Bài Làm
Tỉnh dậy trong đêm Giáng sinh, tôi thấy mình đang ở một xứ sở xa lạ. Xung quanh không một bóng người. Chỉ có một biển tuyết trắng với cái rét đang ngấm dần vào cơ thể. Tôi run lên vì lạnh, đôi bàn tay đã tê cứng, nhưng ánh sáng lờ mờ phía xa khiến tôi có chút hy vọng. Tôi lảo đảo đứng dậy, từng bước chân nặng trĩu chìm trong lớp tuyết dày. Mỗi bước đi đều để lại dấu chân sâu hoắm, kéo dài như một sợi chỉ mỏng manh giữa khoảng không tĩnh mịch. Trời đêm tĩnh lặng đến đáng sợ. Chỉ có tiếng gió rít bên tai và tiếng tuyết vỡ vụn dưới chân tôi. Tôi tự hỏi: “Đây là đâu? Làm sao mình lại đến được nơi này?”. Nhưng chẳng có câu trả lời nào cả, chỉ có cái lạnh buốt thấu xương như đang nuốt chửng tôi. Bỗng nhiên, một tiếng chuông vang lên trong trẻo, âm thanh ấy phá tan sự tĩnh lặng ghê rợn. Tiếng chuông vọng lại từ đâu đó xa xôi, như gọi mời, như dẫn lối. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, nơi có ánh sáng nhàn nhạt mờ ảo trong làn sương lạnh.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi bước về phía ánh sáng ấy. Gió thổi mạnh hơn, từng cơn như muốn xô ngã tôi xuống. Tuyết bay đầy trời, trắng xóa cả một vùng không gian. Trong phút chốc, tôi tưởng mình đã lạc vào một câu chuyện cổ tích nào đó, nơi chỉ có cái lạnh và sự kỳ diệu của mùa đông ngự trị. Tôi mải miết bước đi, lòng ngập tràn tò mò xen lẫn lo sợ. Mỗi bước tiến gần về phía ánh sáng, không khí dường như ấm áp hơn một chút. Cuối cùng, sau một đoạn đường dài như vô tận, tôi đứng trước một ngôi nhà gỗ nhỏ bé nhưng ấm cúng. Ánh sáng vàng từ cửa sổ hắt ra, làm tan biến phần nào sự lạnh lẽo xung quanh. Tôi lưỡng lự trong giây lát rồi quyết định gõ cửa. “Cạch cạch…” – tiếng gõ cửa vang lên trong đêm yên tĩnh. Bất ngờ, cánh cửa từ từ mở ra. Ánh sáng từ bên trong tràn ra rực rỡ, làm tôi chói mắt. Đứng trước mặt tôi là một ông lão với bộ râu trắng như tuyết, đôi mắt hiền từ và nụ cười ấm áp. Ông mặc một chiếc áo choàng đỏ rực, bên cạnh là một chiếc túi to kỳ lạ.
“Chào mừng con đến với xứ sở Giáng sinh!” – ông lão cất giọng trầm ấm. Tôi ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời. “Con lạnh lắm phải không? Mau vào đây nào.” Tôi được dẫn vào bên trong ngôi nhà, nơi có ánh lửa bập bùng trong lò sưởi và mùi bánh ngọt thơm nức lan tỏa khắp không gian. Ông lão nhẹ nhàng đưa cho tôi một cốc cacao nóng hổi. “Con chắc hẳn rất tò mò, phải không? Đây là nơi những điều kỳ diệu xảy ra vào đêm Giáng sinh. Chỉ những ai có trái tim trong sáng và đầy ước mơ mới có thể đặt chân đến đây.” Tôi tròn mắt nhìn ông, mọi thắc mắc trong lòng như được xóa nhòa. “Nhưng cháu đến đây bằng cách nào ạ?” – tôi bối rối hỏi. Ông lão mỉm cười, đôi mắt lấp lánh như biết bao điều kỳ diệu chưa nói hết. “Đêm nay, con sẽ có một hành trình đặc biệt. Một hành trình để khám phá ý nghĩa thực sự của Giáng sinh.”
Lúc này, cánh cửa ngôi nhà bỗng mở toang, và bên ngoài là một chiếc xe trượt tuyết lộng lẫy kéo bởi những chú tuần lộc to lớn với chiếc mũi đỏ rực như ngọn đèn. Ông lão đặt tay lên vai tôi và nói: “Đi nào, điều kỳ diệu đang chờ con phía trước.” Tôi háo hức bước lên xe, mọi lo lắng và sợ hãi dần tan biến. Chiếc xe trượt bắt đầu lao đi, nhẹ nhàng lướt trên mặt tuyết trắng xóa, bay vút lên bầu trời đêm lấp lánh ánh sao. Phía dưới là những ngôi làng nhỏ xinh với ánh đèn vàng ấm áp, những cây thông Giáng sinh rực rỡ sắc màu. Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra mình đang sống trong một giấc mơ diệu kỳ, một đêm Giáng sinh không thể nào quên.