Làn gió đông cứ xáo xác, đem theo những hạt tuyết rơi rồi hạ cánh trên mái đầu ai. Tôi chẳng bận tâm nữa, khập khiễng đứng dậy. Trước mắt tôi là một thành đô hòa nhoáng với những ngọn đèn đường lập lòe trên cao, hoa biếc với bao ngôi nhà lớn nhỏ dẫu vậy nơi đây lại chẳng lấy một bóng người. Tôi cứ thắc mắc, dần trở sợ hãi rồi sau cùng vứt bỏ cái tâm đầy lo sợ mà tò mò tiến vào một ngôi nhà nhỏ phủi tuyết gần chiếc cây thông lớn. Bên ngoài căn hộ này khó nhỏ hẹp khiến tôi phải chần chừ, nhưng sau khi lấy can đảm tôi đã thử gõ cửa. Sau ba hồi tiếng "cốc...cốc...cốc" vang lên, chẳng một ai mở cửa cả. Tôi xoay tay nắm cửa và bước vào, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi