Tôi bước chậm rãi, từng hạt tuyết rơi nhẹ tựa những lời thì thầm bí ẩn. Không gian vắng lặng đến mức tôi có thể nghe rõ nhịp đập trái tim mình. Bỗng từ xa, một âm thanh vang lên — không rõ là tiếng chuông ngân hay tiếng gió khẽ vuốt ve những tán cây băng giá. Tôi hướng mắt về phía đó và thấy một ánh sáng lung linh rực rỡ, như đang vẫy gọi.
Dưới ánh sáng ấy, một cỗ xe kéo bởi những chú tuần lộc hiện ra, lấp lánh giữa nền tuyết trắng. Cỗ xe dừng lại, và một người đàn ông với bộ râu bạc phơ, khoác chiếc áo đỏ quen thuộc, nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng. “Đêm nay không phải ngẫu nhiên con đến đây,” ông cất lời, giọng nói như mang theo hơi ấm giữa băng giá. “Mỗi người đều có một phép màu chờ đợi trong trái tim, và đây là đêm để con tìm thấy điều đó.”
Trái tim tôi bỗng tràn ngập cảm giác kỳ diệu, như thể xứ sở này không chỉ là tuyết và ánh sáng, mà là nơi cất giữ những giấc mơ bị lãng quên.