...Tôi co ro trong bộ đồ ngủ mỏng manh, rùng mình trước cái lạnh thấu xương. Mọi thứ xung quanh dường như chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió rít qua những ngọn đồi tuyết trắng xóa. Tôi không nhớ làm thế nào mình lại đến đây, cũng chẳng rõ đây là đâu. 

Dưới ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng, tôi bắt gặp một con đường nhỏ dẫn vào sâu trong rừng. Không còn lựa chọn nào khác, tôi men theo con đường ấy, hy vọng tìm được nơi trú ẩn. Mỗi bước chân tôi in trên tuyết để lại những dấu vết nhỏ bé, như một minh chứng cho sự tồn tại mong manh của tôi giữa vùng đất xa lạ này.

Đi được một đoạn, tôi bỗng nghe thấy tiếng chuông ngân vang, rất nhỏ nhưng đều đặn, như một lời gọi mời từ xa. Tôi dừng lại, lắng nghe. Tiếng chuông phát ra từ phía bên phải con đường, nơi những cây thông cao vút đang lấp lánh ánh sáng kỳ lạ. Bất giác, tôi rẽ vào đó, bị thu hút bởi vẻ huyền bí của nó.

Qua một khoảng rừng thưa, tôi nhìn thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ, sáng ánh đèn vàng ấm áp. Trước cửa có một ông già râu tóc bạc phơ, mặc bộ đồ đỏ, đang chăm chú sửa chữa một chiếc xe trượt tuyết. Đằng sau ông là những chú tuần lộc với ánh mắt hiền lành. Tôi thốt lên:  
- Ông già Noel? Là ông thật sao?  

Ông già ngẩng đầu nhìn tôi, mỉm cười đầy nhân hậu:  
- Đúng vậy, nhưng sao cháu lại đến đây? Đây không phải nơi một đứa trẻ nên ở trong đêm Giáng sinh.  

Tôi bối rối kể lại những gì mình trải qua, từ việc tỉnh dậy ở vùng đất lạ đến cảm giác lạc lõng trong cái lạnh giá. Ông lắng nghe, ánh mắt trầm tư rồi khẽ gật đầu:  
- Có lẽ điều kỳ diệu của đêm Giáng sinh đã đưa cháu đến đây. Có một điều đặc biệt đang chờ cháu khám phá.  

Nói rồi, ông đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ, được gói ghém cẩn thận bằng giấy bạc lấp lánh. Ông dặn:  
- Hãy mở chiếc hộp này khi cháu thực sự cần câu trả lời. Nhưng trước tiên, cháu cần giúp ta hoàn thành công việc này.  

Tôi nhận lấy chiếc hộp, lòng đầy thắc mắc. Nhưng không muốn từ chối lời đề nghị của ông già Noel, tôi bắt tay vào giúp ông sửa chiếc xe trượt tuyết, bắt đầu hành trình kỳ diệu trong đêm Giáng sinh...