Tỉnh dậy trong đêm Giáng Sinh, tôi thấy mình đang ở một xứ sở xa lạ, xung quanh không một bóng người.Chỉ có một biển tuyết trắng với cái rét đang ngấm dần vào cơ thể 

 

Tôi không hiểu vì sao mình lại ở đây. Quần áo ướt sũng, đôi bàn tay tê cứng không còn cảm giác. Tôi cố đứng dậy, nhưng ngay lập tức phát hiện một điều lạ lùng: trên tay tôi có một chiếc hộp nhỏ, được buộc bằng dây ruy băng màu đỏ. Chiếc hộp lạnh đến mức khiến tay tôi đau nhói, nhưng tôi không thể buông nó ra, như thể nó là một phần của tôi vậy.

 

Đột nhiên, một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng giữa không gian vắng lặng:

"Người mang món quà cuối cùng, số phận của cõi này phụ thuộc vào ngươi."

 

Tôi giật mình nhìn xung quanh, nhưng chẳng có ai cả. Mặt nước vẫn lặng sóng, chỉ có ánh sáng từ cực quang phản chiếu như đang nhảy múa. Lời nói đó không giống như là ảo giác.

 

Tôi nhìn xuống chiếc hộp. Một cảm giác kỳ lạ trào lên trong lòng – tò mò nhưng cũng đầy sợ hãi. Bên trong chiếc hộp này chứa thứ gì? Và tại sao nó lại quan trọng đến vậy?

 

Giữa lúc tôi còn đang suy nghĩ, từ mặt nước bỗng nổi lên một sinh vật kỳ dị. Đó là một con hải cẩu lớn với đôi mắt đen sâu thẳm. Nhưng thay vì thân hình bình thường, phần đuôi của nó tỏa ra ánh sáng bạc mờ ảo. Nó nhìn tôi chằm chằm, sau đó cất giọng nói, dù miệng không hề cử động:

"Theo ta, ngươi phải đến nơi tất cả bắt đầu."

 

Trước khi tôi kịp phản ứng, tảng băng dưới chân tôi tan chảy. Tôi rơi xuống nước, lạnh buốt đến thấu xương, nhưng thay vì chìm, cơ thể tôi được bao bọc bởi ánh sáng từ chiếc hộp. Hải cẩu dẫn đường, và tôi bắt đầu trôi theo dòng nước, tiến về một nơi mà tôi chưa từng biết, nhưng linh cảm mách bảo rằng đó là nơi định mệnh đang

chờ đợi tôi.