Tỉnh dậy trong đêm Giáng sinh, tôi thấy mình đang ở một xứ sở xa lạ. Xung quanh không một bóng người. Chỉ có một biển tuyết trắng với cái rét đang ngấm dần vào cơ thể. Đầu óc tôi choáng váng, cảm giác như vừa tỉnh giấc sau một cơn ác mộng dài. Nhưng không phải là giấc mơ. Tôi chợt nhận ra rằng mình đang nằm trên nền tuyết, xung quanh là một không gian im ắng đến mức đáng sợ.

Tôi ngồi dậy, cố gắng làm quen với cảm giác lạnh buốt đang xâm chiếm từng phần cơ thể. Bầu trời đêm không sao, chỉ có một màu tối sẫm bao trùm, không có ánh trăng, cũng chẳng có những ngôi sao lấp lánh. Mọi thứ dường như bị nhấn chìm trong sự tĩnh lặng tuyệt đối. Những ngọn cây cao vút in bóng mờ ảo trên nền tuyết trắng, như những hình bóng ma quái.

Chợt một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo một âm thanh kỳ lạ, như tiếng thì thầm từ xa vọng lại. Tôi bỗng cảm thấy một nỗi lo sợ vô hình. Mình đang ở đâu? Làm sao mình lại có mặt ở đây vào đêm Giáng sinh, khi mà lẽ ra tôi phải ở nhà, quây quần bên gia đình, cùng nhau chúc mừng mùa lễ hội?

Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một ánh sáng le lói phía xa. Một ngọn lửa, mờ nhạt và yếu ớt, như đang cố gắng vươn lên giữa màn đêm tăm tối. Không chút do dự, tôi đứng dậy, đôi chân lảo đảo bước về phía nguồn sáng. Tuyết dưới chân tôi rạn vỡ, mỗi bước đi dường như là một thử thách với cơ thể đang bị rét cắt da cắt thịt.

Dần dần, ánh sáng ấy trở nên rõ ràng hơn, và tôi nhận ra mình đang tiến gần đến một ngôi làng nhỏ. Những ngôi nhà gỗ cổ kính, mái phủ tuyết, cửa sổ sáng đèn, như đang chào đón tôi. Nhưng có một điều gì đó không ổn. Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm không khí, không tiếng động, không có tiếng cười nói, không có âm thanh của cuộc sống. Những ngôi nhà ấy dường như chỉ là những cái vỏ bọc, không có linh hồn bên trong.

Tôi bước đến gần một ngôi nhà đầu tiên, thử gõ cửa. Nhưng không có ai trả lời. Tôi tiếp tục đi dọc theo con đường mòn, đôi chân giờ đây đã tê cóng. Một cảm giác bất an ngày càng lớn dần trong lòng. Mọi thứ ở đây sao lại quá đỗi lạ lẫm, quá im ắng?

Bỗng, tôi nghe thấy một tiếng động nhẹ từ phía sau. Quay lại, tôi thấy một bóng người lướt qua nhanh chóng trong màn tuyết. Không kịp nghĩ ngợi, tôi lập tức chạy theo. Cảm giác kỳ lạ ấy thôi thúc tôi phải tìm ra người đó, dù tôi không biết họ là ai và tại sao tôi lại cảm thấy có sự kết nối mạnh mẽ đến vậy.

Bóng người đó dẫn tôi đến cuối con đường, nơi có một ngôi nhà lớn, có vẻ là trung tâm của cả ngôi làng. Cánh cửa mở hé, và ánh sáng từ bên trong hắt ra ngoài như mời gọi tôi bước vào.

Liệu tôi sẽ tìm thấy gì ở đó? Tại sao lại có một cảm giác thân thuộc, dù tôi không hề nhớ mình đã từng đến đây trước đó?