của Lắc-ki và bỗng nhiên nhận ra mình đang giảng giải cho con hải âu nhỏ, điều mà nó chưa từng làm trước đây:
“Con là một con hải âu. Gã đười ươi đúng ở điểm đó, nhưng chỉ điểm đó thôi. Tất cả chúng ta đều yêu con, Lắc-ki. Và chúng ta yêu con bởi vì con là một con hải âu. Một con hải âu xinh đẹp. Chúng ta chưa từng phủ nhận khi nghe con nói con là mèo, bởi điều đó an ủi chúng ta rằng con muốn giống chúng ta, nhưng con khác với chúng ta và chúng ta vui với sự khác biệt đó. Chúng ta đã không cứu được mẹ con, nhưng chúng ta có thể giúp con. Chúng ta đã bảo vệ con từ khoảnh khắc con mổ vỡ lớp vỏ trứng ra đời. Chúng ta đã dành cho con sự chăm sóc mà không hề nghĩ tới việc biến con thành một con mèo. Chúng ta yêu con như yêu một con hải âu. Chúng ta cảm thấy con cũng yêu chúng ta như vậy, chúng ta là bạn con, là gia đình của con, và chúng ta muốn con biết rằng nhờ con, chúng ta đã học được một điều đáng để tự hào: Chúng ta học được cách trân trọng, quý mến và yêu thương một kẻ không giống chúng ta. Thật dễ dàng để chấp nhận và yêu thương một kẻ nào đó giống mình, nhưng để yêu thương một ai đó khác mình thực sự rất khó khăn, và con đã giúp chúng ta làm được điều đó. Con là chim hải âu, và con phải sống cuộc đời của một con hải âu. Con phải bay. Khi con đã học hành tử tế, Lắc-ki, ta hứa với con rằng con sẽ thấy hạnh phúc lắm, và sau đó tình cảm của chúng ta dành cho nhau thậm chí còn sâu sắc và đẹp đẽ hơn, bởi đó là tấm chân tình giữa hai loài vật hoàn toàn khác nhau.”
“Con sợ bay lắm”, Lắc-ki léc quéc, đứng dậy.
“Khi con tập bay, ta sẽ ở đó với con”, Gióc-ba thầm thì, liếm đầu Lắc-ki. “Ta đã hứa với mẹ con rồi.”
Con hải âu nhỏ và con mèo mun to đùng, mập ú cùng bước đi – con mèo dịu dàng liếm đầu con hải âu và con chim duỗi một cánh vắt ngang lưng con mèo.
(Lu-i Xe-pun-ve-da, Chuyện con mèo dạy hải âu bay, Phương Huyền dịch,
NXB Hội Nhà văn, Hà Nội, 2017, tr.99 – 104)
Khi Lắc-ki hỏi “Má muốn con ăn để con béo tròn, ngon lành phải không?”, Gióc-ba đã trả lời ra sao?
Lắc-ki thực sự may mắn
Lắc-ki lớn nhanh như thổi, được bao bọc trong sự yêu thương của bầy mèo. Sau một tháng sống trong tiệm tạp hóa của Ha-ri (Harry), nó đã ra dáng một con hải âu tuổi thiếu niên thon thả với lớp lông vũ mềm màu bạc.
Khi có khách tới tham quan tiệm tạp hóa, Lắc-ki theo hướng dẫn của Đại Tá, co mình bất động giữa những con chim nhồi bông, giả vờ là một trong số chúng. Nhưng buổi chiều muộn, khi tiệm tạp hóa đóng cửa và lão thủy thủ già đã nghỉ ngơi, nó lại lạch bạch với dáng vẻ của một con chim biển đi xuyên qua các văn phòng, trầm trồ trước hàng nghìn loại vật thể chứa trong đó. Trong khi đó, Anh-xtanh (Einstein) điên cuồng giở hết cuốn sách này sang cuốn sách khác, tìm ra phương pháp giúp Gióc-ba dạy con chim mới trổ cánh tập bay.
“Việc bay bao gồm đẩy không khí ra phía trước và phía sau. À há! Giờ thì chúng ta đã tìm ra yếu tố quan trọng”, Anh-xtanh ngâm nga, vẫn chúi mũi vào một cuốn sách.
“Tại sao con lại phải bay?”, Lắc-ki hỏi, hai cánh khép chặt vào thân.
“Bởi vì con là hải âu, mà hải âu thì phải bay”, Anh-xtanh đáp. “Với bác thì thật là khủng khiếp, thật là khủng khiếp nếu con không nhận ra điều đó.”
“Nhưng con không thích bay. Và con cũng không thích làm hải âu”, Lắc-ki cãi lại. “Con muốn làm mèo, mà mèo thì không bay.”
Một buổi chiều, nó lạch bạch đi tới cửa ra vào tiệm tạp hóa, ở đó có vụ đụng độ không mấy dễ chịu với con đười ươi.
“Tao không muốn phân chim quanh đây đâu, con nhỏ bẩn thỉu kia”, Mét-thiu (Matthew) rít lên.
“Tại sao ngài lại gọi cháu thế, thưa ngài khỉ?”, Lắc-ki rụt rè hỏi.
“Chim chóc con nào chẳng làm thế. Ị bậy khắp mọi nơi. Mà mày đích thị là một con chim”, con đười ươi nhắc lại với vẻ hách dịch.
“Ngài nhầm rồi. Cháu là một con mèo và rất biết giữ vệ sinh”, Lắc-ki phản ứng, tìm kiếm sự đồng cảm của con khỉ không đuôi. “Cháu dùng chung cái thùng vệ sinh với bác Anh-xtanh.”
“Thật là nực cười! Bọn khố rách áo ôm làm cái trò gì mà thuyết phục được mày tin rằng mày là một trong số chúng thế? Mày ngó lại mày tí coi: mày có hai chân, và mèo thì có bốn chân. Mày có lông vũ, còn chúng nó có lông mao. Còn đuôi mày? Ơ? Đuôi mày đâu ấy nhỉ? Mày cũng dở hơi chả kém gì con mèo kia, bỏ cả đời cắm đầu vào mấy cuốn sách rồi rên lên: “Khủng khiếp! Khủng khiếp!”. Đồ chim đần độn. Và mày có biết tại sao lũ đó lại tỏ ra tử tế với mày không? Chúng nó đang đợi mày béo nẫn ra, rồi làm thịt mày thành bữa ăn ra trò. Chúng sẽ chén tuốt cả lông lẫn xương của mày!”, con đười ươi rít lên.
Chiều hôm đó, bọn mèo ngạc nhiên khi không thấy con hải âu xuất hiện để xơi món yêu thích – món mực ống mà Xe-Crét-ta-ri-ô (Secretario) chôm được từ bếp nhà hàng.
Cảm thấy lo lắng, bọn chúng chạy đi tìm con hải âu, Gióc-ba tìm thấy nó buồn bã nằm rúc giữa đám thú nhồi bông. “Con có đói không, Lắc-ki? Chúng ta có món mực đấy”, Gióc-ba bảo nó.
Con hải âu không buồn hé mỏ.
“Con thấy trong người khó chịu à?”, Gióc-ba lo lắng hỏi, “Con có bị ốm không?”
“Má muốn con ăn để con béo tròn, ngon lành phải không?”, nó hỏi mà không ngẩng đầu lên.
“Không, để con lớn nhanh và mạnh khỏe.”
“Rồi khi con béo, má sẽ mời bọn chuột tới chén thịt con phải không?”, nó léc quéc, đôi mắt đẫm nước.
“Con nghe ở đâu chuyện vớ vẩn như thế hả?”, Gióc-ba ngoao lên giận dữ.
Nước mắt lưng tròng, Lắc-ki thuật lại tất cả mọi thứ mà Mét-thiu đã nói với nó. Gióc-ba liếm khô nước mắt của Lắc-ki và bỗng nhiên nhận ra mình đang giảng giải cho con hải âu nhỏ, điều mà nó chưa từng làm trước đây:
“Con là một con hải âu. Gã đười ươi đúng ở điểm đó, nhưng chỉ điểm đó thôi. Tất cả chúng ta đều yêu con, Lắc-ki. Và chúng ta yêu con bởi vì con là một con hải âu. Một con hải âu xinh đẹp. Chúng ta chưa từng phủ nhận khi nghe con nói con là mèo, bởi điều đó an ủi chúng ta rằng con muốn giống chúng ta, nhưng con khác với chúng ta và chúng ta vui với sự khác biệt đó. Chúng ta đã không cứu được mẹ con, nhưng chúng ta có thể giúp con. Chúng ta đã bảo vệ con từ khoảnh khắc con mổ vỡ lớp vỏ trứng ra đời. Chúng ta đã dành cho con sự chăm sóc mà không hề nghĩ tới việc biến con thành một con mèo. Chúng ta yêu con như yêu một con hải âu. Chúng ta cảm thấy con cũng yêu chúng ta như vậy, chúng ta là bạn con, là gia đình của con, và chúng ta muốn con biết rằng nhờ con, chúng ta đã học được một điều đáng để tự hào: Chúng ta học được cách trân trọng, quý mến và yêu thương một kẻ không giống chúng ta. Thật dễ dàng để chấp nhận và yêu thương một kẻ nào đó giống mình, nhưng để yêu thương một ai đó khác mình thực sự rất khó khăn, và con đã giúp chúng ta làm được điều đó. Con là chim hải âu, và con phải sống cuộc đời của một con hải âu. Con phải bay. Khi con đã học hành tử tế, Lắc-ki, ta hứa với con rằng con sẽ thấy hạnh phúc lắm, và sau đó tình cảm của chúng ta dành cho nhau thậm chí còn sâu sắc và đẹp đẽ hơn, bởi đó là tấm chân tình giữa hai loài vật hoàn toàn khác nhau.”
“Con sợ bay lắm”, Lắc-ki léc quéc, đứng dậy.
“Khi con tập bay, ta sẽ ở đó với con”, Gióc-ba thầm thì, liếm đầu Lắc-ki. “Ta đã hứa với mẹ con rồi.”
Con hải âu nhỏ và con mèo mun to đùng, mập ú cùng bước đi – con mèo dịu dàng liếm đầu con hải âu và con chim duỗi một cánh vắt ngang lưng con mèo.
(Lu-i Xe-pun-ve-da, Chuyện con mèo dạy hải âu bay, Phương Huyền dịch,
NXB Hội Nhà văn, Hà Nội, 2017, tr.99 – 104)
Nối cho đúng đặc điểm của Lắc-ki và Gióc-ba.
Lắc-ki thực sự may mắn
Lắc-ki lớn nhanh như thổi, được bao bọc trong sự yêu thương của bầy mèo. Sau một tháng sống trong tiệm tạp hóa của Ha-ri (Harry), nó đã ra dáng một con hải âu tuổi thiếu niên thon thả với lớp lông vũ mềm màu bạc.
Khi có khách tới tham quan tiệm tạp hóa, Lắc-ki theo hướng dẫn của Đại Tá, co mình bất động giữa những con chim nhồi bông, giả vờ là một trong số chúng. Nhưng buổi chiều muộn, khi tiệm tạp hóa đóng cửa và lão thủy thủ già đã nghỉ ngơi, nó lại lạch bạch với dáng vẻ của một con chim biển đi xuyên qua các văn phòng, trầm trồ trước hàng nghìn loại vật thể chứa trong đó. Trong khi đó, Anh-xtanh (Einstein) điên cuồng giở hết cuốn sách này sang cuốn sách khác, tìm ra phương pháp giúp Gióc-ba dạy con chim mới trổ cánh tập bay.
“Việc bay bao gồm đẩy không khí ra phía trước và phía sau. À há! Giờ thì chúng ta đã tìm ra yếu tố quan trọng”, Anh-xtanh ngâm nga, vẫn chúi mũi vào một cuốn sách.
“Tại sao con lại phải bay?”, Lắc-ki hỏi, hai cánh khép chặt vào thân.
“Bởi vì con là hải âu, mà hải âu thì phải bay”, Anh-xtanh đáp. “Với bác thì thật là khủng khiếp, thật là khủng khiếp nếu con không nhận ra điều đó.”
“Nhưng con không thích bay. Và con cũng không thích làm hải âu”, Lắc-ki cãi lại. “Con muốn làm mèo, mà mèo thì không bay.”
Một buổi chiều, nó lạch bạch đi tới cửa ra vào tiệm tạp hóa, ở đó có vụ đụng độ không mấy dễ chịu với con đười ươi.
“Tao không muốn phân chim quanh đây đâu, con nhỏ bẩn thỉu kia”, Mét-thiu (Matthew) rít lên.
“Tại sao ngài lại gọi cháu thế, thưa ngài khỉ?”, Lắc-ki rụt rè hỏi.
“Chim chóc con nào chẳng làm thế. Ị bậy khắp mọi nơi. Mà mày đích thị là một con chim”, con đười ươi nhắc lại với vẻ hách dịch.
“Ngài nhầm rồi. Cháu là một con mèo và rất biết giữ vệ sinh”, Lắc-ki phản ứng, tìm kiếm sự đồng cảm của con khỉ không đuôi. “Cháu dùng chung cái thùng vệ sinh với bác Anh-xtanh.”
“Thật là nực cười! Bọn khố rách áo ôm làm cái trò gì mà thuyết phục được mày tin rằng mày là một trong số chúng thế? Mày ngó lại mày tí coi: mày có hai chân, và mèo thì có bốn chân. Mày có lông vũ, còn chúng nó có lông mao. Còn đuôi mày? Ơ? Đuôi mày đâu ấy nhỉ? Mày cũng dở hơi chả kém gì con mèo kia, bỏ cả đời cắm đầu vào mấy cuốn sách rồi rên lên: “Khủng khiếp! Khủng khiếp!”. Đồ chim đần độn. Và mày có biết tại sao lũ đó lại tỏ ra tử tế với mày không? Chúng nó đang đợi mày béo nẫn ra, rồi làm thịt mày thành bữa ăn ra trò. Chúng sẽ chén tuốt cả lông lẫn xương của mày!”, con đười ươi rít lên.
Chiều hôm đó, bọn mèo ngạc nhiên khi không thấy con hải âu xuất hiện để xơi món yêu thích – món mực ống mà Xe-Crét-ta-ri-ô (Secretario) chôm được từ bếp nhà hàng.
Cảm thấy lo lắng, bọn chúng chạy đi tìm con hải âu, Gióc-ba tìm thấy nó buồn bã nằm rúc giữa đám thú nhồi bông. “Con có đói không, Lắc-ki? Chúng ta có món mực đấy”, Gióc-ba bảo nó.
Con hải âu không buồn hé mỏ.
“Con thấy trong người khó chịu à?”, Gióc-ba lo lắng hỏi, “Con có bị ốm không?”
“Má muốn con ăn để con béo tròn, ngon lành phải không?”, nó hỏi mà không ngẩng đầu lên.
“Không, để con lớn nhanh và mạnh khỏe.”
“Rồi khi con béo, má sẽ mời bọn chuột tới chén thịt con phải không?”, nó léc quéc, đôi mắt đẫm nước.
“Con nghe ở đâu chuyện vớ vẩn như thế hả?”, Gióc-ba ngoao lên giận dữ.
Nước mắt lưng tròng, Lắc-ki thuật lại tất cả mọi thứ mà Mét-thiu đã nói với nó. Gióc-ba liếm khô nước mắt của Lắc-ki và bỗng nhiên nhận ra mình đang giảng giải cho con hải âu nhỏ, điều mà nó chưa từng làm trước đây:
“Con là một con hải âu. Gã đười ươi đúng ở điểm đó, nhưng chỉ điểm đó thôi. Tất cả chúng ta đều yêu con, Lắc-ki. Và chúng ta yêu con bởi vì con là một con hải âu. Một con hải âu xinh đẹp. Chúng ta chưa từng phủ nhận khi nghe con nói con là mèo, bởi điều đó an ủi chúng ta rằng con muốn giống chúng ta, nhưng con khác với chúng ta và chúng ta vui với sự khác biệt đó. Chúng ta đã không cứu được mẹ con, nhưng chúng ta có thể giúp con. Chúng ta đã bảo vệ con từ khoảnh khắc con mổ vỡ lớp vỏ trứng ra đời. Chúng ta đã dành cho con sự chăm sóc mà không hề nghĩ tới việc biến con thành một con mèo. Chúng ta yêu con như yêu một con hải âu. Chúng ta cảm thấy con cũng yêu chúng ta như vậy, chúng ta là bạn con, là gia đình của con, và chúng ta muốn con biết rằng nhờ con, chúng ta đã học được một điều đáng để tự hào: Chúng ta học được cách trân trọng, quý mến và yêu thương một kẻ không giống chúng ta. Thật dễ dàng để chấp nhận và yêu thương một kẻ nào đó giống mình, nhưng để yêu thương một ai đó khác mình thực sự rất khó khăn, và con đã giúp chúng ta làm được điều đó. Con là chim hải âu, và con phải sống cuộc đời của một con hải âu. Con phải bay. Khi con đã học hành tử tế, Lắc-ki, ta hứa với con rằng con sẽ thấy hạnh phúc lắm, và sau đó tình cảm của chúng ta dành cho nhau thậm chí còn sâu sắc và đẹp đẽ hơn, bởi đó là tấm chân tình giữa hai loài vật hoàn toàn khác nhau.”
“Con sợ bay lắm”, Lắc-ki léc quéc, đứng dậy.
“Khi con tập bay, ta sẽ ở đó với con”, Gióc-ba thầm thì, liếm đầu Lắc-ki. “Ta đã hứa với mẹ con rồi.”
Con hải âu nhỏ và con mèo mun to đùng, mập ú cùng bước đi – con mèo dịu dàng liếm đầu con hải âu và con chim duỗi một cánh vắt ngang lưng con mèo.
(Lu-i Xe-pun-ve-da, Chuyện con mèo dạy hải âu bay, Phương Huyền dịch,
NXB Hội Nhà văn, Hà Nội, 2017, tr.99 – 104)
Hoàn thành câu văn sau.
"Thật
- khó khăn
- dễ dàng
- quan tâm
- yêu thương
- giống
- khác
- thấu hiểu
- yêu thương
- khác
- giống
- dễ dàng
- khó khăn
Văn bản dưới đây là được tạo ra tự động từ nhận diện giọng nói trong video nên có thể có lỗi
- em có gửi lời chào thân mến và cảm ơn
- tất cả các em đã cùng quay trở lại khóa
- học Ngữ văn lớp 6 của trang web arm.vn
- các em thân mến trong video bài giảng
- này chúng mình sẽ đến với phần cuối cùng
- trong bài thực hành đọc Lucky thực sự
- may mắn chích chuyện con mèo dạy hải âu
- bay tác giả lui sepulveda
- trong những video trước các em đã được
- tìm hiểu khái quát sau đó phân tích khám
- phá văn bản Lucky thực sự may mắn ở hai
- phần đầu tiên cuộc nói chuyện của Lucky
- với giáo sư mèo Einstein và cuộc nói
- chuyện của Lucky với con đười ươi chúng
- ta sẽ ngay lập tức vào với phần cuối
- cùng của văn bản phần ba cuộc nói chuyện
- của Lucky với zorba
- cuộc nói chuyện này diễn ra trong bối
- cảnh ở anh phải kể đến thời gian đó là
- buổi chiều ngay sau khi Lucky đụng độ
- với con đười ươi và cuộc trò chuyện này
- diễn ra vẫn trong không gian tỉa tạp hóa
- chiều hôm ấy Bọn mèo ngạc nhiên khi
- không thấy con hải âu xuất hiện để xơi
- món ăn yêu thích bọn chúng Cảm thấy lo
- lắng nên đã chạy đi tìm con chim hải âu
- spa đã tìm thấy nó nằm buồn giữa đám thú
- nhồi bông trước khi xem cuộc trò chuyện
- này diễn ra như thế nào còn hãy ý nhất
- lại nếu xếp theo mối quan hệ gia đình
- sóc ba có quan hệ gì với Lucky
- ừ ừ
- và
- như chúng ta đã biết mẹ của Hải Âu con
- qua đời chú mèo mun your 3 đã có ba lời
- hứa với chim hải âu mẹ nên quyết tâm dạy
- hải âu con và cái tên Lucky cũng là con
- mèo này đặt với ý nghĩa may mắn
- rót ba là mẹ của Lucky sau khi tìm thấy
- con chúng ta có cuộc trò chuyện giữa hai
- nhân vật
- shop3 hỏi han ân cần con có đói không
- Lucky chúng ta có món mực thế nhưng
- Lucky không buồn hé mò Người Mẹ ấy lo
- lắng vẫn nhẫn lại hỏi tiếp con thầy ý
- trong người khó chịu à Còn Có bị ốm
- không
- nghe vậy lắc ki đã hỏi mà không lần đầu
- lên má bún con ăn để con béo tròn ngon
- lành phải không rót bà đã có câu trả lời
- ra sao hả các em
- từ
- trước câu trả lời của đứa con bé bỏng
- rác bà đã khẳng định không để con lớn
- nhanh và mạnh khỏe lắc pe nói tiếp Lê
- quét đôi mắt đẫm nước rồi khi con béo mã
- dễ mời bọn chuột tới chén thịt con phải
- không
- trước những suy nghĩ này rót bàng nhao
- lên giận dữ con nghe ở đâu chuyện vớ vẩn
- như thế hả
- Lucky nước mắt lưng tròng thuật lại tất
- cả mọi thứ mà mét thiêu đã nói với nó
- và đây là lần đầu tiên zorba giảng giải
- cho con sau khi liếm khô nước mắt của
- Lucky nó giảng giải nội dung trong lời
- nói của Lorca
- gồm 3 ý đầu tiên nó khẳng định điểm đúng
- của con đười ươi con là một con hải âu
- ạ sau đó nó phân tích điểm sai và khẳng
- định tình cảm của mình cũng như của
- những con mèo khác với Lucky
- cuối cùng giải thích cho Lucky hiểu lý
- do vì sao Lucky Cần phải học bay
- đã nghe lời giảng giải giải thích của mẹ
- Lucky vẫn sợ hãi Lê quét đứng dậy còn sợ
- bay lắm
- thế nhưng zorba trấn An thì thầm liếm và
- đồ Lucky khi con tập bay ta sẽ ở đó với
- con ta đã hứa với mẹ con rồi
- cuộc trò chuyện giữa zorba với Lucky là
- cuộc trò chuyện dài nhất trong ba cuộc
- trò chuyện được nhắc đến trong văn bản
- Lucky thực sự may mắn qua cuộc trò
- chuyện này chúng ta thấy được tình yêu
- thương của zorba dành cho Lucky
- qua cuộc trò chuyện Em có nhận xét gì về
- đặc điểm của hai nhân vật
- đặc điểm của hai nhân vật zorba và Lucky
- Block 3 là một người mẹ tốt bụng nhân
- hậu giàu tình yêu thương
- Lucky cũng là một em bé rất hiền lành
- ngoan ngoãn và lễ phép cục trò chuyện
- này đem lại những ý nghĩa gì chúng ta sẽ
- thấy được ý nghĩa của Ồ thông qua những
- lời giảng giải của zorba với Lucky trước
- hết đó là bài học học cách yêu thương
- một người khác mình em hãy hoàn thành
- câu nói của Lorca để thể hiện bài học
- này nhé
- Sa Pa đã bảo với Lucky thật dễ dàng để
- chấp nhận và yêu thương một kẻ nào đó
- giống mình Nhưng để yêu thương một ai đó
- khác mình thực sự rất khó khăn như các
- em đã biết giấc ba là một con mèo nhưng
- nó vẫn vô cùng hạnh phúc khi được chăm
- sóc Hải Âu Lucky bé bỏng trong vai trò
- làm mẹ rót 3 chấp nhận sự khác biệt của
- Lucky một sự thật không thể thay đổi là
- Lucky là một con hải âu mà hải âu thì
- phải tập bay mèo zorba học hỏi và giúp
- con có thể thực hiện được điều mà con
- cho là không thể rót Anh Nói Với Con của
- mình trong văn bản này chúng ta đã bảo
- vệ con từ khoảnh khắc còn mổ vỡ lớp vỏ
- trứng ra đời chúng ta đã dành cho con sự
- chăm sóc mà không hề nghĩ tới việc biến
- con thành một con mèo chúng ta yêu con
- như yêu một con hải âu chúng ta cảm thấy
- con cũng yêu chúng ta như vậy chúng ta
- là bạn con là gia đình của con và chúng
- ta muốn con biết rằng nhờ con chúng ta
- đã học được một điều đáng để tự hào
- chúng ta học được cách trân trọng quý
- mến và yêu thương một kẻ không giống
- chúng ta thật dễ dàng để chấp nhận và
- yêu thương một kẻ nào đó giống mình
- Nhưng để yêu thương một ai đó khác mình
- thực sự rất khó khăn và con đã giúp
- chúng ta làm được điều đó
- lời giảng giải của zorba với Lucky không
- chỉ để lại bài học học cách yêu thương
- một người khác mình mà trong lời giảng
- giải này chú ý nghĩa thứ hai đó là mỗi
- người đều phải sống cuộc đời của chính
- mình
- như Hải Âu thì phải biết bay con là chim
- hải âu và con phải sống cuộc đời của một
- con hải âu còn phải bay ý nghĩa cuối
- cùng chung lời giảng giải của zorba trò
- chúng ta thấy được sự trân trọng thực
- hiện lời hứa không chỉ gửi gắm ý nghĩa
- về tình người về giá trị của mỗi con
- người trong cuộc sống tác giả lui
- sepulveda còn nhấn mạnh đến sự cần thiết
- của việc giữ lời hứa có một nhà xuất bản
- đã từng nhận xét về chuyện con mèo dạy
- hải âu bay rằng một cuốn truyện đầy cuốn
- hút với lòng tận tâm và tầm quan trọng
- của việc giữ lời hứa trước khi ra đi spa
- đã hứa với chị Hải Âu kem gan yếu ớt 3
- Điều thứ nhất là không được ăn quả trứng
- hay là chăm lo cho quả trứng đến khi
- chim non ra đời và lời hứa cuối cùng là
- dạy chim hải âu bay đọc toàn bộ truyện
- Con sẽ thấy quá trình mèo mun rót 3
- quyết tâm thực hiện lời hứa này trong
- văn bản nó cũng bảo với Lucky khi con
- tập bay ta sẽ ở đảo với con ta đã hứa
- với mẹ con rồi Như vậy là thông qua văn
- bản Lucky thực sự may mắn Chúng ta có ý
- nghĩa của những lời giảng dài mà gió ta
- đã dành cho Lucky đó không chỉ là bài
- học dành cho loài vật nó còn đúng với
- con người ở mọi thời mọi lứa tuổi
- Thông qua văn bản này bằng việc sử dụng
- biện pháp tu từ nhân hóa với giọng điệu
- Tự nhiên sinh động văn bản đã cho chúng
- ta thấy tình yêu thương của gia đình mèo
- dành cho chú Hải Âu lucky có thể có một
- điều rằng chuyện con mèo dạy hải âu bay
- sẽ ấy là một tuyệt tác dành cho cả trẻ
- em và người lớn một câu chuyện khiến tâm
- hồn nở hoa trong sáng và đẹp đẽ khi mở
- đến những trang sách cuối cùng ta sẽ
- không chỉ đọc lại câu chuyện về thiên
- nhiên tươi sáng sinh động đáng yêu dễ
- mến mà bài học đạo đức tấm lòng nhân hậu
- quý giá của một con người với tự nhiên
- sẽ khiến cho chúng ta khó có thể quên
- được Nếu có cơ hội em hãy thử tìm đọc
- toàn bộ câu chuyện này thì cảm nhận được
- cái hay cái đẹp của câu chuyện này nhé
- Bài học của chúng ta đến đây là kết thúc
- của chân thành cảm ơn chúng mình đã chú
- ý theo dõi Hẹn gặp lại tất cả các em
- trong những bài học tiếp theo chỉ trang
- web lờ mờ chấm vn e
Bạn có thể đánh giá bài học này ở đây